Mộ Ngôn ánh mắt hơi đổi, mấy người nọ đã muốn chạy đến cửa.
Nữ hoàng tiến vào, ánh mắt vừa vặn chạm phải Mộ Ngôn một thân bạch sam.
Người trước mặt, khóe miệng ngậm nụ cười ôn hoà, có một gương mặt tái nhợt tinh xảo, thân hình mảnh mai.
Có thể nói, gương mặt này kinh diễm hơn bất cứ ai, nhìn thực thoải mái.
Mà bên cạnh nàng, đang đứng một nam tử làn da ngăm đen, đôi mắt to lấp lánh ánh sáng.
Chỉ thấy nữ tử không chút hoang mang, đi đến trước mặt nữ hoàng, hành lễ, động tác nước chảy mây trôi, sẽ không khiến người không thoải mái.
Quý Lan Âm cũng theo sau hành lễ, lễ nghi tiêu chuẩn.
Nữ hoàng nhìn nhìn Mộ Ngôn, người này thoạt nhìn điềm nhiên vô cùng, dung mạo cũng xác thật như lời đồn, là tình nhân trong mộng của khuê trung nam tử.
Nữ hoàng không dấu vết nhìn nhìn mấy vị hoàng phu sau lưng, hầu như có một nửa đang đánh giá Mộ Ngôn.
Tất nhiên, đó không phải do thấy Mộ Ngôn đẹp, nên nhìn thêm mấy cái, mà là đang đánh giá Mộ Ngôn.
"Ngươi là Toàn Cơ?" Một lát sau, nữ hoàng lên tiếng.
"Đúng vậy." Giọng Mộ Ngôn không mặn không nhạt trả lời.
"Bệ hạ đích thân tới, là muốn xem thế cục hiện tại?"
Mộ Ngôn lười cùng nữ hoàng vô nghĩa, trực tiếp vào thẳng chủ đề, nữ chính trong lòng hơi kinh ngạc, lại lần nữa không chút dấu vết nhìn kỹ người quân sư này.
Bên cạnh nữ chính có đủ loại người tài ba, nam chính mỗi người mỗi vẻ riêng, hậu cung đoàn đội vô cùng hùng hậu.
Sau khi nữ chính xuất hiện, Mộ Ngôn cảm thấy, mình sẽ nhẹ nhàng đi rất nhiều, cũng không cần lo lắng mình sẽ mệt đến chết nữa.
Nên nhẹ nhàng bâng quơ nói một chút ý tưởng và phương châm chiến đấu của cô, rồi lấy bị thương vì từ, xin được nghỉ ngơi.
Nữ chính: Nàng sao cảm thấy quân sư, trong giọng nói hình như đang nhảy nhót.
Nhưng nét mặt của Mộ Ngôn lại bình tĩnh tự nhiên, nhìn không ra một chút khác thường nào.
Vốn dĩ nữ chính lại đây cũng muốn nhất thống giang sơn, nghe Mộ Ngôn giảng như vậy, nàng từ thế kỷ 21 đến, tự nhiên cũng muốn dùng tổn thất nhỏ nhất.
Nghe xong chiến lược của Mộ Ngôn, càng thêm một bồ nhiệt huyết.
Cùng nhóm hoàng phu của mình thương lượng một chút, thực nhanh, nữ chính liền bắt đầu hành động.
Nữ chính ra tay, không giống với người thường.
Trận chiến đầu tiên đã bị Thẩm Bạch ngược đều từ trong ra ngoài, ngoài khét trong nộn.
Ở trên chiến trường, Thẩm Bạch vành môi cong thành nụ cười rét mướt âm u, không khí xung quanh cô ta hắc ám lại đè nén.
Cô ta một thân mặc bào chiến y, cả người trông hết sức âm u, phảng phất như hòa cùng một thể với chiến trường.
Lấy một địch trăm, không, lấy một chắn ngàn.
Từ xa nhìn lại, chỉ cảm thấy cô ta như một chiếc máy gặt thịt người.
Hiện tại, ở lúc nữ hoàng sắp sửa chiến bại, một tiếng đàn du dương vang vọng khắp chiến trường.
Mà khúc này, đúng là khúc lúc trước Quý Lan Âm đàn.
Thẩm Bạch động tác gϊếŧ người hơi sựng lại, khinh công nhảy lên, dẫm lên đầu một chiến sĩ, đưa mắt dõi nhìn.
Đôi mắt cô ta có sát ý chớp léo, đáng sợ đến cực độ.
Nhưng người đang đánh đàn, cũng không phải người cô ta đang suy nghĩ, mà là Mộ Ngôn.
Làn điệu ấy như thể ma âm, truyền vào trong đầu Thẩm Bạch, khuấy động dây thần kinh của cô ta.
Thân thể của Thẩm Bạch nhoáng cái lung lay, tức thì, đầu cảm giác như muốn bùng nổ.
Không ai phát hiện, Mộ Ngôn mỗi lần khẩy dây đàn, sợi kim sắc linh khí quanh quẩn quanh ngón tay cô cũng quấn lên dây đàn.
Ở trong mắt Thẩm Bạch, tiếng đàn tựa hồ hóa thành từng đạo phù có tính công kích, từng đợt từng đợt len vào trong thân thể Thẩm Bạch.
Chúa tể hệ thống: 【 ký chủ, cô đang làm gì thế? 】
Hình như có linh khí di động, phát ra từ trên người ký chủ củi mục này của nó.
"Dẫn hồn."
Mộ Ngôn chậm rì rì nói, mắt cô nhìn về phía Thẩm Bạch.
Tiếng đàn ngày càng kích động, dõng dạc hùng hồn, ủng hộ sĩ khí.
Nghe vào tai Thẩm Bạch lại càng thêm bực bội, sát khí sôi trào trong lòng.