Mèo Xù Ngốc Nghếch

Chương 21

- Tại sao hôm qua em lại nghỉ?

- …

- Nghe nói em bị ốm! Em có sao không?

- …

- Em vẫn giận tôi sao?

- …

- Trả lời mau!- Duy hét lên.

Cả lớp im lặng nhìn Duy, không ai dám nói gì, không khí căng thẳng bao trùm lớp học. Riêng Huyền Anh vẫn thản nhiên đọc sách, không quan tâm đến sự có mặt của anh.

- Em lờ tôi ư? Em tưởng lờ tôi là xong à?

Duy cầm chặt tay Huyền Anh lôi đi trước con mắt ngạc nhiên của lớp. Huyền Anh gạt tay anh ra nhưng càng đẩy thì anh càng xiết chặt hơn, cô đau điếng.

- Thả ra!- Huyền Anh hét lên.

Duy bỏ ngoài tai những gì cô nói, anh vẫn tiếp tục kéo cô đi.

- Em nói đi! Em đang cố gắng lẩn tránh tôi phải không?

- Tránh xa tôi ra! Tôi không có gì để nói với anh cả!

- Em vẫn giận tôi chuyện hôm đó sao? Tôi phải làm gì thì em mới tha thứ cho tôi?

- Bỏ ra!

- Trả lời mau! Tại sao em lại làm thế với tôi? Em ghét tôi sao?

- Bỏ ra!- Huyền Anh vùng vằng.

- Tại sao?

Chát…

1 cái tát giáng xuống mặt Duy. Anh ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có người dám tát anh.

- Anh là đồ vô liêm sỉ! Anh đã làm thế với tôi mà giờ còn muốn tôi tha thứ cho ư? Phải rồi, con trai của chủ tịch tập đoàn thời trang nổi tiếng cơ mà! Quyền lực cao như thế, cái gì chả đạt được?- Huyền Anh cười khẩy.

Duy không nói gì, anh chỉ quay mặt đi, tay ôm bên má vừa bị tát.

- Tôi đã muốn quên đi chuyện ngày hôm đó, nhưng anh lại nhắc lại làm tôi cảm thấy bực mình. Đúng rồi, tôi ghét anh, tôi lẩn tránh anh đấy! Thế nên đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi ghê tởm hạng người như anh! Anh hãy xem như tôi và anh chưa từng quen biết nhau đi!

Huyền Anh lạnh lùng quay lưng bước đi. Duy đứng đó nhìn cô, ánh mắt anh đượm buồn.

”Tôi… xin… lỗi!”

Huyền Anh khựng lại, giọng nói này lại lảng vảng trong đầu cô y như mấy hôm trước. Nhưng khi cô quay đầu lại thì không hề có ai. Cô sợ hãi chạy thật nhanh về lớp học của mình. Còn Duy, anh bơ vơ 1 mình trong khoảng sân rộng rãi đầy lá rơi. Ánh nắng chiếu vào anh, mái tóc màu hung đỏ, đôi mắt màu cà phê và làn da trắng không tì vết hiện rõ mồn một trong nắng. Anh cảm thấy mệt mỏi, chẳng còn thiết tha gì đến học nữa. Anh nằm lên ghế đá dưới gốc cây, tay vắt lên trán để che đi ánh nắng chiếu vào mắt. Anh từ từ nhắm mắt và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

______________