Tàn Thứ Phẩm

Quyển 6 - Chương 161

“Thầy hiệu trưởng!” Một giáo sư trẻ tuổi hét lên một tiếng.

Ngài hiệu trưởng đã sắp đến tuổi về hưu mặt trầm như nước tiến lên, kéo hết đám người trẻ tuổi dưới tay ra phía sau, ánh mắt quét qua mặt những người cầm súng – đều biết, đều là người quen.

Những người chip cầm súng trong tay hiện giờ, đều từng là đồng nghiệp buổi sáng ở căng tin cầm đĩa thức ăn sáng chào hỏi nhau, bọn họ bình thường giống như mọi người, có một số thậm chí tư duy nhanh nhẹn hơn, tính cách hòa đồng hơn. Ánh mắt hiệu trưởng dừng ở người cầm đầu – đó là nòng cốt dạy học của thầy, mới thăng chức viện trưởng học viện y tế cơ sở, thầy vốn định bồi dưỡng hắn như người thay thế tương lai.

“Viện trưởng Triệu,” Hiệu trưởng nhìn phụ tá đắc lực mình đơn phương tình nguyện này, lòng chùng xuống, “Đại học Công Nghệ số hai là sống sót trong lửa đạn của hải tặc như thế nào, thầy không biết à? Tại sao thầy phải phản bội chúng tôi?”

“Hiệu trưởng,” Viện trưởng Triệu người chip cầm súng bình tĩnh trả lời, “Đây không phải phản bội, mà là lựa chọn. Tôi lựa chọn làm tiên phong trên quá trình tiến hóa của loài người, chúng tôi đi theo chủ nhân vĩ đại, tìm kiếm một tương lai tươi sáng, lại quay đầu mời đồng bào gia nhập thế giới mới.”

Hiệu trưởng không ngờ được còn có cách nói không biết xấu hổ như vậy, tức sôi cả óc, nhưng thầy nhanh chóng ép mình bình tĩnh lại, trong đầu cấp tốc suy tính nên làm thế nào, đồng thời chất vấn: “Cái gọi là ‘thế giới mới’ của các thầy chính là muốn cưỡng chế cấy chip sinh vật cho mỗi một người? Theo tôi thấy, không cần thiết tốn nhiều công sức cấy chip như vậy, các vị có thể hủy diệt nhân đạo tất cả mọi người, sau đó tạo ra loài người mới từ trong phôi thai.”

“Hiệu trưởng,” Viện trưởng Triệu thành khẩn nói, “Thầy hiểu lầm chúng tôi quá, chúng tôi không quản ngại vất vả, mục tiêu cuối cùng là cho tất cả đồng bào một cuộc sống hạnh phúc hơn. Một số lý niệm có lẽ thầy không thể chấp nhận, không hề gì, giống như những người dân thời đại viễn cổ ban đầu cũng không chấp nhận ‘Trái Đất không phải là trung tâm vũ trụ’ vậy.”

Hiệu trưởng là người từng trải qua chiến tranh, vừa thấy trận thế này thì trong lòng liền hiểu, chính phủ Thiên Hà Số 2 không chừng đã bị lật quầy rồi, như vậy báo cảnh sát chắc chắn không ích gì, quân đội không biết tình hình thế nào, kết hợp cuộc điện thoại của viên thượng tá ban nãy, nói không chừng cũng tiêu rồi.

Người chip nhất định sẽ phong tỏa các điểm nhảy vũ trụ viễn trình của Thiên Hà Số 2, chặn tín hiệu viễn trình, không cho họ cầu cứu ra ngoài thiên hà… Mà phía sau thầy là cả một trường học sinh tay không tấc sắt, trong đó một phần rất lớn thậm chí là trẻ vị thành niên.

Làm thế nào đây?

Một giáo sư trẻ tuổi nghe những lời này của Quân Đoàn Tự Do, nhất thời quên mình đang bị gí súng laser, giận dữ nói: “Nói bậy!”

Người văn minh trẻ tuổi này nhịn đỏ cả mặt, mà không phun ra một câu thô tục, ngay cả chửi ầm lên cũng rất biết lý lẽ: “Đám tà giáo, quân dã man, phần tử phạm tội phá hoại tuyên ngôn tự do các người, các người sẽ không thành công đâu! Chúng tôi cho dù chết, cũng sẽ không đeo xích chó, quỳ xuống đất sống tạm bợ như các người!”

Viện trưởng Triệu cũng rất khách sáo, trả lời: “Chip có thể giúp cơ thể thầy tiến hóa, tư duy nhanh nhẹn hơn, ngoài ra, nó không hề can thiệp cuộc sống và lựa chọn của thầy, thậm chí sẽ không can thiệp tư tưởng và cảm xúc của thầy như Vườn Địa Đàng, xét trên bản chất, nó không xung đột với tuyên ngôn tự do. Chip giống một chứng minh thư hơn, dùng ‘xích chó’ để hình dung, không khỏi hơi chối tai.”

“Xì!” Vị giáo sư tức giận kia nói, “Các người chia người làm mấy đẳng cấp, chip cấp hạ đẳng phải phục tùng vô điều kiện chip cấp thượng đẳng, đây là chứng minh thư? Đây là nhà tù tư tưởng!”

Viện trưởng Triệu mỉm cười, bỏ súng laser xuống: “Chẳng lẽ cái gọi là ‘tự do’ của thầy chính là tự do tuyệt đối? Trời ơi, thầy cũng là một người từng nhận nền giáo dục cao đẳng, đừng nói ra những lời thiếu trình độ như vậy chứ – không có chip, thầy bình thường không cần tuân theo chỉ thị của cấp trên à? Cho dù thầy không có cấp trên, chẳng lẽ thầy không cần tuân thủ pháp luật vô điều kiện?”

Hắn không đợi giáo sư trẻ tuổi phẫn nộ phản bác, đã tự nói tiếp: “Ở thế giới mới, mệnh lệnh người nắm giữ chip đẳng cấp cao cho thầy tương đương với pháp luật, bởi vì mệnh lệnh hắn đưa ra cũng không phải xuất phát từ ham muốn cá nhân của hắn, mà là quy phạm xã hội tầng tầng truyền xuống thông qua chip cấp bậc khác nhau. Thông qua chip sinh vật thay vì hình phạt để khống chế hành vi của mọi người, về sau sẽ không bao giờ còn người biết luật phạm luật, người bằng mặt không bằng lòng, cũng không bao giờ còn nhân viên chấp pháp hủ bại nữa.”

“Đây là luận điệu hoang đường!”

“Không phải, là tư tưởng của thầy quá hạn chế thôi, anh bạn ạ, trong định nghĩa hạn hẹp của thầy, ‘pháp luật’ chỉ có điều điều khoản khoản viết xuống, phương thức đảm bảo nó được thực thi hữu hiệu chỉ có xử phạt hành vi phạm tội trái pháp luật!”

Viện trưởng Triệu chợt quay sang thầy hiệu trưởng: “Chúng ta đều biết, loài người sở dĩ đánh bại các giống loài khác đi lêи đỉиɦ chuỗi thức ăn, quyết định bởi hợp tác xã hội đặc thù, mà hợp tác xã hội khởi nguồn từ hình thái ý thức hư ảo trong não chúng ta, có thể nói, hình thái ý thức chính là nội hạch để xã hội loài người có thể vận hành.”

“Lớn đến tín ngưỡng đời người, thể chế chính trị, hệ thống tôn giáo, nhỏ từ phong tục tập quán vùng miền, thậm chí mê mẩn thần tượng thể thao giải trí nào đó… Những hình thái ý thức tự do sinh ra này, giống như cỏ dại um tùm, bừng bừng sức sống, nhưng cũng không bị khống chế. Bởi vì đại não mỗi người đều là cô lập, tùy thời phát triển ra đủ các loại hình thái ý thức, hình thái ý thức bất đồng có thể không tương hợp, thậm chí hoàn toàn không cách nào lý giải lẫn nhau, chúng ta sẽ tiêu hao nội bộ trong sự xung đột không ngừng, cuối cùng sẽ biến thành thù hận lẫn nhau, thế giới sẽ một lần nữa rơi vào hỗn loạn và sụp đổ – đây là chỗ thiếu sót của chúng ta từ khi sinh ra, là vật cản khiến chúng ta không thể đi đến nền văn minh cao hơn,” Viện trưởng Triệu nói, “Chúng ta là giống loài bị thải loại.”

Mọi người đều sững ra trước phen trường thiên đại luận này, cũng không biết là bị hắn thuyết phục, hay cảm thấy hắn điên rồi, chỉ biết họ đều trợn tròn mắt, một loạt mắt to như đèn pha chiếu rọi viện trưởng Triệu nói năng hùng hồn.

“Mục tiêu cuối cùng của chip sinh vật, chính là cho hình thái ý thức tự do như thanh kiếm hai lưỡi vỏ kiếm, đó sẽ là một xã hội tốt đẹp hơn, khoan dung hơn, nếu có thể chấm dứt tiêu hao nội bộ giữa mọi người, tốc độ khoa học kỹ thuật bùng nổ sẽ nhanh gấp đôi hiện tại, khẩn xin thầy nhảy ra khuôn mẫu tư duy cố chấp của mình, suy nghĩ cho thật kỹ,” Viện trưởng Triệu bình tĩnh khuyên nhủ, “Mặt khác, để bảo đảm an toàn cho trường, xin thầy mau chóng ra mặt giữ trật tự học sinh, trấn an mọi người ổn định quá độ sang xã hội mới.”

Trong đầu hiệu trưởng chợt lóe sáng, thầy ra vẻ chần chừ chốc lát rồi nói: “Thầy hơi thuyết phục tôi rồi, nhưng mà… tôi không thể đảm bảo mình có thể trấn an học sinh khủng hoảng, nếu thầy bằng lòng sắp xếp lại những lời này, dùng ngôn ngữ rõ ràng dễ hiểu giải thích một lần cho lũ trẻ, có lẽ sẽ có một chút trợ giúp.”

Viện trưởng Triệu cho rằng thầy đã thỏa hiệp, vui vẻ đồng ý: “Đương nhiên, chúng tôi toàn lực ủng hộ công việc của thầy.”

Viện trưởng Triệu người chip này là một nòng cốt dạy học, đương nhiên rất thích lên mặt dạy đời, diễn thuyết ngẫu hứng mở miệng là ra, rất nhanh, sau khi báo lên cấp trên, một nhóm người chip lập một kênh – không chỉ là Đại học Công Nghệ số hai, quay mặt ra toàn Thiên Hà Số 2, bẻ vụn mà giải thích rõ lý niệm và tương lai của đế quốc chip Quân Đoàn Tự Do giống như đang truyền đạo vậy.

Thầy hiệu trưởng – do thức thời quỳ nhanh, cũng được đãi ngộ không tệ, họng súng chỉ vào thầy thu lại, đám người chip trả văn phòng lại cho thầy, để thầy nối mạng thiết bị đầu cuối cá nhân nghe cùng, còn bưng thức ăn khuya tới cho thầy đỡ sợ.

Tai thầy nghe bài tuyên truyền của Quân Đoàn Tự Do, thiết bị đầu cuối cá nhân thì lặng lẽ kiểm tra mạng của Thiên Hà Số 2 – quả nhiên, cổng thông tin viễn trình đã đóng, Thiên Hà Số 2 đã cắt đứt liên lạc với bên ngoài, nhưng…

Hiệu trưởng bưng ly trà lên hòng che giấu động tác của mình, cấp tốc nhập một chuỗi mật khẩu.

Năm đó khi Bạch Ngân Thập Vệ đánh du kích với hải tặc ở bảy đại thiên hà, đã để lại một số “bí mật” ở các thiên hà, là cổng thông tin viễn trình đơn giản – nguyên lý giống điểm nhảy vũ trụ, không có phần cứng của điểm nhảy vũ trụ, người và vật cỡ lớn là không thể xuyên qua, nhưng tín hiệu thông tin liên lạc có thể.

Đây là năm ấy Bạch Ngân Đệ Tam Vệ làm, đề phòng đám hải tặc len lỏi khắp mọi nơi bí mật khống chế khu vực nào đó, nhân tiện tiếp quản điểm nhảy vũ trụ, dẫn đến cầu cứu cũng không thể gửi đi.

Nhiều năm qua đi, thiết bị thời chiến còn dùng được không?

Thầy hiệu trưởng không biết.

Cho dù còn sử dụng được, Bạch Ngân Thập Vệ cũng đã thông qua khu lỗ hổng thời gian tự nhiên đến Thiên Hà Số 8, tới ngày tháng năm nào mới có thể nhận được?

Thầy hiệu trưởng cũng không biết.

Nhưng thầy không còn cách nào khác, chỉ có thể thử như vậy.

Hiệu trưởng soạn xong tin nhắn cầu cứu, hít sâu một hơi. Một khi gửi đi, người chip cực kỳ nhạy bén với phản ứng người cơ giao hỗ sẽ lập tức phát hiện, nhưng bọn họ trước đó không biết cổng bí mật và đường truyền tin dính trên mạng nội bộ, một khi gửi tin nhắn đi, với tốc độ truyền của sóng điện từ, con người là không ngăn chặn được.

“Thầy hiệu trưởng,” Không biết từ khi nào, bài diễn thuyết tẩy não công khai của viện trưởng Triệu đã kết thúc, “Mời thầy cũng nói vài câu đi.”

Hiệu trưởng ngẩng đầu lên, lúc này, tuy rằng trước mặt thầy chỉ có kênh tuyên giảng lạnh băng, không nhìn thấy người nghe, nhưng thầy có thể cảm giác được các em học sinh lo sợ bất an đang dỏng tai chờ nghe tiếng mình.

“Đúng vậy, là thầy đây, các em.” Thầy hiệu trưởng cân nhắc từ ngữ mở miệng, “Trước các em, thầy đã nghe lý luận của viện trưởng Triệu, thầy ấy nói rất nhiều thứ, đều là thị giác vô cùng mới lạ, trước kia thầy chưa từng nghĩ tới, vậy nên thầy mời thầy ấy chia sẻ suy nghĩ cho mọi người -“

Đám người chip thấy thầy phối hợp như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Hoàn cảnh và những việc trải qua làm cho mỗi người đều không giống nhau, người xưa nói ‘người khác là địa ngục’, chưa trải qua tương tự, các em rất khó lý giải một người khác, xung đột quan niệm ở đâu cũng có, mọi người cãi nhau trong hiện thực, tranh chấp trên mạng, công kích lẫn nhau trong hoạt động chính trị, thậm chí phát động xung đột và chiến tranh đổ máu, mà cho dù những tranh đấu này không ngừng không nghỉ, cũng vĩnh viễn chỉ có thể cho bên âm thanh cao thắng lợi tạm thời, không cách nào phân ra đúng sai.”

Viện trưởng Triệu cười, phụ họa: “Ngay cả giá trị quan phổ thế cũng sẽ không ngừng bị đẩy đổ xây dựng lại, đúng và sai đều có tính thời hạn.”

“Nhưng điều tôi muốn nói là, giữ quan điểm bất đồng, tam quan bất đồng, là vô cùng bình thường, không hề đáng sợ,” Hiệu trưởng trầm giọng nói, trên thiết bị đầu cuối cá nhân biểu hiện, cổng bí mật đã kết nối, “Điều đáng sợ là, bạn vì cái gọi là ‘tín ngưỡng’ nào đó mà phấn đấu cả đời, nhưng đến chết vẫn không hiểu, tại sao mình tin nó, tại sao lại có quan điểm như vậy.”

Viện trưởng Triệu chợt biến sắc.

Tin nhắn cầu cứu gửi đi thành công.

Ngay lập tức, Quân Đoàn Tự Do nhận được cảnh báo, người chip xông vào văn phòng hiệu trưởng, cửa bị dùng bạo lực phá ra, khung ảnh cặp sinh đôi Bạch Ngân Tam trên tường rơi “Bộp” xuống đất.

Thầy hiệu trưởng ngồi sau bàn làm việc không hề nhúc nhích: “Tự do đệ tam đẳng, là quyền lựa chọn, lựa chọn bạn thích cái gì, không thích cái gì, lựa chọn cách sống của bạn, tự do đệ nhị đẳng, là tự do tư tưởng, tư tưởng có thể xuyên thời gian không gian, là thiện hay ác tùy tâm tình bạn, tự do đệ nhất đẳng, là bạn có thể tùy thời ở cùng mình, trung với mình, cho dù bị trào lưu tư tưởng nào đó bắt cóc ngắn ngủi, một ngày kia cũng có thể tỉnh táo lại, nói chuyện đầu đuôi ngọn ngành với chính mình…”

Những lời này căn bản không phát ra, người chip sau khi nhận ra bị đùa cợt, lập tức cắt đứt tất cả liên lạc của thầy với bên ngoài, bắt giữ thầy.

Thầy hiệu trưởng già không có sức phản kháng, bị lôi ra như một con mèo chết, thầy nhìn chằm chằm vào mắt đám người chip đó: “… Bạn có quyền biết tại sao mình phẫn nộ, lo âu, thù hận, ghen tị, bạn có quyền…”

Tiếng thầy ngừng bặt, một bàn tay nắm cổ thầy, dứt khoát nhanh nhẹn bơm chip Nha Phiến vào gáy.

Thân thể lập tức có phản ứng với chip sinh vật, toàn thân hiệu trưởng co giật cuộn tròn lại, trong cổ họng phát ra tiếng “ặc ặc”, năm phút sau, thầy không nhúc nhích nữa.

Một người chip đi tới lật thầy lại, phát hiện đồng tử đã bắt đầu khuếch tán, chip sinh vật tiêm vào bị chết.

“Chết rồi?”

Chip tiêm vào cơ thể người, cơ thể người làm kí chủ, rất nhanh sẽ bị chip khống chế, trong quá trình này, kí chủ có 1% khả năng sẽ chết, những người này đều đã kiên định cự tuyệt chip sinh vật, ý chí ảnh hưởng thân thể, dùng cơ hội cuối cùng để ngọc nát đá tan.

“Làm thế nào đây? Tin tức bây giờ không cách nào truy về nữa,” Một người chip thấp giọng nói với viện trưởng Triệu, “Là con đường chưa biết, lão đã chết, chúng ta tạm thời rất khó lần được vị trí đầu nhận.”

“Không cần căng thẳng,” Viện trưởng Triệu nói, “Ban nãy tôi đã báo cáo bên trên, theo phân tích đáng tin cậy, đầu cuối tiếp nhận rất có thể chính là Bạch Ngân Thập Vệ năm đó, Bạch Ngân Thập Vệ bây giờ ở Thiên Hà Số 8, bị khu lỗ hổng thời gian cách ly, trong vòng một trăm năm không nhận được đâu.”

Tin tức cầu cứu “trong vòng một trăm năm không nhận được” đến cổng viễn trình bí mật gần bằng tốc độ ánh sáng, kế đó bị gấp đến phương hướng xa hơn, xông ra trùng vây, khoảng mười tiếng sau sẽ đến Thiên Hà Số 1… thiết bị đầu cuối cá nhân của Poisson Dương.

Votaw.

Khu trung ương chỉ sửa chữa trên cơ sở vốn có, bố cục không hề thay đổi gì so với năm đó khi Lâm Tĩnh Hằng rời khỏi, Lục Tất Hành đi theo họ xe nhẹ đường quen vòng qua tòa nhà quốc hội liên minh đứng sóng đôi.

“Sau khi tướng quân Lục Tín qua đời, nơi này đã bị niêm phong, trả về quân ủy.” Lý Forlan giải thích, “Thông thường sẽ phá bỏ xây lại rồi phân cho người khác, nhưng Woolf không cho động đến… Trước kia vẫn phong tỏa bỏ hoang, sau đó tướng quân Lục Tín được sửa án, liên minh một lần nữa đoạt lại Votaw, hẳn đã tu sửa lại nơi này – ngài xem.”

Cổng chính có mấy robot an ninh tuần tra, trước cổng dựng một bức tượng đá Lục Tín, do mới tưởng niệm ngày giỗ của ông nên phía dưới tượng có không ít hoa tươi.

Lý Forlan: “Bên cạnh tượng đá hẳn là chỗ đăng ký vào cửa, xem ra nơi này bây giờ coi như là một nhà kỷ niệm, mở cửa cho công chúng, để người ta kỷ niệm.”

May là an ninh của nhà kỷ niệm không nghiêm ngặt lắm, lần này thì kỹ sư 001 cuối cùng không đứt xích, thuận lợi làm mấy robot bảo vệ đứng im, để Trạm Lư khống chế thành công các camera lớn nhỏ trong sân.

“Được rồi, đi thôi… Tĩnh Hằng?”

Lâm Tĩnh Hằng định thần lại, “À” một tiếng, có chút chật vật thu ánh mắt về.

Lục Tất Hành bao nhiêu tuổi, thì hắn đã bấy nhiêu năm không trở về nơi đây.

Niên đại này, chỉ cần muốn thì có thể phục hồi không khác chút nào, nhà Lục Tín giống hệt trong ký ức của Lâm Tĩnh Hằng, ngay cả cành cây như chó gặm trong vườn đều giống như đúc, hắn nhất thời đi vào, cơ hồ sinh ra ảo giác – dường như hắn còn ở học viện Ulan, bận tối mày tối mặt, ngày nghỉ không tình nguyện vội vàng trở về vài hôm.

Lục Tất Hành đỡ khuỷu tay hắn: “Sao vậy anh?”

“Dì… mẹ em, mỗi lần sẽ đến đây đón tôi,” Lâm Tĩnh Hằng nói khẽ, “Bất kể lúc tôi trở về đã mấy giờ.”

Lục Tất Hành sửng sốt, nhìn theo ánh mắt hắn, kế cửa có một phòng nhỏ, bên trong có bàn ghế đơn giản, trên bàn bày bộ đồ trà, dưới đất trải thảm mềm mại.

“Có một lần đã rất khuya, tôi đã báo trước, bảo bà không cần chờ, không ngờ lúc về ở đó vẫn sáng đèn, bà mặc áo khoác bên ngoài áo ngủ, vừa chờ tôi vừa soạn giáo án trên chiếc bàn đó.”

Bayer rất đúng lúc kêu Trạm Lư bật đèn trong căn phòng nhỏ.

Lục Tất Hành sau khi biết được hết thảy về “mẹ” mình đều là Độc Nhãn Ưng bịa lung tung, ấn tượng với “mẹ” liền trở nên hỗn loạn và mơ hồ, cho dù từ chỗ Trạm Lư nhìn thấy Lục phu nhân chân chính trông thế nào, cậu cũng rất khó liên hệ bà với mình.

Nhưng Lâm Tĩnh Hằng như một chiếc chìa khóa thông đến quá khứ chưa biết, đột nhiên, qua vài ba câu của hắn, người phụ nữ xa lạ sống trong hình ảnh kia đã có thực thể trong lòng Lục Tất Hành