Luyến nhân a luyến nhân... Phúc Y nói thật đúng, lấy bản tính của ngươi, cho dù rời khỏi hoàng cung cũng sẽ chọn nơi gần trẫm nhất, ở một nơi nhìn được trẫm, bảo vệ trẫm. Nguyên lai chỉ cách có một tường, nguyên lai ngươi ngay tại bên ngoài Tử Cấm thành không đến một dặm.
Một đường chạy như điên đến nơi theo lời của hai lão phụ kia, đằng sau chỉ có tiềm long hộ vệ triển khinh công đuổi kịp, những người khác đều bị cách rất xa, mà Phúc Y này hoàn toàn không biết võ công đã không còn nhìn thấy ở nơi nào.
Nhìn thấy bảng hiệu trên cửa khắc hai chữ Luyến Tâm, Dung Diệp không hiểu tại sao chính mình khẩn trương, muốn kêu Phúc Y, quay đầu lại nhìn, Phúc Y còn chưa có đuổi kịp.
Lại quay đầu nhìn cánh cửa, Dung Diệp nở nụ cười tự giễu.
Ba năm qua, luyến nhân cho dù không hề hận, cũng sẽ chịu gặp hắn sao? Hắn thực không quên, khi hắn biết rõ ràng chân tướng, hướng lục đệ hỏi luyến nhân ở đâu, khi đó lục đệ đối hắn nói ra sự việc, nguyên lai luyến nhân chịu nhiều ủy khuất như vậy, nguyên lai trong cung còn có một mặt tối tăm như thế. Cho dù đem những người đó gϊếŧ chết, luyến nhân bị thương tổn cũng là một tay hắn làm. Bởi vì ích kỷ, bởi vì oán hận, cơ hồ đã gϊếŧ chết luyến nhân, nếu năm đó không phải lục đệ cứu đi luyến nhân, luyến nhân thật sự đã ở trước mắt hắn bị một đao cắt thịt máu chảy đầm đìa, vì cái gì ngay lúc đó hắn lại điên cuồng như vậy?
Nhìn cánh cửa kia, Dung Diệp do dự, cứ như vậy đi vào sao? Liệu y có thể tha thứ cho một người từng tổn thương mình sao? Khổ sở luyến nhân đã chịu phải tính làm sao cho tốt?
Thẳng đến hôm nay, Dung Diệp mới biết được, nguyên lai hắn là người nhát gan, yếu đuối, ích kỷ như thế.
Dung Diệp đứng yên tại cửa thật lâu, thẳng đến khi Phúc Y đuổi kịp: "Chủ tử, bằng không... Nô tài vào?"
Dung Diệp lắc đầu, xoay người hướng hoàng cung quay về.
Thời tiết thực nóng, luyến nhân tháo đấu lạp trên đầu xuống, mặt trời lên cao như thế, nhưng vẫn có rất nhiều người ở trên phố. Bình thường hiếm khi ra khỏi Luyến Tâm tú phường, hôm nay được dịp ra ngoài nên y cố ý đi thật chậm rãi, thuận tiện nhìn ngắm phong cảnh xung quanh, tâm tình theo đó cũng vui vẻ hơn.
Đi đến cửa nhà, nhìn thấy trước cửa có một người đang đứng, nhìn bóng lưng kia luyến nhân còn tưởng rằng Lục Vương gia, cao hứng tiêu sái bước đến: "Vương gia, ngài tại sao đứng ở trước cửa, sao không tiến..."
Thẳng đến khi thấy rõ mặt người đứng, luyến nhân rốt cuộc nói không được, phản ứng đầu tiên chính là ── sợ hãi.
Hiển nhiên, Dung Diệp cũng không nghĩ tới lại cùng luyến nhân gặp mặt như thế này. Từ khi biết luyến nhân ở đây, cơ hồ chiều nào hắn cũng lặng lẽ đến, nhưng là đều đứng yên ngoài cửa. Hiện tại Dung Diệp căn bản không dám hi vọng luyến nhân tha thứ hắn, đến nơi này chính là muốn biết y sống có tốt hay không, hắn không muốn quấy rầy cuộc sống của luyến nhân, chính là hi vọng có thể cho y một cuộc sống an ổn, tuy rằng hiện tại đã quá trễ.
Luyến nhân rõ ràng nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt Dung Diệp, sau kinh ngạc liền phục hồi tinh thần lại, luyến nhân lạnh lùng nhìn Cửu ngũ chí tôn trước mặt, quy củ quỳ xuống hành đại lễ: "Tham kiến Ngô Hoàng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Nháy mắt vừa mới gặp mặt, Dung Diệp cũng rõ ràng thấy được sợ hãi trong mắt luyến nhân, nguyên lai sự tồn tại của hắn đối luyến nhân mà nói chính là gợi đến quá khứ kinh khủng.
"Đừng như vậy, luyến nhân."
Dung Diệp vội vàng đem luyến nhân đứng lên, luyến nhân lại lui về sau từng bước, phi thường rõ ràng ── không muốn cùng hắn có đυ.ng chạm gì.
Dung Diệp xấu hổ thu tay vào, thân là Cửu ngũ chí tôn, vẫn là lần đầu tiên bị người rõ ràng cự tuyệt như vậy.
Luyến nhân lãnh đạm nhìn Dung Diệp, không hề mang một chút thân mật ngọt ngào, hơn một phần đều là lãnh ngạnh bất hòa. Đã chết qua một lần, còn muốn y chết lần thứ hai sao? Lần này hắn lại muốn dùng cách nào gϊếŧ y? Lần trước lăng trì còn chưa đủ? Còn có cái gì mới mẻ? Thời điểm không gặp lại sợ hãi trốn đi, đến khi gặp mặt, ngược lại cái gì cũng đều không sợ, đột nhiên hiện lên một vẻ nghiêm nghị.
Dung Diệp xấu hổ nở nụ cười một chút: "Trẫm... Ta, chính là muốn đến nhìn ngươi, không phải muốn nhiễu loạn cuộc sống của ngươi, nếu ngươi không chào đón ta, ta sau này sẽ không đến."
Luyến nhân hồ nghi nhìn Dung Diệp, xác nhận ánh mắt hắn chân thực, mới chậm rãi mở miệng: "Hảo, Hoàng Thượng sau này vẫn là đừng nên đến đây."
Dung Diệp ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới luyến nhân trở nên lạnh lùng như thế, cùng bộ dáng dịu dàng hồi xưa cứ như hai người hoàn toàn khác nhau.
Ngữ khí lãnh đạm theo miệng luyến nhân nói ra: "Thỉnh Hoàng Thượng khởi giá hồi cung." Cũng không có an lễ, mục đích là muốn đuổi người.
Dung Diệp vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, lẳng lặng xoay người rời đi.
Nhìn thấy thân ảnh cô đơn kia dần dần đi xa, biến mất ở trong đoàn người, luyến nhân đột nhiên có cảm giác muốn kiềm chế xúc động, hẳn kia cũng chỉ là xúc động. Luyến nhân không còn là hài tử hơn mười tuổi, y muốn làm gì thì làm, tự biết cái gì là tốt cho chính mình, luyến nhân thích bộ dáng hiện tại.
Lại lâm triều, lại ở ngự thư phòng, lại là tại triều triệu kiến một mình Lục Vương gia lưu lại.
Lục Vương gia có điểm bất mãn nhìn Hoàng huynh của hắn, lại như vậy, cách một đoạn thời gian lại đem hắn triệu kiến, dùng ngôn ngữ không có một chút uy lực hù dọa hắn, hiện tại Hoàng huynh này ở trong mắt hắn cũng không còn uy nghiêm như trước.
Dung Diệp từ long ỷ đứng lên, đi đến bên người lục đệ, kéo tay hắn, đem hắn ngồi xuống chỗ bậc thang, Lục Vương gia không biết hắn phải làm cái gì, chỉ cẩn thận theo sát ở bên người Hoàng huynh. Dung Diệp lôi kéo đệ đệ, hai người cứ như là huynh đệ bình thường ngồi ở bậc thang nói chuyện.
Thẳng đến khi ngồi xuống, Dung Diễn mới biết Hoàng Thượng đang làm cái gì, cho dù đã không còn kính sợ Hoàng Thượng, dù sao vẫn là Hoàng huynh của hắn, là Hoàng Thượng.
Lục Vương gia vừa muốn đứng lên, Dung Diệp liền đem hắn kéo lại: "Hiện tại trong phòng không có Hoàng Thượng, không có Vương gia, chúng ta chính là huynh đệ bình thường, ca ca nghĩ muốn cùng ngươi tâm sự."
Phản ứng đầu tiên của Dung Diễn chính là: "Ta không biết luyến nhân ở đâu."
Dung Diệp nở nụ cười: "Trẫm hôm nay không hỏi chuyện luyến nhân."
Hôm nay phản ứng của Hoàng Thượng đặc biệt khác, trước kia mỗi lần đều giận dữ, lần này lại nở nụ cười.
"Tiểu lục..." Dung Diệp đột nhiên kêu nhủ danh của Dung Diễn: "Ta đã gặp y."
Lục Vương gia bị Hoàng Thượng đột nhiên nói ra làm cho ngưng lại suy nghĩ, nhất thời không biết làm sao đáp lời.
"Mấy ngày nay, ta nghĩ thật nhiều, đúng là ta sai lầm rồi, hơn nữa thập phần sai." Dung Diệp buồn bã cười: "Ta căn bản không chịu tỉnh ngộ, từ đầu tới cuối ta đều đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác, ta trừng phạt mọi người, gϊếŧ người thương tổn qua luyến nhân, chính là ta duy nhất buông tha chính mình, kỳ thật ta mới là người thương tổn luyến nhân nhiều nhất."
"Hoàng huynh..." Lục Vương gia không biết làm sao nhìn Hoàng Thượng.
"Ta căn bản không xứng với luyến nhân, càng không xứng với người tâm tư thuần khiết như y. Ngươi yên tâm, ta sẽ không lại đi quấy rầy luyến nhân, nếu y cảm thấy hiện tại cuộc sống rất tốt... Vậy cứ như thế đi! Y đã sớm không phải là khâm phạm, không cần sống trốn tránh." Nói tới đây Hoàng Thượng đứng lên, chậm rãi bước đi thong thả ra đại điện.
Dung Diễn nhìn thấy ở bậc thang Hoàng Thượng vừa ngồi, tại bên cạnh có vài giọt nước ẩm thấp trên mặt đất.