“Những người Votaw trên cơ giáp này phải mau chóng đưa đi, bằng không đánh nhau sẽ rất vướng víu, một lần nhảy khẩn cấp tiêu hao gần một nửa y dược dự trữ của ta.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Đưa đi từng tốp, lỗ hổng thời gian tự nhiên quấy nhiễu dễ ổn định khó, gom lại lỡ như đường có vấn đề thì dễ bị hốt cả ổ… Poisson Dương!”
“Thống soái, bọn Poisson đang bận phân tích thiết bị khởi động kia,” Liễu Nguyên Trung của Bạch Ngân Đệ Lục Vệ như u linh lên tiếng, “Tôi dẫn theo chuyên gia lỗ hổng thời gian của đội viễn chinh vũ trụ tùy quân, ngài có cần họ không?”
“Ngươi từ đâu chui ra vậy.” Lâm Tĩnh Hằng giật nảy mình.
Vệ đội trưởng Liễu gặp mãi thành thói quen, mỉm cười đau khổ kiểu cải thìa.
“Cần, bảo họ lập tức cho ta một phương án, dùng tần suất thế nào, quy mô ra sao, đưa người đi bằng cách nào, lúc xuyên qua lỗ hổng thời gian nhất định phải chú ý cả an toàn lẫn hiệu suất.”
“Vâng.”
“Gửi một lệnh điều động cho Turan, ta muốn điều một nhóm tăng viện từ Thiên Hà Số 8.”
Vệ binh truyền lệnh sửng sốt: “Thống soái, tăng viện của Thiên Hà Số 8 phải xuyên qua lỗ hổng thời gian, có kịp thời gian không?”
Lâm Tĩnh Hằng khá mệt mỏi bóp ấn đường: “Kịp thì kịp, không kịp thì là số mệnh. Các quân kiểm kê vũ khí và vật tư hiện có, cho ta một con số đại khái, Ho… Lão già Hiệp hội chống Utopia tên rất dài kia đâu?”
“Hope là được, Lâm tướng quân đừng khách sáo.”
Trong từ điển của Lâm tướng quân sợ là không có hai chữ “khách sáo”, hắn khoát tay, bản đồ tuyến đường vũ trụ khổng lồ vắt ngang giữa không trung, chính giữa là Mân Côi Chi Tâm họ đang ở, một vòng tuyến đường gần Mân Côi Chi Tâm nhất đều bị hắn đánh dấu ra: “Lân cận Mân Côi Chi Tâm chẳng có cái gì, chuyện này không chỉ chúng ta biết, Quân Đoàn Tự Do cũng biết. Lâm Tĩnh Xu chỉ cần chưa bị Woolf đánh chết, sớm muộn sẽ nhớ đến nơi này.”
Hope không phí lời, gật đầu tỏ vẻ mình hiểu.
Thời điểm Thiên Hà Số 8 cắt đứt liên hệ với Thiên Hà Số 1, nửa thật nửa giả đóng lỗ hổng thời gian, lực hút hỗn loạn phá hoại vô cùng sạch sẽ các thiết bị nhân tạo vất vả mắc xung quanh, bây giờ nơi này là “một vùng hoang dã” chân chính, đối với Woolf bản trí tuệ nhân tạo mà nói, tương đương với vành đai chân không.
Nơi này thích hợp làm “cảng tránh gió” của liên quân, đương nhiên cũng thích hợp làm pháo đài của người chip.
“Kỹ thuật quấy nhiễu bước nhảy vũ trụ của Hiệp hội chống Utopia có chút tác dụng rồi, các ông phụ trách làm phòng tuyến thứ nhất, trọng điểm canh chừng điểm nhảy vũ trụ.”
Hope hơi cúi người: “Vinh hạnh cho tôi.”
Lâm Tĩnh Hằng ngẩng đầu, xuyên qua màn hình thông tin liên lạc, đôi mắt màu xám nhìn thẳng Hope, trầm mặc giây lát, hắn lại nói: “Các ông không đủ nhân thủ, sức chiến đấu cũng có hạn, ta cho các ông một nhóm tăng viện – quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 1, bộ hạ của lão Duke, còn ai sống sót không?”
Trong kênh truyền tin lập tức có người hưởng ứng: “Có, Lâm tướng quân!”
“Còn lại bao nhiêu binh lực?”
“Báo cáo, trừ đi nội gian của Quân Đoàn Tự Do, người làm phản cùng các anh em tử trận, quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 1 bây giờ còn hai mươi tám trọng giáp, bảy mươi ba hộ vệ giáp cỡ trung, một trăm lẻ sáu tiểu cơ giáp thay thế bổ sung! Nơi này từng là trận địa của chúng tôi, chúng tôi sẵn lòng chiến đấu ở tuyến đầu.”
“Được,” Lâm Tĩnh Hằng gật đầu, “Một lần nữa làm tiên phong cho ta, phụ trách tăng viện minh hữu lâm thời của chúng ta, có vấn đề không?”
Nói là tăng viện, kỳ thực cũng là canh chừng ông ta. Hope cười, không để bụng – nếu Lâm Tĩnh Hằng chịu toàn tâm toàn ý tin tưởng ai, vậy thì không phải là Lâm Tĩnh Hằng nữa.
“Như vậy các vị, chúng ta liên lạc qua kênh truyền tin.” Hope lập tức muốn xuất phát.
“Từ từ,” Lâm Tĩnh Hằng mặt trầm như nước gọi ông ta lại, “Tiên tri Hope, Lâm Tĩnh Xu ở Votaw thảm hại bỏ chạy, là bởi vì cô ta không đoán trước được chiêu cuối cùng của Woolf, nhưng cô ta không thể không đoán trước được ông.”
Hope ngớ ra.
“Lợi dụng Vương Alan, dụ Thống soái quân trung ương xuống đất, thừa cơ một mẻ lưới bắt hết bọn họ, hoặc là lấy thiên hà bị hải tặc chiếm đóng để áp chế, ép quân trung ương đầu hàng – kế hoạch này thoạt nhìn khả thi, nhưng không tính đến rất nhiều vấn đề có thể xảy ra. Ví dụ như vạn nhất Hiệp hội chống Utopia chặn ngang một gậy, quân liên minh và quân trung ương trên trời không đánh nhau, người dưới đất trốn vào vũ trụ thì làm thế nào? Lại ví dụ như, mấy lão già này lòng dạ sắt đá, thà rằng cửa nát nhà tan cũng không chịu đầu hàng, đấu với cô ta đến cùng, thì làm thế nào?”
Tiếng Trịnh Địch từ trong kênh truyền tin phát ra: “Này này này, ngươi lại cạnh khóe ai đấy? Trên tay bọn ta còn võ trang, còn có thể chiến một trận, thì còn một tia hi vọng, chí ít còn có cơ hội báo thù, tước vũ khí là hoàn toàn hết hi vọng. Vả lại, làm trái ý chí của mình biến thành người chip, có khác gì đã chết không? Cho dù bọn chúng bắt con gái ta dẫn đến trước mặt ta, ta vẫn không đổi ý! Làm sao thành lòng dạ sắt đá rồi?”
“Người thuộc phái chủ chiến có uy tín phần lớn sẽ nghĩ như ông ta,” Lâm Tĩnh Hằng không để ý Trịnh Địch, vẫn tiếp tục, “Lâm Tĩnh Xu không thể không cân nhắc đến điểm này, cô ta không phải dựa vào khôn vặt để đi đến bước này, nhất định đã có hậu chiêu, chuẩn bị sẵn sàng giao chiến chính diện với quân chính quy. Chỉ tiếc trên đường bị Woolf lật bàn cờ, nhất thời không có cơ hội biểu diễn. Rất nhiều kỹ thuật của người chip trước mắt chúng ta chỉ biết lơ mơ, không được nghĩ một cách đương nhiên, hãy chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.”
Hope nhìn hắn một cái thật sâu: “Cảm ơn nhắc nhở.”
Lần này, tình hình khẩn cấp, Bạch Ngân Đệ Nhất Vệ Đội không có thời gian làm công tác tình báo trước cuộc chiến tường tận cho hắn.
Nhưng hắn hiểu kẻ địch của mình như vậy.
Hope thở dài một tiếng, khoát tay, đoàn tiểu cơ giáp Hiệp hội chống Utopia đi theo ông ta chậm rãi lái khỏi Mân Côi Chi Tâm.
Lâm Tĩnh Hằng trong mạng tinh thần nhìn theo họ giây lát, chợt quay người: “Lão Trịnh, ông cũng đừng ở đó nói linh tinh nữa, đến nhận phòng tuyến thứ hai.”
“Trịnh Thống soái” biến thành “Lão Trịnh”, Trịnh tư lệnh của Thiên Hà Số 2 chẳng thèm nổi nóng, đi tới cẩn thận lắng nghe hắn nói.
Trước kia khi quân quyền liên minh tập trung cao độ, chính là quân trung ương các nơi đợi lệnh, cứ điểm Bạch Ngân phụ trách điều phối toàn cục. Lâm Tĩnh Hằng đã quen ra lệnh, các vị lão tướng quân của quân trung ương cũng đã quen nghe tính nết chó chết này quát tháo. Lúc bất đồng ý kiến liền trực tiếp bật lại, dù sao ở đây đều là bậc cha chú của hắn, lại có Lục Tất Hành ở bên cạnh trường tụ thiện vũ hòa giải, cũng chẳng đánh nhau nổi.
Lâm Tĩnh Hằng hiệu suất cực cao, phương án vận chuyển dân tị nạn vừa đưa ra, ở trong tay hắn, một “thành lũy” tầng cấp phức tạp và chặt chẽ đã thành hình vây quanh Mân Côi Chi Tâm.
“Thống soái.” Giọng nói hơi quen truyền đến, Lâm Tĩnh Hằng ngẩng đầu, bất ngờ phát hiện đại diện của nhân viên kỹ thuật đội viễn chinh vũ trụ là Bạc Hà, cô bé vậy mà cũng đi theo tùy quân, “Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để hộ tống từng nhóm nhân viên phi võ trang xuyên qua lỗ hổng thời gian, xin hỏi khi nào xuất phát?”
“Chuẩn bị xong rồi thì đi luôn bây giờ đi, đêm dài lắm mộng.”
“Vâng.” Bạc Hà hiển nhiên đã chuẩn bị xong xuôi, lập tức muốn khởi hành.
“Chờ đã, cô nhóc.” Lâm Tĩnh Hằng nhìn lướt qua Tổng trưởng Lục ngập ngừng muốn nói bên cạnh, mở miệng dặn dò trước ánh mắt giật mình của Bạc Hà, “Chú ý an toàn, đi nhanh về nhanh, ngoại viện kỹ thuật của chúng ta đang thiếu người.”
Hắn ra lệnh một tiếng, nhóm dân Votaw đầu tiên chậm rãi lái đến lỗ hổng thời gian con đường phía trước chưa biết.
Bạc Hà tùy quân, làm ngoại viện kỹ thuật, phụ trách hộ tống những con người đáng thương xa xứ này đến Thiên Hà Số 8.
Mọi người lặng ngắt như tờ chen chúc trước màn hình, đều dõi nhìn phương hướng Thiên Hà Số 1… Đương nhiên, chẳng nhìn thấy gì ngoài một vùng tối tăm.
Phía chính phủ đã nói rõ ràng, chỉ là tị nạn tạm thời chiến.
Nhưng cuộc chiến tranh này khi nào có thể kết thúc đây? Người chip Quân Đoàn Tự Do cơ hồ đã chiếm toàn thế giới, còn có trí tuệ nhân tạo siêu cấp đáng sợ, còn điên rồ hơn hải tặc vũ trụ hai mươi năm trước xâm phạm liên minh, sức người thật sự chiến thắng được ư? Thiên Hà Số 8 nơi lánh nạn này lại có thể an toàn được mấy ngày?
Huống chi, dẫu trời xanh thương xót, cho họ cuối cùng có ngày trở về Thiên Hà Số 1, Votaw cũng chẳng còn nữa.
Nhưng không ai khóc, trong tàu vũ trụ lặng ngắt như tờ, có bầu không khí gần như bi tráng – nhóm người rút khỏi đầu tiên này đều là tình nguyện viên Votaw, tự nguyện dò đường cho đồng bào. Bởi vì bầu trời Thiên Hà Số 1 cũng đã lật ngược, bây giờ xảy ra chuyện cũng không ngạc nhiên, không ai dám đảm bảo trăm phần trăm khu lỗ hổng thời gian tự nhiên nhất định an toàn.
Khu lỗ hổng thời gian tự nhiên cũng có thể bị quân địch dùng thủ đoạn kỹ thuật chưa biết giở trò, họ có khả năng vừa đi vào sẽ bị thời không hỗn loạn xoắn nát.
“Mày có cảm thấy tình cảnh này hơi quen thuộc không?”
Bạc Hà quay đầu lại, phát hiện đứng đằng sau mình là Gà Chọi.
“Nghe nói ngoại viện kỹ thuật đội viễn chinh phái là mày, tao liền xin đến đây.” Gà Chọi thoáng nở nụ cười, mặc quân phục vào, tên ngốc lớn xác giống như cũng biến thành cao lớn dũng mãnh, “Tao là đội trưởng đội hộ tống.”
Hoàng Tĩnh Xu là một cô bé chứng não rỗng khó chịu, Bạc Hà là trẻ mồ côi, White là phú nhị đại nông thôn Thiên Hà Số 8, Gà Chọi là côn đồ cắc ké chỉ biết dùng nắm đấm nói chuyện. Khi đó tương lai của họ liếc qua là biết, chứng não rỗng đại khái sẽ thù hận xã hội trong sự kỳ thị không đâu không có, cô bé của cô nhi viện tham tiền định học một chút kỹ thuật kiếm tiền bẩn, cả nhà phú nhị đại đã chuẩn bị sẵn sàng di cư, đến thiên hà khác làm công dân hạng hai.
“Về phần tao,” Gà Chọi nói, “Tao đoán tao có thể sẽ biến thành một vật hi sinh trong cuộc chiến tranh giành địa bàn của xã hội đen, nếu không sẽ đi ngồi tù. Tao cũng không nói được cuộc đời nào tốt hơn, nếu có thế giới song song thì tốt rồi.”
Bạc Hà lấy làm lạ hỏi: “Cái gì?”
“Thế giới song song, trường phái tiểu thuyết đại chúng ngày xưa,” Gà Chọi nói, “Ví dụ như tao hi sinh trên chiến trường, linh hồn trở về năm mười bảy tuổi trước khi sao Bắc Kinh bị nổ hủy, tao làm người tiên tri, là có thể ở thế giới khác thay đổi vận mệnh người xung quanh nọ kia.”
“Tao lại cảm thấy mày nên trở về thời kỳ trứng thụ tinh,” Bạc Hà nói, bốn người họ sau khi lớn lên tuy rằng phương hướng phát triển khác nhau, nhưng vẫn như những người thân thật sự, bởi vậy khắt khe cũng không nể tình chút nào, “Một lần nữa phát dục lại đầu óc, xì, sao mà nói chuyện may mắn thế chứ… Tới gần lỗ hổng thời gian rồi, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng!”
Gà Chọi ấn nhẹ vai cô bé.
Trong ngoài lỗ hổng thời gian, mọi người đều hồi hộp.
Lục Tất Hành ngẩng đầu nhìn một đèn tín hiệu sáng lên – đội hộ tống trong lỗ hổng thời gian sẽ liên tục gửi tín hiệu ra ngoài, đèn tín hiệu không tắt, tức là họ an toàn.
Ngoài khu lỗ hổng thời gian tự nhiên, nhóm người Votaw thứ hai sắp sửa di tản cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, như một cuộc đại di chuyển xưa nay chưa từng có.
Sống chết chưa biết.
Đội ngũ di tản đầu tiên đã hoàn toàn vào lỗ hổng thời gian tự nhiên, đèn tín hiệu bắt đầu chớp tắt, chợt sáng chợt tối, cả kênh truyền tin vậy mà không ai lên tiếng.
Đèn tín hiệu cứ tắt một lần, chính là đấm một phát thật mạnh lên ngực liên quân, ít nhất phải chờ sáng lên lại, nhịp tim tạm dừng mới có thể tiếp tục.
Lo lắng hãi hùng khoảng hơn nửa tiếng, trong kênh truyền tin đột nhiên truyền đến “Tít” – một tiếng tạp âm thật dài, vệ binh đang quan sát chặt chẽ tín hiệu run tay, suýt nữa nhảy dựng lên.
“Đừng hoảng.” Lục Tất Hành ấn vệ binh lại, “Phân tích tín hiệu.”
“Tổng trưởng, là… có âm thanh.”
“Tốc độ thời gian trôi khác nhau, phát chậm âm thanh lại.”
Cục hầu vệ binh nhích nhẹ, đầu óc trống rỗng thao tác theo lời Lục Tất Hành, tạp âm kia sau khi bị chậm lại mấy lần rốt cuộc rõ lên.
“Chúng ta đến từ góc bể, núi non khép kín trầm lặng.
Tại thảo nguyên bị ánh sao bỏ rơi, đốt lên khói lửa kêu gọi tự do -“
Bài hát quân liên minh tự do đến từ Thiên Hà Số 8, tín hiệu ổn định.
Lỗ hổng thời gian tự nhiên tạm thời an toàn!
Cả kênh truyền tin rộn ràng như ăn tết.
Lâm Tĩnh Hằng lặng lẽ thở ra một hơi, tạm ổn, ít nhất điều này cho thấy họ có thể đợi được viện quân đến từ Thiên Hà Số 8, quay đầu lại còn có đường lui.
Lúc này hắn mới phát hiện miệng lưỡi mình khô khốc, quay người đi vào góc, lấy một điếu thuốc ra đốt. Tập trung suy nghĩ mình còn sơ hở gì hay không.
Lâm Tĩnh Hằng dẫn binh mấy chục năm, lần thứ nhất tự mình đi đầu trái luật trên cơ giáp.
Bỗng nhiên, một bàn tay giơ tới cướp đi điếu thuốc trên tay hắn.
“Trên cơ giáp vũ trụ, cấm thuốc cấm lửa cấm phun sương, em tịch thu, Thống soái.” Lục Tất Hành vừa nói vừa cướp lấy tự mình hút một hơi, lúc này mới dụi vào lòng bàn tay máy của Trạm Lư để hắn xử lý, đưa cho Lâm Tĩnh Hằng một ly nước ấm, “Môi khô bong da rồi, anh cũng không sợ nứt, uống nước đi.”
Trong kênh truyền tin, Thống soái Thiên Hà Số 6 đã vào vị trí nghe thấy câu này liền cảm khái: “Lục… Ôi, không muốn gọi cậu là Tổng trưởng Lục, nghe xa lạ lắm, tôi gọi Tất Hành được chứ?”
Lục Tất Hành thoải mái đồng ý một tiếng.
“Người cẩn thận, làm việc lại chu đáo,” Thống soái Thiên Hà Số 6 bình thường trầm lặng kiệm lời, moi hết ruột gan chỉ được vài từ khen người như vậy, nhạt nhẽo khen Lục Tất Hành mấy lần, lại thở dài, “Tính tình cũng thật tốt, so với tướng quân… cha cậu tốt hơn nhiều, người anh em Độc Nhãn Ưng của Thiên Hà Số 8 lúc trẻ ta có gặp mặt một lần, cũng là một ống pháo, cậu giống ai đây? Giáo sư Muller à?”
Lâm Tĩnh Hằng nghe vậy, cách vài bước ngẩng đầu đánh giá Lục Tất Hành: “Ai cũng không giống, tự mình như thế.”
Lúc này là gió êm sóng lặng ngắn ngủi trước khi bão táp đến, các lão Thống soái được rỗi rãi giây lát, rốt cuộc có thời gian đua nhau nói trong kênh truyền tin, hỏi Lục Tất Hành ở Thiên Hà Số 8 sống thế nào, có chịu khổ không, cha nuôi Độc Nhãn Ưng có chăm sóc tốt không, nghe nói Độc Nhãn Ưng đã qua đời lại sụt sùi một trận.
Thống soái Nagus của Thiên Hà Số 3 nói: “Lão huynh đệ tráng niên mất sớm, ngược lại là đám ăn hại không có tác dụng gì chúng ta còn nhảy nhót khắp nơi, ôi chao. Không sao, cậu bé ngoan, nếu tên khốn Lâm Tĩnh Hằng kia ở Thiên Hà Số 8 chọc tức cháu, cứ đến tìm bọn ta.”
Lâm Tĩnh Hằng cười nhạo: “Các ông?”
Chính Thống soái Nagus cũng cảm thấy câu vừa rồi nghe kỳ kỳ, thế là tự giễu một câu: “Câu này của ta sao nghe như gả con gái vậy?”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Hắn nuốt xuống trào phúng đã ra đến môi, cúi đầu uống nước không hé răng một tiếng.
Một đám người đến từ Thiên Hà Số 8 giả câm vờ điếc theo hắn, chỉ có Lục Tất Hành nhịn cười, lặng lẽ chớp chớp mắt với hắn.
Ban nãy đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ một trận, khẩn cấp chạy trối chết, hai người đều không có thời gian nói chuyện riêng, nhìn bên ngoài giống như là quan hệ hợp tác giữa trưởng quan hành chính và Thống soái quân sự, Lâm Tĩnh Hằng hoài nghi, nếu như bị đám lão Thống soái này biết chân tướng, bọn họ có thể biểu diễn tại hiện trường một vụ vỡ tổ, rồi lại gà bay chó sủa phán hắn tội lưu manh.
Lục Tất Hành thân mật gác tay lên vai Lâm Tĩnh Hằng, không ngại to chuyện mà nói: “Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, luôn rất quan tâm tôi, cái gì cũng chiều theo tôi… Ừm, các phương diện.”
Lâm Tĩnh Hằng cứ cảm thấy câu “các phương diện” cuối cùng nghe không có ý tốt, vì thế đạp cậu một phát.
Trịnh Địch nghe xong rất vui mừng mỉm cười, cười xong lại thở dài: “Dù ai đối xử với cháu không tốt, hắn cũng sẽ không, năm ấy tướng quân nói giáo sư Muller công việc bận rộn, cũng không thích trẻ con, đời này không có hi vọng bế con mình rồi, liền nuôi Tĩnh Hằng như con ruột, lúc riêng tư tán phét, ba câu không rời khỏi hắn, một đồng nghiệp nữ của bọn ta nói, họ không giống ‘ruột thịt’, mà giống tướng quân tự đẻ hơn, bọn ta ngay cả hắn một năm cao thêm mấy centimet cũng biết.”
Đôi mắt Lục Tất Hành thoáng cái sáng lên, cậu thúc giục ông ta kể chuyện hồi nhỏ của Lâm Tĩnh Hằng.
Lâm Tĩnh Hằng cả giận nói: “Các người không còn việc gì nghiêm túc để làm à?”
Trịnh Địch ngứa mắt với bộ dạng này của họ Lâm, liền cố ý dùng tay ra dấu: “Lúc mới đón đến chỉ cao bằng này, đầu to cổ nhỏ, chẳng để ý ai, còn kén ăn, hơn một năm, không cao lên cũng không béo lên, tướng quân cả ngày sầu lo, còn đặc biệt nhờ chuyên gia khoa vóc người tư vấn. Chuyên gia nói không sao, kết quả quả nhiên không sao, qua mười một mười hai tuổi như được bón phân, một năm vội vội vàng vàng cao vọt lên mười mấy centimet, như đất sét đột nhiên kéo dài ra, thịt không theo kịp, gầy tong teo chỉ thấy xương, mỗi ngày quấn mình thành quả bóng, để mình nhìn giống người, còn lén lót miếng độn vai trong áo khoác cho to, tướng quân không biết, vỗ một phát, tít -“
Lâm Tĩnh Hằng dùng quyền người lái chặn Trịnh tư lệnh trong kênh truyền tin.