Buổi tối, Giang Thần Hy trở về, Tô Lê không nghe lời Giang Thần Hy, cô vẫn ôm gối ngồi ở ghế sô pha phòng khách xem ti vi.
Thời gian không còn sớm nhưng cũng chưa muộn.
Giang Thần Hy tự lái xe về, Tô Lê nghe bên ngoài có tiếng xe, liền ngóng ra ngoài.
Bên ngoài tuy rằng đã là mùa xuân rồi, nhưng buổi tối vẫn khá là lạnh.
“Giang thiếu anh về rồi à.” Tô Lê khẽ cười nói.
Giang Thần Hy bước những bước dài đi tới, đưa cô bước tới, “Sao vẫn chưa ngủ thế, không phải bảo em đừng chờ anh hay sao?”
Tô Lê cười nói: “Ban ngày ngủ nhiều rồi tối không buồn ngủ nữa.” Giang Thần Hy cười.
Giang Thần Hy nhìn cô, không nói gì cả.
“Kết quả sao rồi?” Tô Lê nhìn Giang Thần Hy đang thay giày.
Giang Thần Hy cười nói: “Yên tâm, anh ở công ty cũng mười năm rồi, bao nhiêu năm như vậy cũng không phải là chỉ ngồi không ở cái vị trí này.”
Tô Lê đại khái cũng hiểu ý của Giang Thần Hy, cô đưa tay nắm lấy tay anh, “đi tắm đi, nghỉ sớm một chút, Giang thiếu chắc đã mệt lắm rồi.”
“Anh còn có chuyện phải xử lý, em đi ngủ trước đi.” Nói xong,anh đẩy cô đứng dậy đi về hướng phòng ngủ.
Tô Lê đưa tay kéo anh lại, "Đừng đi nữa, tối qua anh không được nghỉ ngơi tử tế, ngày nay cũng mới chợp mắt có một tí, anh cũng nghỉ ngơi sớm chút đi, có được không?" Tô Lê nói xong sà vào lòng anh." Ở bên em, không có anh em không ngủ được."
Giang Thần Hy có chút do dự.
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: " Bất luận có nhiều việc quan trọng như thế nào, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, phải không, Giang thiếu không thể có chuyện gì được, nếu không em với Tiểu Gạo Nếp phải làm như thế nào?"
"Ừ." Giang Thần Hy kéo cô vào lòng khẽ hôn cô một cái, "được, anh đi tắm."
"Được." Tô Lê gật gật đầu.
Nằm trên giường, nghe tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm, cơn buồn ngủ của Tô Lê cứ thế dồn đến, mơ mơ hồ hồ, cứ như thế rồi ngủ quên đi...
Chờ Giang Thần Hy từ phòng tắm bước ra, Tô Lê đã ngủ từ lâu rồi.
Giang Thần Hy ngồi bên giường, nhìn cô, đưa tay khẽ xoa xoa lên mặt cô.
Tuy rằng rất mệt, nhưng mà dường như nhìn thấy cô, tâm trạng cũng tốt hơn lên rất nhiều.
Anh cẩn thận đắp chăn cho cô, sau đó bèn đứng dậy đi về hướng phòng con gái, Tiểu Gạo Nếp càng đang ngủ say sưa hơn.
Giang Thần Hy ngắm nhìn con một lúc, không khỏi bật cười,...
Đêm, rất sâu.
Tô Lê từ trong mơ tỉnh lại, nhìn nhìn thời gian, vừa mới 12h.
Cô nhìn sang bên cạnh, Giang Thần Hy không có ở bên cạnh cô.
Tô Lê thở dài một cái, nằm trên giường ngơ người một lúc rồi bèn ngồi dậy.
Từ từ đi tới phòng đọc sách của Giang Thần Hy nhìn xem.
Quả nhiên anh đang làm việc.
Đứng ở cửa nhìn một lúc, anh cũng không hề phát giác nhận ra cô.
Cô suy nghĩ một lúc lâu, quay người đi xuống lầu, đi vào nhà bếp.
"Phu nhân, sao mà vẫn chưa ngủ vậy?"
Tô Lê quay đầu nhìn thấy Vυ' Trương, cười, "Tôi pha cho Giang thiếu một cốc cà phê." Xem ra anh ấy rất bận, bảo anh ấy ngủ chắc là anh ấy cũng không chịu.
" Thế à, hay là làm cho Thiếu gia một chút điểm tâm đi."
"Điểm tâm sao?"
Vυ' Trương cười đi tới, nói: "Tôi thấy cậu ấy bận tới tận giờ, cũng không biết buổi tối có phải là tùy tiện ăn một bữa hay không. Tôi lo cậu ấy đói lại đau dạ dày, liền nghĩ làm cho cậu ấy bát mỳ."
Tô Lê nghĩ bản thân mình làm vợ của Giang Thần Hy mà chưa làm tốt, cô lại không hề nghĩ ra làm chút gì đó cho anh ăn nữa.
"Vυ' Trương, vυ' dạy tôi, tôi muốn đích thân làm cho Giang thiếu một bát mỳ." Tô Lê cười nói.
"Được chứ, nào, hai ngày trước tôi vừa mới làm được một bát dầu hành, chuyện này thì đơn giản rồi, nào, tôi dạy cô." Vυ' Trương cười nói.
"Ừ, được."
Đại khái mất khoảng mười lăm phút, Tô Lê bưng một bát mỳ lên tới cửa phòng sách đưa tay nhẹ nhẹ gõ cửa hai cái.
Sau đó bên trong truyền ra một giọng nói rất dễ nghe:
“Vào.” Giang Thần Hy đáp một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên nhìn một cái.
“Thiếu gia, tôi chuẩn bị cho cậu một chút điểm tâm đêm.” Vυ' Trương nói, đưa bát mỳ trong tay cho Tô Lê, cười rồi quay người đi ra ngoài.
Tô Lê đi vào.
“Để đó là được, lát tôi ăn.” Giang Thần Hy không nhìn lên, nhẹ nhàng nói, ánh nhìn vẫn để tập trung nguyên ở chiếc màn hình máy tính.
Tô Lê đặt bát mỳ lên trên một góc bàn, “Đồ nguội rồi ăn sẽ không tốt cho dạ dày.”
Giang Thần Hy nghe xong liền ngây người ra một lúc, sau đó rất nhanh bèn ngước đầu lên nhìn Tô Lê, sau đó liền nở ra nụ cười nhạt nhạt, nói: “Sao lại là em vậy, anh còn tưởng rằng là Vυ' Trương chứ.”
“Vốn dĩ em tới là để pha cho anh cốc cà phê, nhưng mà Vυ' Trương nhắc nhở em,nói anh chắc tối qua ăn tạm ứng phó một bữa thôi, sợ anh đói, nhỡ đói thì đau dạ dày, thì làm sao. Vì thế bà ấy dạy emlafm bát mỳ này. Anh thử xem, là em làm ngon hay là Vυ' Trương làm ngon hơn.”
Môi của Tô Lê cong lên.
Giang Thần Hy liếc nhìn một cái, “Vậy sao?” Lập tức dừng những việc trong tay lại, đón lấy bát mỳ, ngửi ngửi rồi cười.
Mì là mì luộc thông thường, nước dùng thì lại đơn giản hơn, trong bếp đã có sẵn nước dùng, có nước sốt độc đáo của Vυ' Trương và còn cả dầu hành nữa.
Nhưng mà điều khác là, lần này là tận tay Tô Lê làm.
Cúi đầu ăn thử một miếng, gật đầu liên tiếp, “Thật ngon, thật ngon.”
“Không phải đang lấy lòng em thôi chứ?” Tô Lê cười giảo hoạt.
“Sao có thể chứ?” Giang Thần Hy đặt đũa xuống sau đó kéo Tô Lê lại ngồi lên đùi mình, “ Em xem dáng vẻ của anh giống như đang nói đùa sao?”
“Thế sao mà em biết được.” Tô Lê ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, cố ý nói câu này.
Giang Thần Hy khẽ chau mày, nói: “Anh không có bất cứ bí mật gì trước mặt em cả. Anh xin thề.”
“Đừng.” Tô Lê dùng tay che lấy miệng anh, “Em tin là được rồi, nếu đã ngon thì anh phải ăn hết đi.”
“Được.” Giang Thần Hy giống như là đang vuốt ve còn mèo con ở trong lòng mình vậy, vuốt ve eo cô, “Thật là, để em ngủ sớm, em lại dậy nấu mì cho anh.” Nhưng mà nói thì nói vậy, Giang Thần Hy lại ăn rất nghiêm túc.
“Nhưng mà Giang thiếu đã nói sẽ không làm việc nữa mà, em vừa mới tỉnh tới xem thì anh vẫn đang làm việc.” Tô Lê hỏi lại.
Giang Thần Hy bỏ một con tôm vào miệng cô, “Ăn cái này, cái này ngon.”
Tô Lê há miệng ra, không khách sáo gì ăn luôn con tôm, “Ừ, rất ngon.”
“Em làm đó, em cũng không nếm hương vị ra sao à?” Giang Thần Hy cười hỏi.
Tô Lê phá lên cười, “Chín là được rồi.”
“Đồ quỷ sứ.”
Khẽ nhìn xuống, cô cười nụ cười rất là mê lòng người, có thể nhìn thấy trái tim của Giang Thần Hy đang háo hức, không kìm được anh cúi đầu xuống khẽ hôn lên môi cô. Tô Lê không hề né tránh, chỉ là khẽ nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn triền miên của anh, đôi má của cô ửng hồng lên.
“Đi ngủ đi.” Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói.
Tô Lê nhìn anh nói: “Không ngủ được, ở bên Giang thiếu.”
Giang Thần Hy có chút bất lực, nói: “Được.”
Tô Lê không ngồi lên đùi của anh nữa, cô kéo một chiếc ghế lại nhìn anh nói: “Thật ra em có chuyện muốn nói với Giang thiếu.”
“Chuyện gì vậy?” Giang Thần Hy hỏi.
Tô Lê nói: “Là Diệp Minh, chiều nay, Diệp Minh tới tìm em …” Ngừng một lúc, cô sửa lại: “Chính xác mà nói là tới tìm anh.”
Giang Thần Hy gật gật đầu, “Thế anh ta có nói gì với em không?”
Tô Lê bèn truyền đạt lại những lời mà Diệp Minh nói với cô nói lại cho Giang Thần Hy nói: “Diệp Minh nói, nếu như anh vẫn cần bổ sung, thì cứ gọi điện thoại cho anh ấy.”
Giang Thần Hy gật gật đầu.
Anh vừa ăn vừa tỏ ra như không có chuyện gì cả vậy.
Tô Lê nhìn anh, hỏi: “Giang thiếu là muốn dựa vào sự nghi ngờ giữa nhà Diệp gia và Phương gia để vạch ra chuyện nhà Kiều gia hối lộ quan viên, giao dịch cá nhân ra phải không?”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng nói: “mâu thuẫn giữa nhà Phương gia và Diệp gia đã không phải là chuyện một hai ngày rồi. sao mà họ trước đây lại vội vàng kết hôn như vậy, cũng là bên Phương gia cảm thấy răng bên Diệp gia bên này đã bắt đầu giãn ra với bọn họ, vì thế mà lo lắng.”
“Nhưng mà … chuyện gì có thể khiến cho Phương gia phương hướng càng chú ý vào tập đoàn Kiều thị hơn?” Tô Lê cũng không hiểu vấn đề này lắm, liền hỏi.
Giang Thần Hy nói: “Anh với tập đoàn Mạc thị ở Giang thành cùng hợp tác phát triển hạng mục mới ở thành phố cổ, là tập đoàn Mạc thị bên đó nói với anh.”
Tô Lê quay đầu nhìn anh, “Nói thế nào?”
“Ba năm trước ở Giang Thành có một hạng mục, là hạng mục xây dựng đường thoát nước vịnh Bắc Thành, ba năm trước có người tố cáo vật liệu là dùng vật liệu giả và rẻ tiền, cả công trình chỉ dùng có 1/3 so với báo cáo. Mà thẩm định của hạng mục này lại chính là người dưới tay bộ trưởng Phương, đương nhiên sau cùng người hưởng lợi vẫn là tập đoàn Kiều thị.”
Tô Lê bình thương không chú ý đến những tin tức xã hội này, nghĩ xong bèn nói: “Giang Thành, vịnh Bắc Thành, có phải là một ngày mùa hè ba năm trước, đột nhiên có một trận bão, bởi vì đường thoát nước bên đó xảy ra vấn đề rất là nghiêm trọng, dẫn đến nước biển tràn vào? Chuyện này … em có thấy Trần Miễn quan sát qua.”
Giang Thần Hy khẽ chau mày, “ Em còn nhớ chuyện ba năm trước sao?”
Tô Lê nhìn anh, biết trọng điểm mà anh nhắc tới không phải là tin tức này mà là Trần Miễn.
Cô cười nói: “Đúng vậy, Trần Miễn lúc đó rất quan tâm tới tin tức này, bởi vì nước biển tràn vào, rất nhiều người bị nạn.”
Giang Thần Hy nói: “Ừ, đúng là vì chuyện này, năm đó những người điều tra chuyện này, chẳng qua cũng chỉ là sấm kêu to mưa chảy ít, sau đó người là bộ trưởng Phương kia còn đích thân giám sát, cho xây dựng lại công trình này.”
Tô Lê cười nói: “Ông ấy thì tốt rồi, cuối cùng bản thân lại còn trở thành một công thần nữa.”
Giang Thần Hy gật gật đầu.
Tô Lê nghĩ một lúc rồi nói: “Thế … Giang thiếu để cho Diệp Minh điều tra mối quan hệ giữa Kiều gia và Phương gia, chuyện này không phải là cách giải quyết vấn đề cơ bản? Em tin rằng chuyện này chắc chắn không phải là vài năm mà có thể có được quan hệ hợp tác.”
Giang Thần Hy gật gật đầu, nói: “Diệp gia trong giới quan chức, có những mối quan hệ phức tạp, vì thế anh chỉ có thể nhờ anh ta. Đương nhiên Diệp gia bọn họ quả thực cũng đang điều tra chuyện này, đương nhiên họ cũng không muốn bị Phương gia liên lụy, hủy hoại Diệp gia bọn họ. còn anh, đẩy thuyền theo nước, anh ta vừa có thể tiếp tục điều tra, lại còn có thể bán cho anh một món nhân tình, Giang Thần Hy anh là người yêu cầu Diệp gia bọn họ, Diệp gia bên đó cũng đúng lúc đang cần tìm người hợp tác thích hợp.”
Tô Lê gật gật đầu nói: “Vì thế nên mọi người đang phá vỡ đi cái kết cấu ban đầu, tổ chức mới lại một mối quan hệ giữa chính phủ và doanh nghiệp sao?”
Giang Thần Hy véo véo tai cô, cười nói: “Không cần nói thẳng như vậy, đây gọi là hợp tác cùng có lợi mới có thể đưa nhau đi xa hơn lâu hơn. Đây là một hiện thực xã hội, quá là đơn độc thì không thể lâu dài được. anh cũng là một doanh nhân, kiếm tiền là mục đích cơ bản của anh, có phải không?”