| Đoản |
Năm nàng mười tuổi chàng hai mươi tuổi. Chàng là quản gia trong phủ nàng, nàng là tiểu thư, là nửa chủ tử chàng.
"Hiền quản gia!" Nàng gọi chàng.
"Tiểu thư có gì dặn dò?" Chàng cung kính cúi đầu.
Nàng từ ghế chạy tới chỗ chàng đứng, nàng cao chưa tới ngực chàng nên có thể nhìn thấy gương mặt chàng, chàng vẫn cúi đầu đôi mắt không nhìn nàng, nàng bĩu môi giơ tay kéo cổ chàng, bắt chàng cúi thấp xuống gần mặt nàng.
"Hiền ca... Huyền nhi thích người..." Nàng nỉ non với chàng.
"Tiểu thư, nô tài không có phúc phận ấy." Chàng phủ nhận một cách bình thản.
Nàng làm như không nghe thấy kiễng chân nhỏ nhắm môi chàng mà hôn lên, mắt to nhắm lại cảm thụ xúc cảm trên môi chàng.
"Tiểu thư, nô tài còn có việc." Chàng đẩy nàng ra lạnh nhạt rời đi.
"Hiền ca..."Nàng thấp giọng gọi.
Nàng sẽ cố gắng!
---
Năm nàng mười ba tuổi chàng hai ba tuổi. Chàng rời phủ, không làm quản gia nữa.
"Hiền ca... Huyền nhi phiền phức nên người rời đi sao?" Nàng hỏi chàng.
Chàng im lặng nhìn sao trời.
Nàng khẽ cười trao nụ hôn tựa chuồn chuồn cho chàng rồi nàng chạy đi thật nhanh.
Chàng sờ lên môi mình mắt nhìn bóng lưng nàng lòng thấy có lỗi.
"Tiểu thư, người sẽ nhanh quên ta." Chàng bỏ lại lời nói như muỗi kêu kia quay đi.
Ba năm sau.
Chàng quay về Diệu phủ quyền quý ngày trước đã chìm trong huyết hỏa.
Chàng bước vào dười đất toàn những xác chết.
Giữa sân, hai thiếu nữ một lạnh một bi, thiếu nữ nét mặt lạnh lùng tay cầm kiếm nhuộm máu.
Thiếu nữ còn lại ngồi dưới đất gương mặt ngơ ngác.
"Phụ thân tỉnh lại đi mà... mẫu thân... tỉnh lại nhìn Huyền nhi này..." Nàng nức nở kêu lên.
Tay nàng lay động hai thân xác đã sớm lạnh ngắt, cả người nàng phủ máu tươi.
"Tiểu thư..." Chàng ôm lấy nàng.
Đôi mắt nàng đỏ hoe đáy mắt tràn ngập thù hận.
"Phù Phù, nàng đã hứa những gì với ta?" Chàng nhìn thiếu nữ cầm kiếm.
"Hứa thì sao? Ta hứa nhưng ta không nói khômg thất hứa, Diệu gia nợ ta tám bảy mạng người nay ta gϊếŧ đủ rồi, ả ta, nếu người thích cứ việc đem đi." Thiếu nữ cầm kiếm hờ hững đáp.
"Từ nay nàng sẽ không còn là người của Âu Hiển này, trở về nhận trừng phạt rồi liền cút." Chàng âm u nói.
"Nam nhân đúng là loại dễ thay lòng." Thiếu nữ cầm kiếm khinh thường.
Chàng điểm huyệt ngủ nàng, để nàng ngủ trong lòng mình, chàng bế nàng lên rời khỏi Diệu phủ...
Nàng lên mười bảy chàng hai bảy. Chàng thành thái tử Đông quốc nàng là thái tử phi tương lai của chàng. Hôm nay là hôn lễ chàng và nàng chỉ là...
"Huyền nhi... vì sao?" Chàng sờ lên gương mặt tái nhợt của nàng.
"Ta không thể lấy kẻ đào tạo ra người gϊếŧ cả nhà ta." Giọng nàng chua chát.
"Có rất nhiều cách, tại sao phải chọn chết?" Chàng đau lòng nói.
"Ta muốn ở với phụ mẫu, ta muốn thấy chàng đau lòng." Nàng đáp.
"Chỉ thế?"Chàng cười bi ai trái tim đau thắt.
"Ừm, chỉ thế." Nàng nhắm mắt, cơ thể nàng từ từ lạnh.
Chàng ôm nàng cầm lọ độc dược trong tay giơ lên uống hết.
________________________________
Hối hận vì lỗi lầm xưa
Thề hẹn muộn màng
Đổi lại xác lạnh
Tình duyên còn đó
Sao người bỏ dở
Để nguyệt lão tiếc hận
Lương duyên hai ta.
[Hết]