Fanfict Love By Chance - Tình Cờ Yêu

Chương 20: Fict 20: Tumtar- cùng trời cuối đất - ngược

Ngữ cảnh fict 20:

Là sự tiếp nối fict 19.

Trong fict này có sự xuất hiện của người thứ 3.

Tựa fict 20:

Những việc đã từng trải qua trong cuộc đời, thực tế con người ta chưa bao giờ quên đi,

Chỉ là ai sẽ là người có đủ khả năng để gợi lên được ký ức đau thương hay hạnh phúc đó.

=======

Hôm nay là ngày đầu tiên Tar đi thực tập tại một nhà hàng sang trọng.

Dẫu sao, công việc của đầu bếp,học hỏi tại các nhà hàng mới là thiết yếu nhất.

Tum đưa Tar tới nơi, dặn dò cẩn thận một lượt rồi mới lưu luyến mà tạm biệt:

- Tar, anh đi nhé?

- P"Tum, P"Tum yên tâm, Tar nhất định sẽ cố gắng học hỏi!

Nhìn theo chiếc xe lăn bánh, Tar mỉm cười,

Tar bước vào, chắp tay vái chào quản lý Nar – một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi:

- Chào chú Nar, cháu là Tar ạ!

Do đã qua một đợt phỏng vấn trước đây, nên quản lý của nhà hàng lập tức nhận ra Tar. Đối với cậu bé ngoan ngoãn đáng yêu này, ông vô cùng có thiện cảm "

- Ồ, cậu bé đáng yêu của chúng ta tới rồi sao?

- Dạ vâng ạ, hôm nay chính là buổi đầu tiên cháu tới thực tập tại phòng bếp ạ.

- Được rồi, cháu có đem theo hồ sơ đầy đủ chứ?

- Dạ vâng, một số hồ sơ gốc còn thiếu cháu đã bổ sung ạ.

- Tốt lắm!

Quản lý Nar đưa tay đón lấy bộ hồ sơ, giở ra kiểm tra sơ, sau đó giơ đồng hồ lên:

- Vẫn còn sớm, ta sẽ đưa cháu đi thăm quan một chút nhé.

- Dạ vâng ạ!, Tar mỉm cười để lộ ra hai cái núm đồng tiền xinh xắn.

Vừa dẫn Tar lên tầng, quản lý Nar vừa nói:

- Cháu làm ca ngày, 7h30 sáng bắt đầu và nghỉ lúc 15h chiều, cháu hãy tranh thủ khoảng thời gian rảnh để học hỏi thêm với các đầu bếp chính, còn đến bữa trưa, khách đông hơn cháu sẽ ra phục vụ cùng các bạn nếu cần.

- Dạ cháu biết, xin chú cứ yên tâm!

- Nào, đây là phòng tài chính, vì chúng ta cũng thường xuyên phải đưa các món ăn tới những nơi họ gọi phục vụ tận nhà, nên một đôi khi cháu sẽ phải ghé phòng này để lấy hóa đơn để mang đi theo.

- Dạ!

Tar có vẻ khá hứng khởi và chăm chú nghe hướng dẫn của quản lý Nar,

Bước tới một căn phòng đang khóa, Quản lý Nar chỉ lướt qua và chỉ tay:

- Còn đây, căn phòng này là của Cậu chủ,

- Cậu chủ ạ?

- Ừm, một tuần cậu ấy chỉ tới đây 2 tới 3 ngày thôi, nói chung cháu cũng không cần quan tâm đến,

- Là chủ của nhà hàng sao ạ?

- Đúng vậy, nói chung tính cách cậu ấy không được hòa nhã lắm. Nếu có việc gì thì cứ tìm ta. Nào, giờ ta đưa cháu xuống phòng bếp để chào hỏi một chút.

Tar vâng dạ đi theo,

Phòng bếp gồm có 4 bếp chính và 2 phụ bếp, Tar được tính nữa là gồm 7 người. Tất cả đều là con trai và hầu hết đều đã có gia đình, Tar là nhỏ tuổi và cũng là nhỏ nhắn nhất trong tất cả. Vừa nhìn thấy Tar, một anh bếp chính đã trêu chọc:

- Ui cha, quản lý Nar, sao nhà hàng lại tuyển một cô gái nhỏ vào đội bếp thế này?

- Đúng vậy đó, sao bảo chỉ tuyển nam??

- Ha ha....

- Này nha, nhỏ nhắn như vậy có bê nổi 1 khay thức ăn không?

Tiếng trêu đùa của mấy người làm Tar khá ngại ngùng, quản lý Nar thấy vậy đành dẹp yên:

- Mấy cái người các cậu, đối xử với cậu bé này cho tốt đó!, đừng có trêu người ta nữa.

- Dạ, em chào các anh ạ!. Rất mong được các anh chỉ bảo thêm ạ!

- Được lắm nhóc, lại đây xem có thể làm gì nào..

Quản lý Nar rời khỏi phòng bếp, với lấy túi hồ sơ của Tar, trước giờ thực tế ông không quan tâm nhiều tới những sinh viên tới thực tập tại quán. Nhưng Tar là một du học sinh giỏi, nhận được rất nhiều đánh giá tích cực của giáo viên.

Nên Quản lý Nar thực sự muốn nếu Tar thực tập ổn, sẽ giữ lại làm bếp chính ở đây.

Đang cầm sấp hồ sơ của Tar, thì một chiếc xe dừng lại trước cửa quán.

Thấy chiếc xe quen thuộc tới, lập tức mấy người bảo vệ chạy ra mở cửa xe:

- Chào cậu chủ!

- Ừm,

Keo một thân tây trang lịch lãm, bước khỏi xe tiến vào trong quán.

Quản lý Nar bước tới

- Chào cậu chủ!

- Quản lý Nar, lên phòng tôi một chút...

- Vâng, thưa cậu chủ.

------

Trong phòng:

- Sắp tới có một khách hàng đã liên hệ đặt một bữa tiệc đính hôn. Bữa tiệc này rất lớn và có nhiều chính khách.. Tôi và quản lý Nar phải đích thân tới.

- Vâng, thưa cậu chủ, tôi đã nghe nói qua.

Keo đưa tay lên cằm, khẽ miết:

- Nếu chúng ta giành được hợp đồng này, thì tiếng tăm của nhà hàng sẽ vươn xa.

- Vâng, chắc chắn rồi, thưa cậu chủ.

- Ông chủ động liên lạc với bên đó sắp xếp thời gian, dẫn theo một người nhanh nhẹn chút để ghi chép lại. Không được để có bất cứ điều gì sơ suất.

- Tôi đã hiểu.

- Được rồi,

Liếc qua trên tay Nar, Keo nhíu mày:

- Ông đang cầm gì vậy?

- À, chỉ là một bộ hồ sơ của một sinh viên mới vào thực tập.

- Có vẻ như công việc của ông rảnh rỗi quá rồi?

- Là cậu bé này có chút đặc biệt thôi.

- Hừ, mấy đứa oắt con mà có gì đặc biệt, được rồi ông ra ngoài đi, tôi còn có việc.

Quản lý Nar bước ra ngoài,

Ông không còn lạ gì tính cách của cậu chủ Keo nữa, nhưng như thế, cũng đã là tốt lắm rồi....

Cách đây vài năm, cậu chủ là một thằng nhóc vô cùng hư hỏng, đánh nhau, hút cần, chơi đá, không thiếu một thứ gì,

Cứ dăm ba ngày là ông bà chủ lại phải tới đồn để chuộc cậu về. Riết rồi ông bà giao cậu luôn cho một luật sư, khi nào vào đồn thì gọi thẳng cho luật sư ấy.

Đột nhiên, cách đây 3 năm, Keo thay đổi.

Mọi người cũng khó hiểu y như việc vì sao cậu lại trở lên hư hỏng vậy.

Keo nằm lì trong phòng vài ngày,

Sau đó đến đánh nhau với lũ bạn chơi bời của cậu 1 trận tới chừa mặt.Cậu bán cả chiếc xe thể thao yêu thích nhất của mình, lấy tiền, đi tìm một ai đó....

Và rồi, cả gia đình vui mừng tới chết lặng khi nghe Keo tuyên bố, sẽ trở lại trường học.

Người nhiều tật, thì thường cũng có tài. Cái tài của Keo chính là việc kinh doanh làm ăn trên thương trường, Mới chỉ có một năm, Keo đã đủ sức thuyết phục cha mẹ để tiếp nhận trong tay liền lúc 3 nhà hàng nổi tiếng của thành phố.

Quản lý Nar, chính là quản gia của gia đình Keo, đã nhìn cậu lớn lên, từ khi còn là một đứa nhỏ. Bố mẹ Keo vì không tìm được người tin cậy, nên đã giao lại việc Quản lý chuỗi nhà hàng cho Nar, giúp sức cho con trai của mình.

======

Buổi chiều hôm ấy, Keo rời khỏi, Khi chiếc xe của Keo lăn bánh..

Thì một chiếc xe khác cũng vừa tới...

Tar vừa thay ra bộ đồng phục, nhìn thấy, liền chạy ra,

Tum bước xuống xe, trên người vẫn là một bộ đồng phục sơ mi trắng, ca vát và quần tây đen.

Tar đặc biệt thích nhìn Tum như vậy, rất đĩnh đạc, rất ấm áp...

- P"Tum....

- Tar... Xem em kìa, mồ hôi này...

Tum đưa tay lên, lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt Tar. Tar mỉm cười, theo hành động mở cửa xe của Tum bước lên:

- Sao P"Tum lại tới đón em được vậy? Không phải hôm nay anh sẽ tan học trễ sao?

- Vì Tar, anh luôn sẽ tìm ra cách nha!

Tum cưng chiều mà nở một nụ cười tươi với Tar. Tar nũng nịu"

- Nói đi, lại là trốn tiết đúng không?.

- Không có, Tar, anh đã không nghỉ trưa luôn để làm cho xong bài tập và nộp sớm đó!

- Sao cơ? P"Tum... Sau đừng như vậy nữa, quán nay rất gần trạm xe bus, Tar có thể bắt xe về được!

- Tar... hôm nay là ngày đầu tiên người yêu đi làm, anh sao có thể để em đi xe bus về chứ?

- Cũng chưa phải là đi làm mà?

- Em đó, lúc nào P"Tum cũng chỉ muốn ủ trong lòng, thật không muốn em đi làm sớm như vậy chút nào....

Cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong lòng Tar,,.tan ra...ngọt.... như vừa nhấp một ngụm mật...

Còn gì hạnh phúc bằng bàn tay của người mình yêu thương, nhẹ chấm mồ hôi trên trán, sau buổi đầu tiên đi làm còn đầy bỡ ngỡ....

====

Đêm hôm ấy...

- Không!, không! Buông tôi ra! Thả tôi ra!

- Không, không, van xin các người...

- Aaaaaaaa!!!!!!

Tar, Tar.... Tum dùng hết sức, lay Tar dậy:

- Tar, mở mắt ra đi, là anh đây, P"Tum đây....

- Không..... huc... huc....

Tar mở choàng mắt... Giấc mơ kinh hoàng từ nhiều năm trước lại hiện về...

Tar bật khóc nức nở trong lòng Tum...

Trời ơi.... Tar run rẩy, cuộn tròn người lại....

Đã lâu lắm rồi... tại sao? Hôm nay... lại mơ thấy giấc mơ này....

- P"Tum...

- Anh ở đây, Tar, em đừng sợ... nào... ngoan...

- .....

- Dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, anh vẫn luôn ở đây, bên cạnh em...

=======

Thấm thoát, đã hai tuần kể từ ngày Tar đi làm,

Các anh đầu bếp chính không còn trêu chọc Tar nữa, hơn ai hết, mọi người trong phòng bếp đều thấy Tar thoạt nhìn chỉ là một đứa trẻ, nhưng lại vô cùng chăm chỉ, thông minh, những món ăn, cách bài trí, mọi người chỉ dậy Tar đều nắm được.

Tar cũng cảm thấy rất vui vẻ với công việc này,

Cho tới một buổi sáng,

Khi Tar vừa chuẩn bị bước vào nhà hàng, thì trông thấy một người gần đó vứt một bịch rác ngay trước cửa lối đi, Tar không suy nghĩ gì nhiều liền quay trở lại,,,

Két.... Tuýt tuýt..

Tiếng thắng xe phanh gấp làm Tar giật nảy mình, ngã nhào ra đường.

Người đàn ông trên xe bước xuống, tiến tới muốn đỡ Tar dậy....

Đôi tay của người Keo dang giữa không trung... cứng đờ.... Không thể tin vào mắt mình...

Tar chết lặng.... Chính Tar cũng không thể tin nổi.... Lại gặp lại hắn ta....

Những ký ức ngày đó lại hiện về... gương mặt này.... Gương mặt này.... Tar cả một đời không bao giờ có thể quên!

Tar đứng dậy, bật chạy,.... Chỉ biết điên cuồng lao về phía trước.... không một lần dám ngoảnh lại phía sau.... Dù chỉ là một phút giây...

Đến khi đã kiệt sức.... Tar thu đôi chân của mình lại, ngồi bên vệ đường... khóc ra từng tiếng....đứt đoạn... nức nở.....

Keo như một người mất hồn, đờ đẫn bước vào trong phòng...

Thả người xuống ghế....Keo nhắm nghiền đôi mắt lại....

Người mà hắn tìm kiếm bao lâu nay... lại có thể gặp lại được một cách tình cờ đến điên rồ như thế!

..............

Vài năm trước, vào một buổi tối khi nhận được lời khích bác rủ rê của đám bạn... Keo đã cùng với chúng.... Hãʍ Ꮒϊếp một cậu bé....

Đôi mắt sợ hãi ấy, cố hết sức để giãy dụa.... cả người... toàn là vết trầy xước, rách da...

Một đám giữ lấy cơ thể nhỏ bé đó, từng đứa một, đưa cái thứ bẩn thỉu của mình, thúc vào... Không hề có một chút nương tình...

Cho tới khi....nơi hậu huyệt... toàn là máu.....

Cho tới khi.... Dường như.... là chỉ còn những hơi thở... tàn lụi... thoi thóp... bi ai...

Da thịt ấy, con người ấy...Ngay sau khi lũ bạn dời đi, Keo đã quay trở lại, ngoại trừ vết máu dài trên đất... những âm thanh van xin trong đau đớn và tiếng khóc nức nở còn vang đầy bên tai.. thì không còn gì khác!

.............................

Thời gian có thể vô tình trôi qua, nhưng thứ Keo không thể nào quên được l ại chính là cái khoảnh khắc khi khảm sâu thứ du͙© vọиɠ của mình vào con người đau thương bé nhỏ đó. Keo đã đi tìm, nhưng không thấy... không hề thấy một mảy may tin tức của cậu bé đó...

Đã có một khoảng thời gian Keo như phát điên, cố chìm mình vào trong du͙© vọиɠ... nhưng dù là làʍ t̠ìиɦ với bao nhiêu người, với bao nhiêu cách thức... cũng không thể nào trỗi dậy được cái kɧoáı ©ảʍ kịch liệt kia... Bất kể là khi nào, ánh mắt bi ai đó, đều cuộn lại trong lòng Keo một mớ tơ khó gỡ....

Người mà suốt ba năm qua cậu tìm kiếm....lại là người ở ngay trước mặt cậu!

... Tar...bằng bất cứ giá nào... anh sẽ phải có được em!

===========

Tar cũng không biết, mình đã ngồi khóc tới lúc nào, và bằng cách nào Tum có thể tìm thấy cậu....

Bế Tar trên tay, một mảnh người lạnh ngắt và đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc, trái tim Tum như trăm ngàn mũi kim đâm vào rướm máu....

Tar... vì sao vậy? Vì sao lại không nói cho anh? Vì sao vậy? Chẳng phải chúng ta là người yêu sao? Tar....

Rất nhiều, rất nhiều câu hỏi được đặt ra...

Nhưng Tar chỉ trả lời bằng những tiếng khóc và cố gắng ôm chặt lấy P"Tum...

Về đến nhà, nhẹ nhàng đặt Tar lên giường... Tum muốn quay đi lấy chút nước... Tar liền giữ tay Tum lại:

- P"Tum... đừng đi!

- Được, anh sẽ không đi đâu hết, em ngủ một chút, được không?

- Không, không... em sẽ không ngủ! Em muốn được nhìn thấy anh, em sợ khi mình nhắm mắt lại... Không, không... Tar liên tục lắc đầu....

- Anh ở đây, anh ở đây, Tar. Dù cho anh không hiểu đã xảy ra chuyện gì... nhưng nhất định là anh sẽ luôn ở bên em... ngoan...

Tum ôm chặt lấy Tar vào trong lòng, không hề rời đi nửa bước, cho tới khi hơi thở của Tar đã đều đều bên vai....

Tum nhẹ nhàng đặt Tar xuống...

Đưa bàn tay khẽ vuốt lên mái tóc mềm mại, Tum thì thầm:

- Tar... vết thương ấy... sâu tới cỡ nào... anh cũng sẽ lấp đầy lại cho em...

************

Trong khi đó:

Sau một hồi suy nghĩ, Keo tới phòng của quản lý Nar...

- Hồ sơ, đưa tôi hồ sơ gốc của cậu ta!

- Hồ sơ gốc? của ai thưa cậu chủ?

- Cậu bé mới vào làm, tên Tar.

- À, vâng, nhưng sao lại cần hồ sơ gốc ạ? Tôi đã đăng ký với bên bảo hiểm xong, có thể ngày mai sẽ trả lại hồ sơ gốc cho cậu ấy nộp lại về trường.

- Không được!. Đưa tất cả đây!.

Nói rồi không đợi quản lý Nar kịp phản ứng, Keo tự mình kéo tủ hồ sơ ra, cầm trên tay:

- Đi pháp. Tar... thảo nào... tôi đã muốn lật tung cả Bangkok này nên, mà vẫn không thể tìm được em!

- Tar... bằng mọi cách, anh phải có được em.!

Đôi mắt sâu của Keo khẽ phát ra những tia sáng nhẹ,ánh mắt điên cuồng ấy, là ánh mắt mà quản lý Nar đã từng nhìn thấy, từ ba năm về trước....

Tar sao?... Liệu có phải chăng?... Người mà cậu chủ luôn tìm kiếm bấy lâu nay....không lý nào....

Dự cảm của một người làm cái công việc hàng ngày phải cúi đầu dưới tâm lý khách hàng như ông, thường rất chính xác. Là điềm gở.

***********

Tar thức dậy, khẽ nhìn sang bên cạnh. Tum vẫn còn đang ngủ, có lẽ...

Cả đêm qua Tum dường như là thức trắng để bao bọc lấy mình...

Tar khẽ cựa mình.. chỉ một chút... Tum lập tức thu cánh tay, ôm chặt thêm....

Tar mỉm cười... thật sự không muốn dậy nữa..., chỉ muốn quên đi hết hiện tại, chỉ muốn được nằm ủ trong l*иg ngực êm ái của P"Tum...

Áp tai lên đó, khẽ đếm theo từng nhịp đập....

Trái tim này, l*иg ngực này, bờ vai này... P"Tum...

Em có thể dựa vào đó chứ? – dẫu là cả một đời?

Tiếng tin nhắn, Ticktoc, khiến Tar khẽ giật mình... với tay lấy cái điện thoại.

"Cậu bé ngoan, mừng vì gặp lại. Nếu muốn lấy lại hồ sơ gốc, hãy đến địa chỉ xxx "

-.................!!!!!

Là..... hắn.... sao?

Tar ngồi hẳn dậy, khiến Tum cũng theo đó mà tỉnh giấc;

- Tar,... em ngủ không ngon sao?

- .....

Không nghe thấy tiếng trả lời, Tum lập tức phát hiện ra điều gì không đúng,

Cầm lấy chiếc điện thoại trên tay Tar, liếc qua dòng tin nhắn, Tum dường như đã lờ mờ hiểu ra chuyện gì "

- Tar... chuyện này là sao? Có kẻ muốn uy hϊếp em sao?

- P"tum... Tar.... Thật sự.. Tar không biết nữa.... Sao lại gặp lại hắn!. Sao lại gặp lại hắn!

- Tar... bình tĩnh lại, kể cho P"Tum nghe...

Tum giữ lấy hai vai Tar, cố gắng để Tar nhìn thẳng vào mặt mình.:

- Tar, em phải tin anh, nói cho anh biết có chuyện gì.. chúng ta cùng nhau giải quyết, có được không?

- P"Tum... Tar...

- Em đã quên rồi sao? Là ai đã cùng anh nguyện một đời này! Nếu như những chuyện như vậy mà em giấu anh...thì anh đau lòng lắm đó Tar!

- P"tum... là... chuyện là....

**********

Tại địa chỉ xxx – một trong số 3 nhà hàng mà Keo đang sở hữu,

Trong phòng riêng của Keo.

Keo nâng ly rượu nhỏ, nhìn sâu vào từng giọt rượu... như muốn thấy hình ảnh của ai đó, khảm sâu... Keo nhấp một ngụm:

- Tar... đời này, em chính là của anh.

Có tiếng gõ cửa phòng:

- Dạ thưa ngài, có người muốn gặp...

Đã tới rồi sao, thật mau lẹ... Tôi còn nghĩ em sẽ mất thêm một đoạn thời gian chứ... Tar....em đúng là ngoan ngoãn..

Keo vừa mở cửa, người trước mắt lại không phải là Tar,

Một cú đấm giáng ngay giữa mặt Keo, do bất ngờ,

Keo dường như ngã dụi về phía sau.

Người dẫn Tum lên, lập tức bị giật mình, hô hoán gọi bảo vệ,

Tum như một người không còn lý trí, mất hết kiểm soát, lao đến, túm lấy cổ Keo:

- Thằng chó! mày đã làm đến thế với Tar, mà giờ lại còn uy hϊếp em ấy sao!

- .....!!!!!

- Mày có phải là người không!

- Tar? Mày là gì của Tar?

- Bụp!

Thay cho câu trả lời, là một cú đấm thứ hai trực tiếp giáng xuống

Keo chỉ mất một lát đầu choáng váng, cũng nhanh chóng lấy lại thế, đánh trả.

Tiếng đồ đạc rơi vỡ, giấy tờ, bay lộn xộn trên bàn...

Đám bảo vệ lao vào, không mất nhiều thời gian đã khống chế được Tum:

- Tao sẽ cho mày phải trả giá, thằng khốn!

Đáp lại sự giãy dụa của Tum, Keo lập tức đạp thẳng chân lên bụng Tum:

- Hự..

- Đó là để trả cho hai cú đấm, sao? một mình dám tới đây, cũng không phải là dạng vừa, nói, Tar đâu?

- Đừng mở miệng thối của mày nhắc tới tên em ấy, mày không đủ tư cách đâu!

Keo tiến sát lại nâng cằm của Tum lên:

- Chỉ cần mày đưa được em ấy đến đây, tao lập tức thả mày, thấy sao?

Tum nhổ một bãi nước bọt lên mặt Keo:

- Cút ra khỏi em ấy! loại dơ bẩn!

- Ha, rồi. Là bạn trai của nó sao? Ha ha, sao nào? Sau khi trải qua chuyện kinh tởm đó, lập tức cậu bé đáng yêu của tôi trở thành gay sao?

- Thằng chó, câm cái mõm chó của mày lại!

- Nói cho tao biết? mày là gì của Tar?

- Tao chính là bạn trai, là người yêu, là người tình của Tar, là tất cả của em ấy!

- Mày.... Mày.... Mày đã ngủ với Tar?

- Hằng đêm, là hằng đêm tao đều ấp ủ em ấy trong vòng tay tao, còn loại chó như mày, đến mở miệng gọi tên em ấy cũng không xứng!

- Bốp!

Một phát tát vừa rơi trên mặt Tum, Keo nắm chặt hai tay... Tar... kẻ nào dám có được em ngoài anh, anh sẽ cho nó sống dở chết dở.

- Dán kín mồm nó lại, dẫn đi.

- Vâng, thưa cậu chủ.

********

Tum bị mấy tên to khỏe tống lên xe, dắt tới một căn phòng nhỏ cách đó vài con phố.

********

Sau khi kể cho Tum nghe về việc kẻ đã từng hãʍ Ꮒϊếp mình, giờ đây lại muốn giở trò...

Tum đã không thể kiềm chế mà chạy như bay ra khỏi nhà, Tar đã cố gắng ngăn cản, nhưng không được....

Vì không muốn Tar đi theo mình nên Tum đã đóng lại cửa phòng...

Tar thực sự không biết phải làm gì hơn...

Tar không thể khóc được nữa...

Giờ đây... phải tìm ai... phải làm gì.... Không!. Không... bằng mọi cách không thể để Tum xảy ra chuyện được... người hắn cần, là mình... không phải Tum...

Có tin nhắn tới.....

Đôi bàn tay lạnh lẽo run rẩy... cầm lấy chiếc điện thoại...

Một đoạn video được gửi tới... Tum đang bị trói chặt nằm dưới sàn nhà... Bên cạnh là hai tên to khỏe đang dùng sức đạp liên tiếp lên người.... Tum nằm đó.... Dường như... đã hết sức kháng cự....

Đôi mắt của Tar như tê dại.... Không.... Không.... Không thể nào....

Một cuộc điện thoại đến ngay sau đó,... Tar không biết mình đã nghe thấy gì....

Cố gắng phá vỡ âm thanh từ trong cổ họng bỏng rát. Tar chỉ có thể trả lời:

- Được.

_____________

Tại một căn phòng nhỏ, Tar vừa được dẫn vào, lập tức nhìn thấy Tum đang nằm dưới sàn,

Tar vội vàng muốn lao tới thì bị một bàn tay túm lại:

- Sao vậy? Thực sự là bạn trai của em sao?

- Keo.....

Tar muốn vùng ra nhưng Keo ôm chặt cậu lại:

- Tar... anh thực sự nhớ em tới phát điên!

- P"Tum... P"Tum... anh có nghe em nói không? Mau tỉnh lại.... P"Tum

Tum vì đau mà dường như đã ngất xỉu... nghe tiếng gọi, trong mơ màng, cố gắng mở đôi mắt đã sưng húp vì vết máu bầm:

- Tar... sao em... lại tới đây...?

- P"Tum...

Tar dùng hết sức, cắn một phát vào tay Keo đang ôm mình, Keo bị giật mình, chỉ chờ có thể, Tar chạy lại chỗ Tum, nâng người Tum dậy:

- Trời ơi.... Không... Tum...chúng đã làm gì với anh?

- Tar.. mau... rời khỏi... đây... Chúng...

Tar ngoảnh mặt lại, đối với Keo, hét lên:

- Các ngươi không phải người sao?

Keo lập tức xông tới, kéo Tar lên, ghì chặt vào người,:

- Anh cũng không muốn xử nó tới mức này,có trách thì chỉ trách nó là bạn trai của em mà thôi!

- Đồ khốn, buông tôi ra!

- Tar.. nghĩ đến cảnh người mà anh mong nhớ suốt ba năm, giờ lại trong vòng tay của một tên khác, anh thật sự không chịu được!

- Keo... anh điên rồi sao? tôi và anh có gì với nhau! Chỉ là một ký ức đáng buồn nôn!

Keo hất hàm, hai kẻ lập tức tới, lôi Tum đi.. Tar với theo trong vô vọng:

- Không!, không P"Tum.. các người thả anh ấy ra....

Keo dùng sức, giữ chặt lấy cằm của Tar, ép Tar phải đối diện với mình:

- Đúng, là tôi điên, tôi đã điên vì em, Tar!. Chỉ một đêm đó mà suốt ba năm tôi không sao quên được! Ánh mắt của em, cơ thể của em, tiếng van xin rêи ɾỉ đó của em đã đốt cháy tôi tới 3 năm!

- Keo... không....., xin anh, xin anh đừng làm hại anh ấy!

- Nhìn tôi!

- Keo... tôi thật sự sẽ quên chuyện khi xưa... chỉ xin anh.. xin anh buông tha tôi...

Đôi mắt Keo giờ đây đã đỏ ngầu, dán sát miệng mình vào tai Tar:

- Không, Tar.. đừng cầu xin anh.. anh không muốn em cầu xin anh, anh chỉ muốn em yêu anh thôi.. Chúng ta có thể không? Tar... anh hối hận rồi... Hối hận vì ngày đó đã điên cuồng như thế.... Tar,... cho anh một cơ hội được không?

- Keo,.. thật sự cầu xin anh... thật sự cầu xin anh....

Tar gần như quỳ xuống dưới chân Keo...

Không!. Không đời nào!. Em lại vì kẻ đó mà quỳ xuống dưới chân anh như thế!

Keo như đã không còn một chút kiên nhẫn nào, lập tức, nhấc bổng cả người Tar, ném lên trên giường, ép chặt người Tar xuống dưới nệm:

- Tar, để anh nói cho em biết! từ bây giờ, em chính là người của anh.

- Không!, Keo, tránh xa tôi ra....

Sức lực của Tar, không thể đẩy nổi một kẻ cυồиɠ ɖâʍ như Keo lúc này, càng cố sức giãy giụa, Keo lại càng như phát điên mà xé toạc quần áo trên người Tar...

- P"tum... không... không....

Keo lập tức bị cái tên vừa phát ra từ miệng Tar kích động, bóp chặt lấy cổ Tar:

- Nếu như em không ngoan ngoãn một chút, tôi lập tức gϊếŧ chết nó!

- Keo... không....anh điên rồi sao? Anh không sợ quãng đời còn lại của mình phải ở trong tù sao?

- Tar,.... Bởi vậy... chính bởi em quá là ngây thơ nên mới có thể làm tôi phát điên vì em....

- Anh....

- Đi tù sao? Trên đời này, còn có việc gì dễ hơn việc dùng tiền che mờ cả pháp luật chứ!

- Keo... không....!!!!!!!!!!!!

- Tôi nhắc lại: nếu em không ngoan ngoãn, tôi sẽ thực sự mang xác nó tới cho em xem

- .......P"Tum....

Hình ảnh Tum nằm bệt dưới sàn nhà... trên người đầy khắp các vết thương....

Không.... P"Tum.... Không thể nào....

Lại là vì em sao.... Anh không thể nào... chết sao?... sẽ không... Tar sẽ không để cho anh....

Tar khẽ nhắm đôi mắt lại, hai tay buông thõng... không còn phản kháng....nước mắt,.. cứ thế... từ trong hốc mắt... tràn xuống dưới khuôn mặt tái nhợt....

Keo như một con thú, không kiềm chế, liếʍ mυ'ŧ khắp thân Tar,mặc sức chà đạp...

Đưa miệng mình mυ'ŧ lấy đôi môi đã vương đầy nước mắt của Tar....

Keo giằng hết những thứ quần áo vướng víu khắp người mình quẳng xuống đất,

Đói khát mà cấu xé con mồi của mình, không một chút thương tiếc, hai bàn tay xoa lên cánh mông mềm mại của Tar mà nhào nặn,

Miệng mυ'ŧ rồi cắn tới sưng đỏ hai hạt ngọc nhỏ....

Cả một thân Tar... chỉ còn lại là những dấu răng... rớm máu....

Như xưa.... Cũng vẫn là.... Như xưa.. sao?

- Mở miệng ra, Tar!

Keo đưa thứ dơ bẩn ấy, vào miệng Tar, liên tục thúc vào họng, khiến Tar gần như không thể thở...nước mắt gần như không thể kiềm mà liên tục, liên tục rơi xuống.... trong tiếng rêи ɾỉ đầy kɧoáı ©ảʍ của Keo....

P"Tum... Tar... thực sự không muốn sống....

........Có thể chết đi ngay lúc này được không? P"Tum....

Em có thể... chết đi vào giây phút này... được không....?

==========

Khi đến tìm Keo để bàn về chuyện hợp đồng,

Thấy một căn phòng lộn xộn, cùng với những lời tả vội của nhân viên,

Quản lý Nar đã biết, dự đoán của mình, là chính xác...

Không thể... để cậu chủ.. phạm thêm sai lầm nữa...

Quản lý Nar lập tức nhấc điện thoại lên....

************

Khi thứ du͙© vọиɠ đáng sợ chỉ còn cách một chút là xâm nhập vào cơ thể của Tar,

Thì một nhóm người, ập tới.

Keo vội vàng lấy một chiếc khăn gần đó, che hạ thân, đứng dậy:

- Bọn mày mù sao?

- Thưa cậu chủ, nhận được lệnh của ông chủ, mời cậu lập tức đi theo chúng tôi!

- Rầm! Chiếc lọ hoa trên bàn ném thẳng vào tên vừa mới mở miệng:

- Cút!.

Cả đám không những không cút, mà lập xông lên, tóm lấy Keo, dẫn đi.

Tar gần như đã bị dày vò tới ngất lịm...

====

Tum được một nhóm người lạ mặt, cởi trói, và dẫn vào phòng Tar

Nhìn Tar nằm đó.... trên người...

Trời ơi!... không... Tar... là chính anh đã hại em sao.....

Tum run rẩy, đưa tay lên mặc lại vào người Tar bộ quần áo tả tơi do vết xé...

Tar.... xin lỗi.... xin lỗi......

- P"Tum... là P"tum sao....

- Tar,...

- P"tum... tại sao... sau mỗi cơn ác mộng... em đều có thể gặp được anh?

- Không... Tar,.... Là do anh, là do anh đã sai... Anh sẽ không như vậy nữa, được chứ?

Tar không còn nói được gì.... Cho tới khi, có một người, dường như... là quản lý Nar.... tới đón hai người đi....

*******************

Hết chap 20

vui lòng kết bạn trên face với chủ thớt để gửi yêu cầu về các fict tiếp theo