Tô Lê đỏ mắt nhìn anh, cứ lắc đầu mãi.
Giang Thần Hy nhìn cô, nhẹ xoa tóc cô, than nhẹ một tiếng nói: “Xin lỗi, khiến em lo lắng rồi.”
Lúc này có người từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, là Lục cảnh Niên.
Bộ mặt anh ta nhăn nhở nói: “Thế nào rồi Giang đại thiếu gia, xem ra cũng khá tốt.” Dứt lời anh đặt văn kiện trong tay lên trên giường rồi nói: “Mấy lão già đó thấy cậu đứng sừng sững trước mặt, từng người chỉ hận không thể lau kĩ lại mắt rồi nhìn lại, tự hỏi bản thân xem có phải nhìn nhầm rồi không.”
Tô Lê nhìn Lục Cảnh Niên, chau mày lại hỏi: “Lục thiếu, Giang thiếu nói, anh ấy có bảo anh nói cho tôi sự thật, anh sớm đã biết người bị thương là A Hào, đúng không? Vậy sao anh lại không nói cho tôi biết?”
Lục Cảnh Niên hắng giọng, thư thái ngồi lên sô pha, tự mình rót một ly nước, uống một ngum rồi nói: “Cô đã cáo trạng rồi? Làm như vậy không dễ thương sao? Cô phải hiểu, tôi đây gọi là kiểm tra xem cô so với mấy lão già kia thế nào?”
Dứt lời, anh liếc nhìn Giang Thần Hy, cười cợt nói: “Được rồi, được rồi, tôi nói này hai người đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi cũng là vì anh……không đúng, là vì hai người, tôi cũng vì muốn tốt cho hai người, tôi khổ tâm như vậy, lẽ nào hai người không hiểu sao? Nếu như hôm nay cậu không may bị tai nạn thật, trọng thương, tôi hỏi cậu, cậu có thể đảm bào vợ của cậu không bị đám người đó ép tới đường cùng không? Bọn họ đều là những người gϊếŧ người không cần sung, cậu còn mong bọn họ nhân đức với cậu sao? Vả lại tin tức này không phải cũng là ý của cậu sao? Không phải cậu muốn xem phản ứng của mấy người đó sao? Vả lại, cậu phải cảm ơn tôi, hiện giờ ít nhất đàm nguồi đó cũng đã biết, vợ cậu không phải chỉ là một bóng đèn trang trí, sau này có chuyện gì, bọn họ còn có cả Trần Như Ngueyetj cũng không dám hỗn xược nữa, câụ cũng thấy rồi đó, hôm nay bà ta chẳng chiếm được chút ưu thế nào.”
Lục Cảnh Niên sau đó liền chỉ vào Giang Thần Hy rồi nói với Tô Lê: “Anh trai này mới sáng ra đã ở đó xem kịch hay rồi, cô tưởng rằng anh ta là thứ tốt đẹp gì sao. Anh ta chính là thứ đồ tệ hại nhất.”
GIang Thần Hy xoa đầu mình, than một tiếng nói: “Tôi nói này Lục đại thiếu gia, tôi vẫn là người bị thương đấy, cậu có chuyện gì thì nhanh nói đi, nói xong rồi thì để tôi nằm nghủ một lát.”
Lục Cảnh Niên nói: “Tôi nói này nhất đinh não cậu bị tàn rồi, ban nãy không phải cậucòn bảo tôi đi lấy tài liệu qua đây sao, tôi không phải mang tới cho cậu rồi sao?”
Giang Thần Hy hít sâu một hơi, nói: “Được rồi đại thiếu gia, tôi không xem nổi nữa, đầu tôi rất đau, cậu nói trực tiếp với tôi là được.”
Lục Cảnh Niên đắc ý cười nói: “Xem ra đã tới lúc trêu cậu rồi? Thấy vậy mà tôi thấy thật vui. Có điều tôi khát rồi.” Dứt lời, cậu ta cố tình ho vài tiếng rồi nói: “Vừa nãy nói với bọn họ khiến miệng tôi khô hết cả rồi.”
Tô Lê ở bên cạnh vẫn không nói gì, híp mắt cười nói: “Đợi chút, tôi đi rót cho cậu cốc nước.”
Nói xong liền đứng dậy, bước thẳng về phía nhà bếp.
“Tôi không muốn uống nước lọc, tôi muốn nước ép hoa quả, cái loại tươi ấy.”
Tô Lê dừng bước quay lại nhìn Lục Cảnh Niên, cũng từ từ gật đầu, nói: “Được rồi, đúng lúc ở đây có hoa quả, tôi đi ép nước hoa quả cho cậu.”
“Vậy được.” Lục Cảnh Niên nhìn Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy gật đầu, ra hiệu đồng ý.
Lục Cảnh Niên vui vẻ nói: “Chưa từng được thử, thì ra cô còn biết làm nước ép hoa quả, tôi khá mong đợi.”
Tô Lê cười, sau đó đi vào phòng bếp.
Đây là phòng bệnh VIP của bệnh viện, còn có cả một phòng bếp hiện đại, chỉ cần có người ở, nơi đây cũng chẳng khác gì một căn hộ.
Tô Lê hít sâu một hơi, có tiền thật tốt, chỉ cần có tiền, một cái phòng bệnh cũng có thể trở thành một căn hộ, nghĩ tới cũng cảm thấy buồn cười. Trong nhà bếp còn có một người tiwus giúp đỡ nấu nướng và chăm sóc bệnh nhân.
“Phu nhân, cô có căn dặn gì vậy?” Đối phương khá khách khí.
Tô Lê nhìn đống hoa quả, cười nói: “Dì giúp cháu làm hai cốc nước ép hoa quả.”
Cô nhìn quả mướp đắng ở bên cạnh, híp mắt lại cười.
Cô nào có biết làm nước ép gì chứ, có điều một quả lê, một quả mướp đắng trộn lại với nhau sẽ tạo thành hỗn hợp màu xanh.
Tô Lê rót một cốc nước hoa quả ra, rồi đặt trước mặt Lục Cảnh Niên, hơi dùng lực đzựt xuống khiến Lục Cảnh Niên giật cả mình.
Tô Lê cười nói: “Lục thiếu đợi lâu rồi, cậu thử xem vị thế nào.”
Lục Cảnh Niên nhìn cốc nước ép, màu sắc cũng không tồi, Tô Lê ở bên trên còn trang trí một chút, quả thực trông rất đẹp.
Tô Lê híp mắt cười nói: “Đây là dưa chuột và lê, Lục thiếu thử xem.”
Lục Cảnh Niên cũng chẳng có chút phòng bị gì, cũng uống một ngụm, cầm chiếc cốc lên uống một ngụm lớn.
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê bước tới, người nấu cơm đã nấu xong cơm bê ra, Tô Lê ngồi bên cạnh Giang Thần Hy, nói: “Giang thiếu thử……”
Lục Cảnh Niên lúc này cũng đã thấm được hương vị, chau mày lại hỏi: “Tôi nói này sao nước ép này lại đắng như vậy……không được rồi sao càng ngày càng đắng như vậy.”
Tô Lê xoay người lại nhìn dáng vẻ Lục Cảnh Niên nôn ra, làm ra vẻ vô tội nói: “Ây da, làm thế ào đây, hình như tôi bỏ nhầm dưa chuột với mướp đắng rồi, cô à, ban nãy là dưa chuột sao?”
Cô nấu cơm cười nói: “Phu nhân, là mướp đắng, không phải dưa chuột, tôi thấy cô bỏ tất vào trong không phải đã nói nhiều quá rồi, sẽ không uống được đâu, đắng lắm.”
Giang Thần Hy ở bên cạnh, cố tình che giấu đi nụ cười.
Lục Cảnh Niên chẳng cảm nhận được mùi vị lê ở trong miệng, mà toàn là vị mướp đắng, anh chỉ vào Giang Thần Hy và Tô Lê, đắng tới mức không nói nên lời, chạy vào trong nhà vệ sinh.
Tô Lê cười xoay người lại nhìn Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy đưa tay ra kéo cô tới bên cạnh, búng mũi cô nói: “Đồ xấu xa này, anh biết ngay là em đâu có dễ chiều người khác như vậy.”
Trong tay Tô Lê bưng một bát cơm, bón cho Giang Thần Hy ăn nói: “Ai bảo cậu ta lừa em, vả lại lê trộn với mướp đắng, là một vị thuốc để hạ hỏa, còn có thể làm sạch dạ dày, mướp đắng còn giúp giảm cân nữa.”
Giang Thần Hy ăn một miếng cơm mà Tô Lê bón cho, cười lắc đầu nói: “Có điều Lục Cảnh Niên nói cũng không sai, nếu như hôm nay anh thực sự……thì em phải thực sự đối mặt với đàm người này, em là vợ hợp pháp của anh, nếu như anh có mệnh hệ gì thì em buộc phải đảm đương mọi thứ thay anh.”
Tô Lê nhắm mắt lại, im lặng một lúc rồi nói: “Em hiểu. Thực ra những chuyện này em đều hiểu. em cũng đã đưa ra dự định phòng trường hợp xấu nhất, em lúc đó nói với bản thân, em không thể đổ gục, nếu như em đổ gục, anh còn có thể trông mong vào ai đây? Những người đó hôm nay, đều tưởng rằng anh ở trong phòng cấp cứu. Lúc đó em nghĩ nếu như anh thật sự có mệnh hệ gì, cho dù em phải ôm lấy Tiểu Gạo Nếp cũng phải giữ chặt lấy vị trí của anh trong tay.”
Giang Thần hy đưa tay ra xoa nhẹ mặt cô, nói: “em vậy mà lại có thể đối phó với mấy người độc ác đó, khiến anh rất ngạc nhiên, vậy sau này không cần lo lắng nữa rồi……”
Tô Lê đưa tay ra giữ lấy miệng anh nói: “Giang thiếu, em xin anh đừng nói ra những lời này, em thực sự rất sợ. Hôm nay em cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra để giải quyết chuyện này nữa……”
Cho dù cô có ấm ức tới mức nào, nhưng cũng phải cố gắng ứng phó, ít nhất là cho tới hiện tại.
Giang Thần Hy nắm lấy tay cô, hôn lên tay cô nói: “Được được được, anh không nói, anh sẽ không có chuyện gì đâu, anh hứa với em.”
Tô Lê gật đầu.
“Ê! Tôi nói này Tô Lê!” Lục Cảnh Niên nghiến răng lại bước từ nhà vệ sinh ra “Rốt cuộc cô cho bao nhiêu mướp đắng vào vậy, tôi làm thế ào cũng không hết được vị đắng.”
Tô Lê nhìn anh, không nhịn được bật cười nói: “Yên tâm đi, mướp đắng không làm chết người được đâu, nào, Lục thiếu, thức ăn đều nguội rồi, mau tới ăn cơm đi.”
Lục Cảnh Niên dường như sợ rồi, liền nghi ngờ bước tới, cẩn thận bưng bát lên, dùng đũa gắp chút một như thể sợ trong thức ăn có gì đó bò ra vậy.
Tô Lê cười nói: “Yên tâm đi Lục thiếu, đều là cơm trắn, là cô nấu cho cậu đó, tôi chưa từng động vào.”
Lục Cảnh Niên hừ một tiếng, nói: “Cô nha đầu nhà cô hóa ra đúng là khiến người ta phải nể phục, rất đáng yêu, so với mấy bông hoa không có não kia không giống nhau, kết quả không ngờ lại thâm hiểm như vậy.” Anh ăn một miếng, vị đắng khiến anh chau mày lại.
Buổi chiều, Tô Lê nhân lúc Giang Thần Hy ngủ liền đi tới phòng bệnh của A Hào.
Trên người cậu ấy có rất nhiều vết thương, mặc dù chỉ là vết thương ngoài da nhưng cũng rất nghiêm trọng.
Cô mua một bó hoa tươi, đặt bên đầu giường, cô quay đầu nhìn A Hào, A Hào dần mở mắt ra.
“A Hào! Cậu tỉnh rồi!” Tô Lê thấy vậy rất vui.
A Hào nhìn cô, phản ứng có chút chậm, có điều vẫn cố nói: “Phu nhân……”
Tô Lê vội vàng nhấn nút, gọi bác sĩ tới, cô mỉm cười nhìn A Hào, nói: “A Hào, cậu có chỗ nào không thoải mái không? Giang thiếu biết được nhất định sẽ rất vui.”
Câu nói này dường như đã kích động tới anh, anh cố gắng hỏi: “Tiên, tiên sinh thế nào rồi? Anh ấy có sao không?”
Tô lê có cái nhìn khác với A Hào, anh không tiếc mạng cứ Giang Thần Hy khiến cô rất kinh ngạc, không ngờ anh không quan tâm đến thương thế của mình mà lại lo lắng cho Giang Thần Hy.
Cô lắc đầu nói: “Giang thiếu không sao, cảm ơn cậu đã cứu anh ấy.”
Cô không có cách nào hình dung tâm trạng của mình, rất phức tạp và rất cảm động.