Tô Lê đi đôi giày cao gót cô thích nhất, trang điểm kỹ càng.
Hoa Hoa đặc biệt lái xe đưa cô đến cảng, chiếc du thuyền đã Hoàng hậu đã yên tĩnh đậu ở cảng.
Hoa Hoa ngưỡng mộ cảm than: “Thật ngưỡng mộ quá, chị Tô Lê. Hôm nay nhất định sẽ vô cùng lãng mạn. Em và chị Thiệu Phương đã nói rồi, công việc ngày mai sẽ sắp xếp lại.”
Tô Lê nhìn cô, gõ nhẹ lên trán cô: “ Coi như là em thông minh.” Dứt lời, cô kéo đèn chiếu hậu trên xe nhìn nhìn, tô lại son.
Giang Thần Hy rất ít khi sắp xếp hẹn hò thế này, người giống như anh, suy nghĩ rất giống một ông già.
Trên đường đi, Hoa Hoa cứ lải nhải không ngừng, nói là nhìn thấy mặt Tô Lê đầy hoa đào thì yên tâm rồi, còn nói là ngửi thấy hương vị của tình yêu…
Tính cách của Tô Lê rất lạnh lùng, cho nên bên cạnh có them một người hay nói, cũng làm cho cô bị ảnh hưởng một chút.
Cô xuống xe lên du thuyền, Hoa Hoa liền lái xe rời đi. Đương nhiên cô rất thức thời, không làm bóng đèn của bọn họ.
Lên du thuyền, người phụ trách cung kính dẫn cô vào bên trong, phòng ăn rộng lớn bày trí rất lãng mạn.
“ Giang thiếu phu nhân, nếu cô cần gì xin cứ nói.” Người phụ trách vô cùng kính cẩn đứng một bên.
Tô Lê nhìn thời gian, 7h rưỡi rồi, không biết Giang Thần Hy lúc nào mới đến, nghĩ nghĩ một hồi: “ Đợi một lát nữa.”
“ Được, vậy tôi đi nói với phòng bếp chuẩn bị.”
Tô Lê gật đầu ừm một tiếng.
Cô dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn mặt sông, ánh đèn ban đêm nhìn rất đẹp.
Vịnh Đế Hậu nối liền với biển, đi tiếp ra ngoài chính là biển, cho nên ở đây cũng nghe thấy tiếng còi tàu thuỷ.
Đã là trung tuần tháng sau, gió trên mặt sông vô cùng mát mẻ.
Thời gian dần dần trôi đi, Giang Thần Hy vẫn chưa đến.
7h rưỡi, 8h rưỡi, rồi 9h rưỡi…
Tô Lê mơ hồ nhớ lại lần Giáng sinh đó.
Cô một mình ngồi đó, cầm điện thoại lên gọi cho Giang Thần Hy.
Đầu dây bên kia có tiếng tút tút, kéo dài rất lâu, rất lâu, nhưng cũng không ai bắt máy.
“ Không có ai nhấc máy sao?”
Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau, gió biển làm cho Tô Lê lạnh dựng lông tóc.
Tô Lê quay đầu nhìn, chỉ thấy Giang Tiểu Ngữ chống gậy, chậm rãi đi về phía cô/
Cô nhìn thấy cô ta hơi cau mày.
Giang Tiểu Ngữ đứng trước mặt cô, nhìn cô mìm cười nói: “ Tốt nhất là cô đừng làm phiền Thần Hy nữa, anh ấy hiện tại có lẽ rất hy vọng không có ai làm phiền bọn họ…”
Tô Lê vuốt vuốt lại tóc bị gió thổi loạn, vén ra sau tai, quét mắt nhìn Giang Tiểu Ngữ, cười nói: “ Xem ra, cuộc hẹn hôm nay là cô Giang đặc biệt sắp xếp?”
“ Bữa tối?” Giang Tiểu Ngữ cười cười, nhún vai nói: “ Cái này… đúng là vừa rồi có nghe Thần Hy ói, hẹn cô ăn tối.” Giang Tiểu Ngữ ngừng lại, cụp mắt xuống cười cười: “ Nhưng mà đó là trên đường đi đến cuộc hẹn, anh ấy có nói với tôi như vậy. Nhưng mà khi chúng tôi nhìn thấy người đó, tô và Thần Hy đều cảm thấy kinh ngạc, không ngờ, đôi mắt của cô ấy và của chị tôi rất giống nhau. Không biết có phải là con ngươi của cô ấy là của chị tôi nên chúng tôi mới phát sinh ảo giác hay không, hoặc là trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy, tôi nghĩ đó là sự sắp đặt của số phận.” Dứt lời, cô ta lấy điện thoại ra, mở mấy tấm ảnh, đưa cho Tô Lê,cười nói: “ Cô cũng gặp qua chị tôi, cô xem, tôi không lừa cô chứ.”
Tô Lê thuận tay kéo một cái ghế ngồi xuống, cũng không quan tâm mấy tấm ảnh trong tay cô ta, ra hiệu cho người đến.
Ánh mắt cô bình thản nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: “ Cho một bình rượu vang.”
Không ai nói gì, cho nên một bình rượu cao cấp nhanh chóng được đưa đến.
Tô Lê rót một ly, lắc lắc, nhìn rượu trong cốc, bình thản cười, nói: “ Sau đó thì sao? Sao cô Giang không nói tiếp?”
Giang Tiểu Ngữ cụp mắt cười cười nói: “Sau đó, chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ, tôi thức thời nhanh chóng rời đi. Hồi trước cũng vậy, tôi luôn làm bóng đèn của bọn họ, nhưng mà chị ấy chưa bao giờ trách tôi. Tình cảm giữa chị gái tôi và Thần Hy rất tốt, bọn họ cùng trải qua rất nhiều chuyện, mỗi lần tôi thấy cô và anh ấy ân ái, tôi đều cảm thấy không công bằng với chị tôi. Tại sao Thần Hy có thể nhanh như vậy liền quên chị tôi, sao anh ấy có thể ở cùng với cô. Nhưng mà sau khi tôi nhìn thấy cô và Thần Hy làm những việc như vậy, tôi cũng yên tâm rồi. Thần Hy căn bản không hề quên chị tôi. Vừa rồi, lúc nhìn thấy cô gái đó, Thần Hy nhìn đôi mắt của cô ấy, cũng chính là đôi mắt của chị tôi.
Dứt lời, Giang Tiểu Ngữ cụp mắt xuống cười nói: “ Nói thực Tô Lê, cô có cái gì có thể so sánh với chị của tôi? Thần Hy và chị tôi đã bên nhau lâu như vậy, cô cho rằng một ngày, hai ngày, một tháng, hai tháng liền có thể thay thế chị tôi sao?
Tô Lê giơ tay, đối diện với bóng đèn, nhìn rượu trong cốc, bình thản nói: “ Cho nên, cô đến chỗ tôi… là vì sao? Là vì muốn nói với tôi hiện tại Giang Thần Hy và người nhận giác mạc của chị cô đang ở bên nhau? Hay là muốn nói với tôi Ginag thiếu đã tìm được vật thế than cho chị cô?”
Giang Tiểu Ngữ cười khẽ nói: “ Cô thấy thế nào? Thực ra, tôi thấy, cho dù là cô hay là người nhận giác mạc đó, thì đều không thể thay thế địa vị và trọng lượng của chị tôi trong lòng Thần Hy. Thực ra, nói ra cô đều không tin, nhà ăn vừa rồi, chính là ở nhà hàng Giang Cảnh bên bờ sông. Cho nên khi tôi đi ra, nhìn thấy du thuyền, liền đi vào xem cô còn ở đây không.” Dứt lời, liền than nhẹ một tiếng, mang theo chút tiếc nuối nói: “ Được rời, thời gian không còn sớm nữa, cô hãy về sớm đi. Xem ra hôm nay Thần Hy sẽ không đến đâu.”
Dứt lời, Giang Tiểu Ngữ chống gậy rời đi.
Tô Lê hơi nghiêng mặt nhìn bóng lưng rời đi của Giang Tiểu Ngữ, cô hít sâu một hơi, nhắm mặt lại, thở dài.
Giang Tiểu Ngữ là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, đây là chuyện cô đã biết từ sớm, nhưng cô vẫn để ý những lời cô ta nói.
Cô không biết tại sao, rõ ràng biết là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng vẫn để ý.
Hoa Hoa nói, vì quá để ý, cho nên mới quan tâm như vậy, quan tâm đến tất cả những chuyện của Giang Thần Hy.
Tô Lê ngẩng đầu, uống cạn một ly rượu, cô lại gọi điện cho Giang Thần Hy một lần nữa.
Lần này, điện thoại của Giang Thần Hy cuối cùng cũng được kết nối, nhưng người bắt máy không phải là Giang Thần Hy, mà là giọng của một người con gái: “ Alo, xin hỏi ai vậy?”
“ Giang thiếu có ở đó không?” Tô Lê bình thản hỏi.
Phía bên đầu dây có vẻ hơi do dự, nghĩ nghĩ một chút nói: “ Giang tiên sinh đã ngủ rồi, nếu như không có việc gì vội thì ngày mai cô hãy gọi lại.”
Tô Lê ừm một tiếng, sau đó không nói gì liền tắt điện thoại.
Cô vứt điện thoại ở một bên, sau đó cầm chai rượu bên canh, rót một cốc rượ đầy, sau đó uống sạch một hơi.
Tô Lê ấn chuông, người phụ trách du thuyền lập tức đến, cung kính nói: “ Giang thiếu phu nhân, cô có yêu cầu gì?”
Tô Lê cười cười, uống một ngụm rượu, nói: “ Mang đồ ăn lên đi, tối nay Giang thiếu có chuyện sẽ không đến, tôi cũng đói rồi.” Ngừng một chút, cô tiếp tục hỏi: “ Chiếc thuyền này hôm nay có lái đi không?”
Người phụ trách đương nhiên không dám nói khoog, cho nên vôi vàng khom người nói: “ Đương nhiên, đương nhiên.”
Tô Lê ừm một tiếng, vấy vẫy tay.
Chỉ nghe tiếng còi tàu vang lên, du thuyền chậm rãi khởi hành.
Giang Tiểu Ngữ chậm rãi đi đến một chiếc xe, một người phụ nữ từ trên xe lập tức đi xuống: “ Cô Giang, tôi đỡ cô, cô cẩn thận một chút.”
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô ta, nhưng cũng không từ chối.
Cô không quen chân giả, đi nhiều rồi, lớp da bên cạnh sẽ bị cọ đau.
Cô gái kia đỡ cô ta lên xe, sau đó mới lên xe.
Cô ta cung kính đưa một chiếc điện thoại cho Giang Tiểu Ngữ, nói: “ Cô Giang, vừa rồi có một cô gái gọi điện thoại đến cho Giang tiên sinh, khong biết là ai, cũng không hiện tên?”
Giang Tiểu Ngữ nhận điện thoại, mở danh sách cuộc gọi, nhìn số điện thoại, khoé miệng hơi nhếch lên, sau đó hỏi: “ Cô đã nói gì với cô ấy?”
“ Nói những gì cô nói.” Cô gái đó nhìn Giang Tiểu Ngữ thắc mắc,: “ Tại sao lại nói là Giang thiếu đã ngủ rồi, tại sao không nói là Giang thiếu đã về nhà?”
Giang Tiểu Ngữ thu điện thoại lại, cười cười nói: “ Cái này cô không hiểu, người đàn ông ưu tú như anh trai tôi, bên cạnh luôn có rất nhiều phụ nữ không thức thời. Làm như vậy là để đuổi bớt những người phụ nữ vô vị đó, chị tôi đã không còn, anh Thần Hy không dễ dàng gì mới bắt đầu lại được. Bất luận thế nào, cũng không thể mấy người phụ nữ xấu xa đó vây quanh anh Thần Hy, tôi phải thay chị tôi trông chừng anh ấy.”
Cô gái kia gật đầu, nói: “Tôi hiểu ròi, cô Giang, mắt của tôi là do cô Lạc Nhan cho. Ba tôi nói, mặc dù nghèo, nhưng phần ân tình này, cho dù tôi có phải làm trâu ngựa cũng phải báo đáp cô và Giang tiên sinh. Nếu các cô đều là người than của cô Lạc Nhan, thì sau này tôi cũng sẽ coi các cô là người thân được không?”
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô ta, cười cười nói: “ Đương nhiên không vấn đề. Có cô, tôi liền có cảm giác chị mình vẫn còn sống, tôi thực sự rất vui mừng. Tôi là cô nhi, trừ chị ấy, thì cũng không còn người thân nào khác.”
“ Cô Giang, cô đừng nói như vậy. Chỉ cần cô không chê thì tôi và người nhà tôi cũng sẽ là người thân của cô.” Kha Ninh cười nói.
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô ta, cười cười, gật đầu.
Giang Thần Hy trở về nhà đã là 11h rưỡi.
Không không lên nhà ngay mà ở trong xe châm một điếu thuốc.