Món Nợ Ngọt Ngào

Chương 49

Giờ tan sở, tôi lệ khệ bê đống tài liệu nặng trịch vào nhà kho, nhưng tôi không nghĩ nhiều như thế ngoài việc cứ nhủ mình phải đi hết cái hành lang này. Từng bước từng bước nhỏ, đầu tôi đang choáng váng, tôi thật sự cần một giác ngủ, mà ngủ luôn không bao giờ tỉnh lại luôn cũng được.

Tinh tay ba, rồi tổn thương, yêu, trái tim,...mớ bòng bong cứ lượn lờ trong đầu của tôi một cách hỗn độn khiến tôi không thể biết mình sẽ bắt đầu đi từ đâu, suy nghĩ từ đây nữa.

- Này, Quỳnh....này....

Bịch....xoạt...bịch...rầm...

Tôi giật mình vì nghe thấy tiếng nói rất hảng hốt gọi tên mình, kịp lấy lại ý thức thì tôi thấy mình đang rơi, à, ngã cầu thang, vậy cũng tốt, tôi đang cần một cú đau hay đaij loại như thế, cách giải toả tốt nhất khiến tôi dễ chịu hơn. Đang chuẩn bị để tiếp đất một cú đau điếng, nhưng khi tiếp đất, tôi chẳng thấy đau gì hết, nền đất này mềm quá.

Ngó xuống dưới, khuôn mặt baby lộ ra cùng với sự đau điếng.

- Này, Nam...này, khong sao chứ.- Tôi hoảng hốt bật dậy, vỗ vỗ khuôn mặt nhắm nghiền mắt của Nam, không phải đau đến độ ngất đi rồi chứ? Chỉ là một quả tạ nặng hơn 40kg cùng một đống tài liệu đè lên thôi mà.

- Này này, cậu mở mắt ra, này...- Tình trạng ngất rất có thể xảy ra. Không thể nào, tôi lại gây hoạ nữa rồi.

- Không sao, chỉ hơi đau mà thôi, Quỳnh đừng rỗi lên thế.- Nam ôm đầu ngồi dậy, mỉm cười nhìn tôi.- Có phải Quỳnh rất lo cho tôi không?

Và ngay lập tức, cậu ngỡ ngàng vì thấy nước mắt tèm le, trên gương mặt của tôi.

- Hức hức...đương nhiên rồi, cậu khiến tôi lo lắng, cậu biết không?

Cậu là người duy nhất lo cho tôi, yêu tôi một cách thật lòng, lúc nào cũng xuất hiện bảo vệ tôi khiến tôi cảm thấy mình như là một người may mắn, nhưng tôi thì lại chẳng có gì cho cậu ngoài...lòng thương hại, đáp lại tình yêu chân thành của cậu chỉ là tình yêu giả dối mang tên thương hại, vậy mà cậu không hề hay biết và cứ thế chân thành một cách tội nghiệp.

Tôi làm sao đây, trái tim của tôi đang nói, tôi không yêu cậu, vì nó dành cho người khác mất rồi, nhưng tôi phải nói với cậu thế nào để cậu không bị tổn thương cơ chứ, tôi phải làm sao? Cậu không thể bị tổn thương được, tôi không thể khiến một con người tốt như Nam phải tổn thương vì tôi.

- Này, nín đi, Quỳnh khóc thế tôi biết làm thế nào, tôi không sao rồi mà.- Ngay lập tức Nam đưa tay lau nhữung giọt nước mắt của tôi, nhìn cậu thật khiến người ta cảm thấy tội nghiệp.

- Hức...tôi rất lo, tôi lo lắng lắm...

Không cần phải như thế, tôi quyết định rồi, tình yêu đích thực, hay lời nói từ trái tim, mặc kệ đi. Thứ Sharie gieo vào đầu tôi chỉ là mấy thức vớ vẩn của tình yêu tầm thường, tôi không cần. Cô ta chỉ là đàn em của tôi thôi, tôi mới là người quyết định tất cả, phải không?

Tình yêu chân thật, nó quá xa xỉ, mơ hồ và không có cái tác dụng gì hết, chỉ khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn gấp vạn lần mà thôi.

Nam yêu tôi, rất chân thành, sự chân thành đó khiến người ta cảm thấy tội nghiệp, nhưng đó chỉ là một định nghĩa nếu như tôi không nói và không thể hiện ra bên ngoài.

Còn Minh, anh yêu tôi à, tôi không tin, mà cho dù có yêu thật thì cũng chẳng sao hết, chính anh là người khiến tất cả mọi việc xảy ra như thế này, anh phải chấp nhận nó.

Sharie, không phải cô ta rất yêu Minh sao, thế thì làm tất cả mọi thứ để dành lấy tình yêu từ anh Minh đi.

Còn tôi, tôi yêu Minh, nhưng không thể đến với anh, tôi đã có một tình yêu mới, mặc dù nó giả tạo. Trái tim tôi vẫn luôn hướng về Minh, tôi nói mà, tôi mãi yêu anh, phải không.

Mọi chuyện cứ thế đi, bí mật sẽ mãi ở trong tôi và sẽ vĩnh viễn biến mất nếu như tôi biến mất khỏi cuộc đời này.

Facebook: Quỳnh Quỷ Quái (Quỳnh Poo) | 2014-12-28 13:05:05

- -- ------ ------ ------ ----

- Được rồi, không phải cô có điều gì muốn nói sao?- Minh đưa tách cafe nhỏ khói bay nghi ngút lên, nhấp một ngụm nhỏ theo cách của một ngài giám đốc tài giỏi, quyền lực.

- Không mất nhiều thời gian của anh đâu, thưa giám đốc.- Tôi xoay xoay li trà ô long trên đĩa phía trước mặt mình.

- từ bao giờ cô xưng hô khách sáo với tôi như thế. Không cần đâu, vì chúng ta đang gặp nói chuyện riêng phải không? - Anh cười, nụ cười đẹp, rất đẹp và thu hút.

Anh đi đâu cũng luôn nổi bật vì tất cả mộ yếu tố vượt trội. Khác tôi rất nhiều.

- Tôi rất yêu anh.- Tôi ngước đôi mắt kiên định lên nhìn anh đáp chắc nịch.- Đã từng.

Không chỉ là đã từ g, mà hiện tại nó đang tiếp diễn và kéo dài mãi mãi, ở một góc khuất nhỏ trong trái tim tôi.

Anh nhìn tôi, đầu hơi nghiêng, nụ cười mang tính chất mỉa mai bất cần vẫn đặt trên môi, đôi mắt màu nâu lạnh lẽo mẫn không hề tỏ chít gì biểu cảm, thờ ơ và lạnh nhạt. Anh luôn thế, chẳng bao giờ biểu lộ cảm xúc của mình. Đó là điều tôi buồn, vì tôi chưa bao giờ chạm đến được tâm trạng của anh.

- Đã từng sao? Rồi sao nữa.- Anh đáp ngắn gọn. Anh quá giỏi rồi, nên chp dù điều gì xảy ra, anh cũng thấy nó tầm thường mà thôi.

- Hai chữ ghen tị anh nói tối hôm đó, tôi hiểu nó có ý nghĩa gì.- Tôi nhìn anh, rất thẳng thắn.

không gian im lặng, đáng sợ...

- Thế nên muốn mời tôi ra đây thương hại tôi sao?- Anh không nhìn tôi, nhếch môi cười khẩy.

Bỗng tôi thấy lòng đắng ngắt, anh giỏi thật, lúc nào cũng có thể khiến tâm trạng của tôi thây đổi hoàn toàn.

- Tôi không thương hại anh, tôi càng không xin lỗi anh. Vì chúng ta, trở nên như thế này, không phải do chính anh sao? - Tôi uống tách trà của mình, mùi thơm nức của li trà khiến tôi cảm thấy mình dễ chịu hơn.

Tất cat mọi chuyện, do anh cả, anh không phải rất mâu thuẫn hay sao? Đột nhiên đề nghị chia tay, rồi sau đó lại tỏ ý thích tôi, thật nực cườii. Giá như thì sao? Giá như quan hệ ngày trước của chúng tôi vẫn vô tư một cách êm đềm, thì lại là chuyện khác. Nhưng chỉ là giác như thôi, trò chơi vẫn là trò chơi, không thể cứ mãi kéo dài.

- Tôi cần một sự dứt khoát trong mối quan hệ của chúng ta, cho dù có thế nào chúng ta cũng không thể quay lại được như trước đây, phải không nào.- Tôi mỉm cười giả tạo, sự im lặng của anh thật khiến nơi này trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

- Tôi chỉ muốn nói thế thôi, cảm ơn anh, vì tất cả, xin chào. Thưa Giám Đốc.

Tôi đặt tiền phần tách trà của mònh bên cạnh tách trà của mình, lòng không cam tâm một tí nào. Không phải như thế, tôi đang nói dối, tôi không muốn mọi việc trở nên như thế này. Nhưng tôi, không đủ tư cách để nói ra như thế, tôi đứng bật dậy, cúi đầu, cảm thấy thời gian ngưng đọng khi nhìn vào anh, ánh mắt anh đang hướng một nơi vô định nào đó, nó khiến tôi run lên.

Chúng tôi cần phải kết thúc, chắc chắn là như thế, mặc dù cả tôi và anh, đều không can tâm, nhưng biết làm sao chứ? Định mệnh không cho tôi và anh là nhân vật chính của một câu chuyện tình yêu.

Tôi bỏ đi, không nói thêm lời nào, một sức mạnh nào đó rất mãnh liệt kìm bước chân của tôi lại, nhưng tôi dùng lí trí để tiếp tục bước đi, tôi cứ bước, từng bước chậm, và anh, cứ ngồi như thế, không đuổi theo tôi, khiến khoảng cách giữa hai chúng tôi cứ dài thêm, dài mãi, giống như tình yêu của chúng tôi vậy, không bao giờ có điểm giao nhau.