Tuấn Minh như thường lệ sau giờ làm liền trở lại chung cư.
Thế nhưng cánh cửa vừa hé ra lại được chứng kiến một cảnh thức đúng là có một không hai.
Trí Thiện nhẹ nhàng đứng dậy từ sofa, trên người mặc một cái áo sơ mi trắng thả cúc, một bên vai trắng nõn nà ngả hẳn ra khỏi bờ áo, từng bước ưỡn ẹo tiến lại gần. Mùi nước hoa dày đặc lập tức theo cánh tay bám lên người Tuấn Minh:
- Ai nha, sao giờ này mới về?! Có biết người ta đợi muốn chết không?!
- ???!!!!!
Nhìn xuống đôi mắt đang chớp chớp kia. Đôi ngón tay cố tình vừa vuốt lên cổ áo, rồi theo đó mà luồn hai ngón tay vô khe hở giữa các cúc chạm tới da thịt.
Trong khi người kia còn chưa biểu tình gì, Trí Thiện đã một đường ngả ngớn dụi đầu vào ngực Tuấn Minh như làm nũng:
- Người ta là một cái tiểu thụ thụ, ở bên cạnh anh lâu ngày thầm thương trộm nhớ. Hôm nay thật muốn có anh a.
- ....!!!
Nội tâm Trí Thiện: WTF? tên này sao lại không nói gì? Vẫn chưa còn đạp mình ra khỏi cửa sao? Hay vẫn chưa đủ.?
Đệch mợ, tới bến!
Trí Thiện co một đùi thon trắng dài, tựa lên háng Tuấn Minh, cọ tới. Bàn tay cũng nhanh nhẹn mà cởi một nút cúc áo của Tuấn Minh, trực tiếp xoa tới bờ ngực rắn chắc kia.
Như này thì quá được rồi chứ gì?! Cọ a cọ.
- Người ta là lần đầu đó, thật xấu mà!. Cũng không biết được....
Ủa Ủa? Cọ một lát rồi mới thấy có gì là lạ???
Sao có vẻ như????
Con bà nó!
Cúi xuống nhìn. Trên đỉnh quần kia, ngay trên bắp đùi của mình cọ tới... Quần... quần.. quần.. quần hắn đúng là nhô lên!
Tên kia... Cứng!!!!!!!!!!!!!!
Trí Thiện cũng là đàn ông a! Cái thứ quỷ đó có cứng hay không sao mà cậu lại không biết! Có mà mù à!
- Á!
Một đường gần như nhảy ra khỏi người của Tuấn Minh.
Trí Thiện lắp bắp, kế hoạch gì đó đã bay xa một ngàn bốn trăm dặm:
- Anh!
- Anh!
- Anh!
Tuấn Minh lúc này mới khẽ khàng nghiêng đầu, liếʍ qua đôi môi đã có chút khô.
Trí Thiện lập tức lấy chiếc áo sơ mi rộng đó, bó lại người, lùi về phía salon:
- Anh đừng có lại đây, đừng có mà lại đây!
Quá phản tác dụng rồi, chiếc áo sơ mi khi được bo lấy, lại càng tôn lên cái eo thực nhỏ tới mê ly, đôi chân thon dài lùi tới co thành một đoàn trên sofa.
Tuấn Minh là Gay. Trái tim hay cả thân thể, đều muốn rung động trước một người – là con trai. Nếu là một cái tiểu thụ vừa miệng như thế này, nói không phản ứng ư? Trừ phi bị bất lực! Mà có thể rõ ràng cho thấy, từng động tác của Tuấn Minh bây giờ không hề có chút nào biểu thị sự bất lực cả.
Tuấn Minh từng bước tiến lại gần, một bước, một nút áo khẽ mở, tới khi nửa thân trần trụi vẫn là không nói một lời áp tới, cả người Trí Thiện như bị ghim xuống sofa. Đôi chân dài lung tung muốn đạp.. nhưng... đôi môi kia lại dán xuống. Hôn lên.
15 giây.
Đó là tất cả quãng thời gian Trí Thiện sau khi bật khỏi người Tuấn Minh, chính thức mất đi cái trinh môi quý giá kia.
Từng hơi thở nóng rực phả trên gò má Trí Thiện, cậu ban đầu là mở tới trố mắt, sau đó là đôi môi bị cạy mở, từng chút không khí cứ như bị cái tên đang ghim lấy trên người kia hút hết..
Tắc.. tắc... tắc thở!!!!
Cứu mạng!!!
Tới khi đôi mắt cậu sắp vẽ ra mấy đường tơ máu đỏ, Tuấn Minh mới khẽ buông. Nước bọt theo khóe miệng mà chảy ra một vệt. Tuấn Minh như thế mà híp mắt lại, đưa lưỡi tới, liếʍ lấy.
Trí Thiện đang thở hổn hển cố gắng hớp lấy những ngụm khí to, cũng bị hành động này khiến cho da gà da vịt nổi 3 tầng.
Tuấn Minh nhíu mày bắt lấy cằm Trí Thiện, dò hỏi:
- Em chưa từng hôn qua?
- Hôn...
- Còn nữa, muốn câu dẫn anh – Tuấn Minh vuốt một đường lên cái đùi trắng của Trí Thiện:
- Nhớ, cạo sạch lông chân!
- Hả?
- Còn nữa, anh không thích mùi nước hoa này, quá nồng!
Lông.. lông chân?
Trí Thiện một đường dự cảm chẳng lành, chân lại bị kìm không giãy được, tay quờ quạng tóm lấy ngay bộ sậu giữa háng Tuấn Minh, hét lên:
- Anh mà không thả tôi sẽ bóp chết " nó"
Tuấn Minh hơi sững người. Trí Thiện nhân đó liền đẩy Tuấn Minh khỏi,
Bỏ cả dép, chạy bán sống bán chết!
Hôm ấy, trên đường phố Sài Gòn có cái cảnh như thế này:
Một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, bên trong có cái quần đùi cộc in hoa, đi chân đất phóng Vision chạy veo veo trên đường.
- --------
Tình yêu ấy, có thể đến từ những điều ngốc nghếch và vô duyên nhất trần đời này. Trong đó, không thiếu gì những kẻ từng ghét nhau tới vừa nhìn là muốn đấm. Thế nhưng, nực cười thay, hiểu rõ nhau nhất đôi khi không phải chính là người thân thiết bên mình, mà lại là kẻ thù của bản thân. Vì chỉ có kẻ thù, mới đi tìm hiểu đối phương thật cặn kẽ, thật tỉ mỉ mà thôi.
Tuấn Minh vốn chỉ nghĩ kêu hắn tới mà chỉnh một phen, càng không thể nghĩ mình lại có thể ưa nổi cái tên nhóc kia,
Ngẫm tới từng chuyện từng chuyện đơn giản tới vậy mà lại khiến khóe miệng lại nở một nụ cười.
Hóa ra, vui vẻ cũng chính là một loại hạnh phúc.
Nhóc con dám lấy nước rửa bát ra lau sàn để bẫy cậu, nếu không phải cậu ngửi thấy mùi lạ, để ý một chút thì chắc chắn là ngã tới sấp mặt.
Nhéo nhẹ tai cu cậu một cái, lại bắt mang cái bộ mặt đầy ủy khuất đi lau lại sàn một lần lại một lần.
Nhóc con cầm tiền đi siêu thị, mua ké một lố đồ, lại còn biện minh:
- Đồ này đều là đồ phải dùng tới a!
- Vậy cậu nói xem, tôi và cậu, ai phải dùng tới băng vệ sinh loại không cánh?
- Hả???
Tới mức ấy, tiêu tiền của người khác thì tội gì mà không tiêu cho chết hắn luôn. Thế nên nhặt lấy nhặt để, nhặt luôn cả vào khi nào cũng chẳng rõ!
Còn việc tối hôm nay,
Rõ biết rằng chỉ là một chuyện đùa giỡn, vậy tại sao chính cậu còn nổi lên ham muốn? Đối với đôi môi kia không ngại mà hôn xuống, đối với khóe miệng kia lại muốn nhâm nhi thêm một chút.
Cơ thể, không một chút bài xích, từng tấc da thịt trên người tên nhóc ngốc ấy, đều thu hút cậu đến đỏ ửng một mảnh ngực.
Thì ra, cậu lại quan tâm tới tên nhóc ấy như vậy.
Thì ra, cậu lại quay về với chính cột mốc, của mười năm về trước.
Năm lớp 10.
Cậu biết mình là Gay.
Đối tượng chính là một người hoạt bát bao nhiêu, vui vẻ bao nhiêu.
Đêm đầu tiên mộng xuân, là về người ấy.
Sự trầm tĩnh tới yên lặng của cậu, được nhiệt huyết và nụ cười rạng rỡ kia, bổ sung tất thảy. Thế nhưng, người đó có bạn gái.
Cuối năm lớp 10. Cậu đi du học.
Mang theo một chút ký ức đơn bạc và thương đau của cái mối tình đầy thơ dại ấy. Gói vào tim.
Khi gặp Thành Khải, sự đồng điệu trong con mắt đượm buồn kia, như nhìn lại chính bản thân mình ngày ấy. Từ thương, hóa thành yêu. Thế nhưng rút cuộc lại vẫn là lỡ mất một nhịp, từng nhịp cầm tay của Trần Đức và Thành Khải, cậu đều thấy rõ, mười ngón đan xen. Tất cả đều khiến cho nụ cười trên môi cậu dường như đã hiếm hoi, giờ lại càng thêm tắt ngấm.
Vậy nhưng từ khi gặp Trí Thiện. Mọi thứ đã khác.
Tựa lưng lên một bờ cửa sổ,
Trí Thiện. Đôi môi đỏ mọng, mái tóc mềm, cái eo thon.
Cũng chỉ là muốn nắm tay một người cùng nhau già đi.
Em, có thể không?
Tôi, có thể không?
- ----------------
Dĩ nhiên là không thể!
Đừng có mà nằm mơ!
Lại dám ăn ông?
Lại dám hôn ông?
Vừa về tới nhà, nhà lại tắt điện tối om om.
Vốn vừa quáng gà vừa sợ ma, đáng lý thì giờ đây cậu phải kinh hãi lắm !
Thế nhưng Trí Thiện tức tới dậm chân, đạp cửa phòng cái rầm, xông vào.
Chui vào nhà tắm, nhìn cái bộ dạng mình trong gương mà muốn thổ huyết. Cũng may ba mẹ cậu tận ngày mai mới về. Nếu không hẳn là bị cái bộ dạng này của cậu dọa cho nhồi máu cơ tim.
Thay bộ đồ cho tử tế, đánh răng tới nỗi trắng bệch cả lợi mới gọi là tạm hài lòng.
Trí Thiện chui tọt vào trong chăn. Việc đầu tiên là phải chởi thằng Long xù một trận cho ra trò.
Thế nhưng bắt máy lại là giọng của ông chủ Sơn a!. Còn bị vặt đi vặt lại vì sao gọi điện cho tên Long giờ này nữa?! Vì sao? Còn vì sao? Không tại nó thì ông đây có suýt bị nhai mất cả xương không!
Thực muốn quăng cái điện thoại mà.
- Tít.
Là tin nhắn tới?! Trí Thiện bật lên.
- Môi em rất ngọt.
Môi em rất ngọt??!!!!!!!!!!!!!!!
- Tít - anh có thể giúp em wax lông chân.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!
Tuấn Minh!
Tên chết bằm nhà ngươi!
Lông chân ông đây có bao nhiêu cọng chứ? cũng không tới nỗi nhà ngươi quản!!!.
Một phát ấn thẳng vào nút tắt nguồn.
Mất trinh môi rồi, lại còn mất cho một tên chết bằm đáng ghét, nhây lì bỉ ổi vô liêm sỉ keo kiệt thúi tha!
Không những thế còn bị hắn ăn đậu hũ mấy lượt vuốt ve bên đùi!!! trời ơi!!!
Có cái nỗi oan nào bằng nỗi oan này!
Quyết định rồi. Đi tù hai năm. Ok! Hai năm thì hai năm.
Còn hơn là bị hắn tổng sỉ vả như thế.
Sáng hôm sau, Trí Thiện vác cặp mắt gấu trúc pha mì tôm để đón ba mẹ cùng thằng em từ Sing về.
Mẹ cậu suýt không còn nhận ra một cục bột đẹp trai sáng láng nữa. Đầu bù tóc rối không thèm chải, mặt mũi bơ phờ, một sườn râu nhỏ lún phún cũng tiện thể đâm chồi. Xem ra hết sức thảm.
Oan nghiệt mà!
Phải làm sao để vừa tránh được hắn lại vừa không phải đi tù không?
Thấy anh trai mình như vậy. Lại dự cảm chẳng lành. Thằng Lâm vừa xếp đồ xong lập tức mò lên phòng, hỏi:
- Nói cho em biết, nó lại làm gì anh?
- Làm gì?! Anh mày bị mất trinh môi rồi!
- Sao cơ?!
- Còn hơn thế, anh mày sắp bóc lịch 2 năm! ăn cơm nhà nước nuôi.
- Hả?
Dưới đôi mắt khó hiểu của Trí Lâm, Trí Thiện dương đôi mắt uể oải lên nhìn:
- Anh cũng đâu còn cách nào? Một là bị hϊếp..
- Đi!
Thằng Lâm thế mà một đường kéo tay Trí Thiện,
Trí Thiện hoang mang quá, lại mệt mỏi, thực sự là chút khống chế cũng không có.
Nó đi đường nào cũng không rõ luôn, lại tới tận một biệt thự lớn thế kia?!
Gọi điện chưa nói tới cả hai câu đã có kẻ le te chạy ra,
Ù ôi? Sao Thái Hùng lại ở đây?
Mà cái đó không quan trọng.
Quan trọng là tiếp theo kìa!
Khi Thái Hùng vừa lóp ngóp thò đầu ra, Trí Thiện còn chưa kịp vẫy vẫy tay, Thái Hùng đã bị thằng than tóm lấy, vung tới liên tiếp đấm hai phát.
Không đùa được đâu! Nắm đấm thép đấy!
Lập tức miệng Thái Hùng nhểu ra chút máu. Người ngã bệt ngay trước cổng. Mắt hóa ngàn sao.
Trí Thiện lắc lắc đầu: Oắt đi giờ heo?
Thế mà Trí Lâm lại chỉ tay vào mặt Thái Hùng, rít lên:
- Tôi đã cảnh cáo anh như thế nào? Còn dám đυ.ng vào anh hai tôi?
Hả? Lần này thì đến chính Trí Thiện cũng hoang mang hết sức, anh hai nó? Anh hai nó là thằng nào? Chẳng phải là cái thằng "mình" hay sao?
Thế nhưng từ khi nào mà Thái Hùng lại liên quan tới mình cơ chứ?!
Vội vàng mà tiến tới đỡ Thái Hùng dậy, lại bị thằng than gạt ra:
- Có em ở đây, anh không phải sợ nó! Có gì cứ nói rõ ra. Nó làm gì anh? Em thay anh trả đủ!
Trong không khí vô cùng căng thẳng như thế này, Trí Thiện thực bẽn lẽn mới có thể thốt ra một câu:
- Thế nhưng.. Than.. vì sao em lại đánh nó?
- Hả?
Một lát sau, ngay chiếc bàn trà ngoài vườn của nhà Thái Hùng, Trí Thiện phải thực sự thực sự kìm nén nhục nhã lắm lắm để kể ra cái câu truyện khốn khổ đó của mình. Vì nếu không, với bàn tay nắm ken két kia của thằng Than, cậu e rằng chẳng mấy chốc mà Thái Hùng phải đi trồng răng giả. Thôi thì, làm việc thiện vậy.
Sau khi nghe xong đầu đuôi, Trí Lâm thực sự không thể hiểu nổi, nhìn cậu. Nó thế mà chỉ phun ra hai từ:
- Ngu ngốc!
Đấy. Tôi cũng biết là tôi chỉ thông minh trong một số trường hợp thôi, ví dụ học hát này, học thuộc lòng này. Chả thế mà các môn tôi đều qua điểm ngon lành sao? Nhưng cái kia thuộc lĩnh vực biếи ŧɦái nha! Mà tôi thì hoàn toàn làm gì có kinh nghiệm trong cái lĩnh vực ấy?
Thế nhưng, nhục một chút lại mở ra hẳn một chân trời mới nha!
Thằng Lâm nói với tôi rằng, cái việc đó nếu khéo ra chỉ bị phạt hành chính có 300 ngàn!
Tôi gần ngất!
Hóa ra từ trước tới nay chính là cái tên bác sĩ chết bằm kia lừa tôi!
Bác sĩ cái thứ gì hắn!
Gần hai tháng làm osin cho hắn, tôi phải đòi lại!
Hùng hổ chạy một hơi như lốc cuốn
Tuấn Minh! Xem ta tới hạ đao trảm lập quyết nhà mi!
- -----------
Trí Lâm muốn đứng dậy bước theo, một bàn tay lại nắm lấy tay cậu.
Một chút không trí trầm tĩnh len lỏi xen qua giọng nói ngập ngừng:
- Lâm, tôi rất nhớ cậu.
Một bàn tay kia Trí Lâm khẽ run.
Đôi môi mím chặt.
Anh Hai cậu có thể sống như thế nào, vui vẻ là được.
Nhưng cậu thì không giống.
Trách nhiệm về cuộc sống và gia đình của cậu, là khác.
Thái Hùng, nếu anh là một người con gái. Có lẽ tôi sẽ quay lại và chạm lên vết thương kia.
Thế nhưng, Trí Lâm không ngoảnh lại, dứt khoát rời khỏi tay Thái Hùng, rời khỏi,
- Xin lỗi.
Thái Hùng tựa lưng lên thành ghế, đôi mắt dõi theo người rời khỏi.
Vết thương trên khóe miệng không còn đau nữa.
Đau, là trong tim.
========================//==================