Tuy rằng Liêm Đường cực lực phản đối chuyện Trình Tân sinh con, nhưng Trình Tân thì vẫn muốn liều một lần. Cái chuyện tuổi thọ này, nói cho cùng cô đã từng là một con người, có giảm mất mấy trăm năm cũng chả làm sao. Mục tiêu của cô chỉ mong được bên Liêm Đường đến khi răng long đầu bạc, thế là đủ rồi.
Vậy nên, cô rất rất mong có một đứa con, kết tinh tình yêu của hai người.
Dù có thất bại, ít ra cũng đã thử.
Vì vậy, cô vụиɠ ŧяộʍ thực thi một vài kế hoạch, cuối cùng được thỏa nguyện mong ước bấy lâu.
Cô mang thai rồi.
Mới đầu, cô không dám nói cho Liêm Đường. Nhưng sau đó nghén dữ quá, Liêm Đường tự phát hiện ra.
Chuyện ở thế đã rồi, trách mắng Trình Tân thì có ích gì? Lại còn chỉ khiến cả hai cãi vã mất vui.
Hơn nữa, cô cũng chỉ vì bọn họ. Cô muốn có con, anh thì lo lắng cho sức khỏe của cô nên không muốn mạo hiểm.
Không ai sai cả.
Có sai thì sai ở chỗ, ai bảo họ không chung giống loài, từ khi lựa chọn bên nhau là đã định sẵn phải đối mặt với tình cảnh thế này.
Bỏ qua hành vi tùy tính của Trình Tân, Liêm Đường dần đặt mình vào vị trí một người cha sẵn sàng chào đón đứa con bé bỏng bất cứ lúc nào, đồng thời cũng căng mắt quan sát mọi thay đổi của Trình Tân, đề phòng mọi nguy cơ có thể xảy ra.
Mang thai là chuyện vô cùng nguy hiểm, bất kể là đối với phụ nữ loài người hay phụ nữ thuộc giống loài khác loài người. Hơn thế, những mối nguy Trình Tân gặp phải đều tiềm ẩn vô số những yếu tố không thể đoán trước.
Từ phản ứng mang thai rõ ràng của Trình Tân là có thể nhìn ra.
Ba tháng đầu mang thai, người cô gầy rộc đi, chút thịt nuôi được sau khi cưới đã sắp mất sạch không còn.
Vì lo cho con gái, Phù Khanh còn sốt sắng đón Trình Tân về nhà, rồi mời người có kinh nghiệm về thai sản trong tộc tới chăm sóc cho cô, kiểm soát cả chế độ ăn uống và sức khỏe.
Liêm Đường thực sự không yên lòng về cô. Anh chuyển tới ở luôn trong căn gác lửng của vợ, để tối còn có thể xoa bóp tay chân cho cô, bên công ty thì chọn ra một thành viên trong ban giám đốc lo liệu mọi việc. Bây giờ, anh nào còn tâm trạng để đi làm, giải quyết công việc được nữa.
Tim gan đều đã đeo luôn lên người Trình Tân.
Anh rất sợ.
Một lần nọ, Trình Tân đứng ngắm cảnh ngoài hành lang, Liêm Đường cứ có cảm giác như chỉ giây kế tiếp thôi, cô sẽ bị gió thổi bay đi mất. Từ ngày ấy tới giờ, anh vẫn luôn không yên lòng, trông gà hóa cuốc.
Đây là trải nghiệm chưa từng có.
Từ khi quen Trình Tân, anh đã trải qua quá nhiều những lần lòng dạ cuồn cuộn sóng chưa từng gặp trước kia.
Lúc mang thai đến tháng thứ sáu, Trình Tân đã yếu đến mức không xuống nổi giường.
Thi thoảng còn hay váng đầu, mê man. Bởi những thay đổi của Trình Tân, Liêm Đường gầy như tự bản thân anh cũng đang mang thai, và còn là kiểu mang thai có phản ứng dữ dội ngang tầm Trình Tân là khác. Trên mặt cả hai đều chẳng còn sắc máu, một người còn mang theo hai hốc mắt thâm quầng, thậm chí đã có những lúc nảy sinh ý bỏ đứa con này đi, chẳng qua giờ đã hơn sáu tháng, có bỏ cũng sẽ để lại tổn thương lớn cho cơ thể người mẹ. Quả là một quyết định khó cả đôi đường. Huống hồ, Trình Tân nào có thể đồng ý. Cô kiên quyết muốn giữ đưa bé này.
Liêm Đường chỉ đành ủng hộ cô đến cùng.
Nhiều lần, anh áp sát tai thủ thỉ với bé con trong bụng, bảo nó không được bắt nạt mẹ, không được phá phách.
Anh cảm thấy đứa bé này nghịch ngợm quá rồi. Đến khi thằng bé, hoặc con bé sinh ra, nhất định anh phải cho bọn nó một trận đòn mông nhớ đời.
Đứa bé sinh ra trên bàn mổ. Trình Tân chẳng còn chút hơi sức nào để đẻ thường, hết cách mới phải chọn sinh mổ.
Bởi thân phận đặc thù của mình, dòng tộc đã tự thiết lập một bệnh viện tư chuyên chữa cho người trong tộc. Giá cả nơi này cao ngất ngưởng, người bình thường không thể chi trả được, gián tiếp giúp họ không phải tiếp xúc quá nhiều với con người.
Họ sinh được một bé gái. Dù mắt con bé nhắm tịt, nhưng từ xương mi và hốc mắt đã thấy là di truyền từ Trình Tân, hàng mi cong cong ướt rượt.
Con bé dẩu môi, thi thoảng lại mấp máp chuyển động, tựa như đang tìm kiếm thứ gì.
Vừa mới sinh, da đứa bé đỏ hỏn, lạ là lại không nhăn. Tiếng con bé nức nở sao mà yếu ớt, thoạt nghe như tiếng mèo con đang kêu, tựa sợi tơ mảnh.
Giờ phút này, bất luận là mẹ hay đứa con, đều cứ mong manh như sắp sửa tan biến.
Trình Tân đeo ống dưỡng khí, ngủ li bì suốt một ngày một đêm mới tỉnh lại. Đứa bé thì vẫn luôn được chăm sóc trong l*иg giữ ấm.
Đến ngày thứ ba, Trình Tân mới được trông thấy đứa con mình dứt ruột đẻ ra.
Một cô công chúa bé tí. Lúc này da con bé không còn đỏ như khi mới sinh nữa, mà trơn nhẵn như lòng trắng trứng gà. Trình Tân dè dặt nhận con từ tay Liêm Đường, kể ra thì chẳng còn sức để bế nó nữa, chỉ nâng được một lúc đã đặt xuống bên cạnh, cúi đầu ngắm công chúa nhỏ của mình.
Sinh mổ phải nghỉ ngơi bồi dưỡng 1, 2 tháng mới có thể bình phục.
Thuốc tê vừa hết tác dụng, cơn đau liền ào đến, khiến cô trằn trọc suốt đêm.
Nhưng khiến Trình Tân vui nhất chính là, trừ hai ngày đầu phải nằm trong l*иg giữ ấm ra, thì rất may là đứa bé không bị vấn đề gì.
Con gái rất giống cô, đôi mắt đen thừa hưởng từ Liêm Đường, sống mũi hệt như từ một khuôn đúc ra với anh, cao, thẳng, duyên dáng, hoàn toàn là tập hợp hết ưu điểm của hai người.
Liêm Đường đặt tên ở nhà cho con bé, Noãn Noãn.
Hi vọng con bé cảm nhận được mọi điều ấm áp trên thế giới, cảm nhận được tình yêu của ba mẹ, gia đình, và trưởng thành bình an, khỏe mạnh.
Khi tất cả mọi người cho rằng đứa bé sinh ra là một đứa bé loài người thuần chủng, bỗng vào buổi tối hôm tổ chức tiệc đầy tháng, con bé đột ngột biến thành một bé mèo mắt đen với bộ lông trắng muốt.
Biến hình ngay trong ngực Liêm Đường.
Vốn Liêm Đường đang thay quần áo cho con gái, thay thay một hồi bỗng thấy mọi thứ trước mắt vụt lóe lên, cô bé con trong tay đã biến thành bé mèo nhỏ hệt như Trình Tân năm xưa, chỉ khác màu mắt.
Lúc ấy, tim anh tựa như tan thành một vũng nước, đột nhiên lại rất lo. Chẳng lẽ sau này con gái anh sẽ luôn sống trong hình hài một con mèo?
Đáng thương thay cho con gái của anh.
Lập tức bế sang cho vợ xem.
Mặc dù vết mổ của Trình Tân đã gần lành hết nhưng vẫn rất chú trọng nghỉ ngơi. Vừa ra khỏi phòng để đồ, cô đã thấy ngay Liêm Đường chạy ra từ phòng em bé với một vẻ vô cùng hốt hoảng, lo lắng, trong lòng còn ôm một con mèo trắng nho nhỏ, da lông mềm mại, rối xù, đôi ngươi đen bóng. Mèo con vươn chân nhào tới Trình Tân, còn meo meo làm nũng với cô.
Thấy vẻ mặt căng thẳng của Liêm Đường, Trình Tân đoán ngay ra điều anh đang lo lắng.
Cô lập tức trấn an anh: "Con bé biến hình rồi à? Còn tưởng là thể chất con người đơn thuần luôn chứ, hóa ra không phải." Cô tưởng lầm như vậy là do từ khi ra đời, Noãn Noãn vẫn luôn trong hình dáng loài người mới khiến mọi người có lối nghĩ sai lệch. Từ xưa tới nay, lúc những đứa bé trong tộc sinh ra luôn xuất hiện trong hình mèo, phải trải qua năm dài tháng rộng mới học được cách biến hình. Chỉ có Noãn Noãn là khác. Ngay từ đầu con bé đã có hình người, nên mọi người đều vô thức cho rằng nó là loài người thuần chủng.
Liêm Đường vẫn có vẻ lo lắng. Trình Tân tiếp: "Anh đừng lo nữa. Con bé sẽ biến trở lại thôi, chỉ là chắc không thể khống chế. Chúng ta phải chú ý nhiều hơn, đừng để lạc nó đâu mất là được." Con bé còn quá nhỏ, cô thì lại không được cẩn thận lắm.
Vì chuyện Noãn Noãn, Liêm Đường và Trình Tân quyết định về nhà thêm chuyến nữa.
Nơi này chỉ có người trong dòng tộc, dù con bé có biến thành người hay thành mèo cũng không sợ, dù sao sau này nó cũng phải ở lại đây để hoàn thành chương trình học như cô lúc trước.
Có thể do Phù Khanh vốn đã có áy náy sâu sắc với con gái, nhưng khi đón được con về thì con gái đã trưởng thành, không đòi hỏi được yêu thương quá nhiều nên vừa trông thấy cháu ngoại trong hình hài mèo con, tim bà tức khắc sống lại. Vì trừ màu mắt là không giống, thì hình mèo của cháu gái y hệt hình mèo của con gái như từ một khuôn đúc ra, làm tim bà tan chảy.
Vì vậy, bà liền chuyển những tình cảm chất chứa chưa thể đền bù cho con sang cháu gái.
Hoàn toàn là nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, đau cũng sợ không thể đau thay cháu.
Dù ban ngày luôn chơi với bà ngoại, nhưng đến tối con bé vẫn muốn về với ba mẹ, cứ mãi meo meo gọi Trình Tân và Liêm Đường.
Tuy không biết nói chuyện, nhưng đã thể hiện được ý muốn đòi ba mẹ.
Liêm Vĩnh An không rõ lắm về cô vợ của con trai, nhưng cũng không có ý kiến gì với ngoại hình, công việc và cả gia cảnh nhà cô con dâu này. Cô gái có thể khiến con trai ông muốn kết hôn và chung sống, hẳn không thể đơn giản được.
Không ngờ là quả không đơn giản, còn khiến con trai ông tới ở luôn nhà nó nữa chứ.
Thế này thì có khác gì ở rể đâu?
Chuyện này khiến ông thấy vô cùng khó chịu, khổ nỗi lại không thể càm ràm gì với Liêm Đường. Xã hội văn minh, con người độc lập, ông chỉ có thể kín đáo truyền đạt lời khuyên của mình, nhưng Liêm Đường có nghe hay không thì chẳng thể lo tới được.
Hơn nữa, ông cũng rất mong được gặp đứa cháu gái bé bỏng của mình nhiều hơn. Cháu gái thực sự dễ thương làm ông không thể cưỡng lại.
Khi tuổi tác lớn dần, con người thường có xu hướng dễ mềm lòng hơn, nhất là khi đứng trước những đứa bé. Một ông lớn trên thương trường mà khi trông thấy cháu gái, cũng chỉ hận không thể dâng hết những thứ tốt nhất trần đời tới cho con bé, tính cách thay đổi 180 độ.
Đến giọng nói cũng hạ thấp xuống vài đề xi ben.
Nhưng từ khi Liêm Đường vào ở nhà ba vợ mẹ vợ là không về nơi này nữa, làm ông chỉ có thể thi thoảng gặp mặt qua mạng, xem một vài video.
Đắng lòng.
Nhưng lại chẳng nói được gì. Lúc đó con dâu mang nặng đẻ đau thế nào, Liêm Vĩnh An cũng có biết một hai. Cả hai đứa nó cũng không dễ dàng gì, muốn chiều vợ thì cứ chiều đi vậy.
Ông không muốn vì chút chuyện vặt vãnh trong sinh hoạt thế này mà căng thẳng, mâu thuẫn với con trai làm gì.
Noãn Noãn chơi cả ngày với bà ngoại, tối về đòi leo lên giường mẹ, uống sữa xong rồi ngủ say sưa.
Liêm Đường đã đi làm lại bình thường. Tối về nhà, trước mắt là hai mẹ con nằm lọt thỏm trong ánh đèn ngủ ấm màu, con gái cuộn người nằm gọn trong khuỷu tay Trình Tân, hình ảnh đẹp đẽ khiến anh muốn chụp ngay lại khoảnh khắc tuyệt vời này.
Và quả đã làm như thế thật.
Anh khẽ khàng lấy điện thoại, chuyển chế độ im lặng và tắt đèn flash đi, ghi lại lát cắt ấm áp này vào trong máy.
Nhưng hình như vẫn thiếu gì đó.
Thế là lại rón rén sà lại, vươn tay chụp chung một tấm với hai mẹ con rồi mới hài lòng đi tắm.
Lúc tắm, Liêm Đường còn nghĩ, thế nào mới là hạnh phúc?
Có lẽ chính là ngay giờ phút này, ngay khung cảnh ấm áp trong phòng ngủ kia, chính là hạnh phúc.
TOÀN VĂN HOÀN