Sau ngày hôm ấy, Mộ Ngôn bị cầm tù.
Nhưng là biện pháp cầm tù của Vưu Tư thập phần..
Mê người.
Sáng sớm.
Mộ Ngôn mở to mắt, liền đối diện với một đôi con ngươi màu hổ phách, Mộ Ngôn còn có chút mờ mịt, nhắm mắt lại, lúc sau, đột nhiên mở mắt ra.
Vưu Tư đè ở trên người cô, thấy Mộ Ngôn tỉnh, nhẹ rũ mắt, hướng chỗ cổ Mộ Ngôn dựa vào.
Hơi thở lạnh lẽo đánh vào cổ Mộ Ngôn, Mộ Ngôn đột nhiên duỗi tay đẩy bờ vai của hắn.
Cô híp mắt, "Làm gì?"
Đùi thon dài của thiếu niên gác ở bên hông Mộ Ngôn, thuận thế ngã vào bên người cô, "Bữa sáng."
Liếʍ liếʍ khóe môi, ánh mắt liễm diễm nhìn chằm chằm Mộ Ngôn.
Hắn mặc một cái áo sơmi rộng thùng thình, lấy của Mộ Ngôn, Mộ Ngôn dáng người cao lớn hơn so với hắn, áo sơmi mặc ở trên người hắn vì thế mà cũng rộng hơn một ít.
Theo động tác của hắn, cổ áo hơi hơi rộng mở, bên trong xuân sắc lộ ra một chút, cần cổ thon dài tiêm bạch, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh lá.
Sợi tóc thật dài trút xuống, cả người lười biếng không có xương, dựa vào trên người Mộ Ngôn.
Tay còn không an phận nơi nơi đốt lửa.
Khóe môi gợi lên một nụ cười yêu nghiệt, "Quản gia tiên sinh, ngày đầu tiên, muốn ăn anh."
Mắt thấy tay hắn liền sắp hướng bên trong mò vào, Mộ Ngôn đạm nhiên nằm ở một bên, cầm tay Vưu Tư.
"Có phải hay không một hai phải uống?"
Vưu Tư gật gật đầu.
"Dùng miệng hút?"
Vưu Tư không biết nghĩ tới cái gì, gương mặt tái nhợt nổi lên một tia ửng đỏ, gật gật đầu.
"Muốn uống."
Mộ Ngôn mặt vô biểu tình, nhìn Vưu Tư cả người đều treo ở trên người mình, không phải lần đầu tiên nhìn thấy hắn mặc quần áo tương đối hiện đại.
Chỉ là thiếu niên trưởng thành thành thanh niên, non nớt biến thành lười biếng thành thục, lại càng trêu chọc người.
Mộ Ngôn giơ tay từ bên cạnh nhặt lấy áo khoác, ném ở trên người Vưu Tư, "Đi ra ngoài."
Mộ Ngôn giơ giơ lên cằm, nhướng mày nhìn Vưu Tư.
Vưu Tư mị mị đôi mắt, chợt đứng dậy, thân hình cao gầy, áo sơ-mi lỏng lẻo treo ở trên người, quần ở nhà màu đen rộng thùng thình, tóc bạc lỏng lẻo buộc sau lưng.
Rất có cảm giác quý công tử cổ điển.
Hắn chậm rãi đi ra ngoài, xoay người nhìn thoáng qua Mộ Ngôn, cuối cùng liếc mắt một cái ý vị thâm trường.
Thẳng đến khi Vưu Tư ra khỏi cửa một hồi lâu, Mộ Ngôn mới thở nhẹ một hơi.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới, "Cái đồ chơi này như thế nào cắt rớt?"
【 a? 】
Đề tài chuyển biến quá nhanh, chúa tể hệ thống nhất thời không ý thức được Mộ Ngôn muốn cắt cái gì.
Thấy Mộ Ngôn mặt vô biểu tình chỉ vào tiểu kê kê của chính mình, thanh âm mất tiếng, "Cái này như thế nào cắt rớt."
Cô lại lặp lại một tiếng.
【.. Cũng liền, một đao đi xuống, mau chuẩn tàn nhẫn một chút.. 】 chúa tể hệ thống vẻ mặt mộng bức phổ cập kiến thức khoa học, 【 kiến nghị đi bệnh viện sẽ tốt hơn, bệnh viện chuyên nghiệp.. Từ từ, ký chủ cô muốn cắt? 】
Mộ Ngôn đi đến phòng tắm, mở vòi nước ra xối lên người, nước lạnh làm cô đánh cái hắt xì, biểu tình thập phần lạnh nhạt, nếu không phải vành tai có một mạt hồng hồng khả nghi, thật đúng khiến người ta cho rằng người này thật bình tĩnh.
"Nó không chịu khống chế." Mộ Ngôn từ từ nhìn thoáng qua thứ này.
Cô còn nhớ rõ, Đường Kha ở trong trí nhớ đối Vưu Tư có ý tưởng không an phận.
Thứ này..
Mộ Ngôn híp híp mắt, "Cắt rớt đi."
Chúa tể hệ thống: 【.. 】
【 ký chủ, cô.. cô.. cô thật sự muốn cắt, cắt? 】
Ta sát!
Thật mẹ nó men.. A không phải!
Thật tàn nhẫn!
Nước lạnh đem cỗ tà dục khô nóng trong thân thể cùng cái kia áp xuống, làm đầu óc Mộ Ngôn bình tĩnh một chút, vì thế càng bình tĩnh nói, "Cắt đi."
【.. Ký chủ, cô nghe tôi nói. 】 chúa tể hệ thống đón gió hỗn độn một hồi lâu, lúc này mới nói, 【 kỳ thật cắt rớt cũng không phải chuyện gì lớn, liền.. 】
【 chính là, bị Vưu Tư thượng. 】
【 vĩnh viễn phản công không được. 】