"Đi a."
Lục Dã nhấc chân, chậm rãi đi về phía đường chạy.
Lúc này Tống Lam đã lấy được giải nhất, mệt đến thở hồng hộc, nhưng lại trẻ trung tiêu sái dị thường.
Hấp dẫn một đám nữ sinh thét chói tai.
Nữ chủ An Duyệt thật cẩn thận đem nước đưa qua, tươi cười như ánh mặt trời, "Cậu thật lợi hại."
Tống Lam xoa xoa đầu An Duyệt, một ngụm đem nước uống cạn.
"Cô gái này là ai nha, quan hệ với Tống Lam của chúng ta có vẻ rất tốt."
Muội tử bên cạnh nhìn về phía Mộ Ngôn, ngữ khí chua lòm nói, "Thời Nhiễm, cậu quen biết Lục Dã, người này cậu biết sao?"
Lục Dã cùng Tống Lam là bằng hữu tốt, cùng một người khác lập thành một tổ giáo thảo ba người.
Mộ Ngôn từ từ nhìn thoáng qua muội tử đang đứng bên người, khóe môi cong cong, "Tôi có nói là tôi rất thân với Lục Dã sao?"
"Không thân sao?" Muội tử kinh ngạc.
"Không thân."
".. Hừ, vậy tiết văn nghệ ngày hôm đó, cậu còn ôm Lục gia."
Mộ Ngôn mặt vô biểu tình, "Không phải tôi, tôi không ôm."
Muội tử: ".. Mọi người đều nhìn thấy a, còn chối."
Rốt cuộc trong mắt mọi người, Thời Nhiễm cùng Lục Dã dùng một loại tư thế quỷ dị như vậy lên sân khấu, nếu như không quen biết dựa theo tính cách kia của Lục Dã, sao có thể cùng Mộ Ngôn cùng nhau biểu diễn.
"Không thân không quen cũng không biết."
Thanh âm thiếu nữ ôn hòa như gió xuân truyền vào trong tai Lục Dã.
Lục Dã động tác hơi dừng, khuôn mặt dưới vành nón khẽ nâng, không chút để ý liếc mắt nhìn Mộ Ngôn một cái.
Sau đó thích một tiếng, từ bên người Mộ Ngôn đi qua.
Mấy nữ sinh bên người Mộ Ngôn tức khắc cứng đờ, không nghĩ tới lời này thế mà lại bị Lục Dã nghe được.
Muội tử nhìn thoáng qua Mộ Ngôn, người sau mắt không nhìn thẳng, biểu tình bình tĩnh vô cùng.
Đồng học: Không hổ là Thời Nhiễm, người đẹp bình tĩnh.
【 ký chủ, thỉnh cô trong vòng ba phút giải cứu nữ chủ thoát ra khỏi cuộc chiến như nước với lửa bên kia. 】
【 nữ chủ thân ái của chúng ta bị ám toán. 】
Lúc này, thanh âm của chúa tể hệ thống đột nhiên vang lên.
Mộ Ngôn: "Nữ chủ cùng tôi có cái quan hệ gì?"
【 bạo lực học đường có quan hệ cùng với cô. 】
Mộ Ngôn: "..."
Ngẩng đầu bốn mươi lăm độ ưu thương nhìn lên trời, "Này thật đúng là một cái nhiệm vụ vĩ đại, vì cái gì tôi phải tự ra tay?"
【 hay là, ký chủ tiểu tỷ tỷ cô có phương pháp càng tốt hơn để xử lí bạo lực học đường? 】 giống như vụ cảnh sát mạng đó?
Cái chủ ý này có điểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ nha.
Mộ Ngôn thu hồi vẻ ưu thương, cất bước rời khỏi chỗ này, "Không có."
Tốc độ thay đổi sắc mặt quá nhanh, chúa tể hệ thống thiếu chút nữa liền không phản ứng kịp.
Gần nhất chúa tể hệ thống đang cùng Thẩm Bạch tương ái tương sát, các loại lời nói hành vi bị Thẩm Bạch độc miệng trao phúng chế giễu.
Trào phúng thiếu chút nữa bạo tẩu.
Nhưng là chúa tể hệ thống tự nhận tính tình tốt, vừa so sánh như vậy, cảm thấy chính mình không nói tục không chế giễu người so với ký chủ của nó quả thực tốt không gì so sánh nổi.
Vì thế nhịn không được hỏi nhiều vài câu.
【 cô biết nữ chủ ở đâu? 】
Mộ Ngôn không có phản ứng nó, mà là lo chính mình tự đi.
Dưới đài chủ tịch có một cái phòng thay đồ, An Duyệt hôm nay là cổ động viên đội nữ, phải thay quần áo.
Đưa quần áo cho Tống Lam xong liền đi rồi, cho nên Mộ Ngôn thực dễ dàng mà tìm thấy An Duyệt.
Cô một gian lại một gian đá cửa kiểm tra.
Cuối cùng đá đến một gian cuối cùng, bên trong truyền đến một thanh âm khinh thanh tế ngữ, "Bên ngoài có người sao?"
"Ân."
Mộ Ngôn lên tiếng, thanh âm bên trong kia tức khắc lộ ra một ít kinh hỉ, "Kia, cậu.. cậu có thể giúp mình mở khóa cửa ra sao? Khả năng cửa phòng của mình bị khóa ở bên ngoài."
"Được."
Mộ Ngôn nhìn thoáng qua cánh cửa bị khóa lại kia, nhìn quét qua mặt đất một vòng, cuối cùng từ trên mặt đất nhặt lên một sợi dây thép, vặn hai cái.
Rắc một tiếng, cửa mở ra.
Bởi vì phòng thay quần áo không bắt đèn, bên trong tối om.
Thiếu nữ mặc một cái áo váy ngắn màu hồng nhạt, dáng người nóng bỏng, đứng ở trong phòng thay đồ.