“Lỗ hổng thời gian tự nhiên không phải điểm nhảy vũ trụ nhân tạo, rất thiếu ổn định, trước mắt con người nghiên cứu về nó còn chưa thấu triệt, báo cáo của các bạn tôi đã xem rồi, logic trong sườn lý luận đại thể không có vấn đề, nhưng thực nghiệm không phải là lý luận, bất cứ một lượng biến đổi nào các bạn bỏ qua trong công thức toán học đều có khả năng chết người trong thực nghiệm.”
“Dựa theo tưởng tượng, biết đâu các bạn có thể cố định lối đi này, cũng có khả năng sẽ tạo thành hiệu quả trái ngược, dẫn đến không gian đổ sụp, e rằng sẽ chết, hoặc rơi vào trạng thái sinh mạng chưa biết, còn không bằng chết, tất cả chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chưa?”
Đội viễn chinh sắp tiến vào khu lỗ hổng thời gian, dặn dò của Lục Tất Hành trước khi đi còn văng vẳng bên tai.
Đội viễn chinh vũ trụ lẫn vệ đội hộ tống họ xuất hiện ở bất cứ một chỗ nào đều có thể nói là thanh thế lớn, nhưng đi vào khu vực chưa biết này lại giống như một đám kiến bé tí, cuốn lá cây run rẩy làm thuyền, chui đầu vào biển rộng xoáy nước khắp nơi.
“Nhiệt độ phản ứng năng lượng của thiết bị hơi cao…”
“Hiểu,” Bạc Hà đáp một tiếng, “Khởi động sẵn trang bị làm lạnh.”
“Thanh tiến độ làm lạnh… 6%… 45%… 99%… Chuẩn bị hoàn tất.”
“Các vị, cảm nhận tâm lý không giống lần trước lắm đâu.” Tiếng của đội trưởng đội viễn chinh vang lên trong kênh truyền tin, “Lần trước chưa có chuẩn bị gì, chúng ta chui đầu vào cũng không cảm thấy thế nào, ngược lại lần này, đừng thấy thêm vài năm nghiên cứu lý luận và nâng cấp thiết bị, giống như đã có chuẩn bị vẹn toàn, chứ gan vẫn hơi run rẩy đấy.”
Một đội viên khác nói: “Bình thường, kẻ không biết không sợ.”
“Cảnh báo một trăm hai mươi giây trước khi tiến vào khu lỗ hổng thời gian, khởi động đồng hồ đếm ngược,” Đội trưởng dừng lại, “Di thư đều chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?”
“Chào một câu là được rồi, di sản còn chẳng có, viết di thư làm gì? Phúng điếu tự sáng tác à?”
“Tôi một người ăn no cả nhà không đói, cả chào cũng bớt.”
Bạc Hà là một cô gái không nói nhiều, không tham gia thảo luận, kiểm tra thiết bị căng lối đi lần cuối cùng – di thư của cô chuẩn bị sẵn trong phòng thí nghiệm của đội viễn chinh, nếu có gì bất trắc, mười tháng sau máy tính sẽ tự động gửi cho Lục Tất Hành và ba bạn học, đây là các thân nhân còn sót lại của cô.
Nội dung di thư rất đơn giản, chỉ một câu: “Tôi không trở về được, xin lỗi.”
Câu “xin lỗi” này nằm trong lòng cô đã rất nhiều năm, ngày đêm làm bạn, theo cô đi qua cả thời thanh xuân, mãi cho đến trưởng thành.
Bốn người họ đã trải qua rất nhiều việc, Hoàng Tĩnh Xu quyết chí dấn thân vào ngành nghiên cứu chống đạn đạo giống như một vạn năm cũng không thấy được ánh rạng đông, Gà Chọi tham gia quân ngũ, White thì vào bộ công trình, chỉ có Bạc Hà lựa chọn “đội viễn chinh vũ trụ” một nghề nghiệp ít được quan tâm lại nguy hiểm. Cô muốn đi xa hơn, sâu hơn vào trong vũ trụ nhìn xem, để ánh sao rực rỡ có thể xua tan giãy giụa yếu ớt của người phàm.
Hôm xảy ra chuyện, thật ra Chu Lục đã liên lạc với bộ công trình, nhiều năm qua cô luôn suy nghĩ, nếu như cô có thể kiên nhẫn một chút với hắn, quan sát tỉ mỉ hơn, không chừng có thể nhận ra hắn khác thường.
Có lẽ… Nếu người kia không phải là Chu Lục, lúc ấy có thể cô sẽ thật sự hỏi thêm một câu. Nhưng thiếu nữ bị theo đuổi có bậc bề trên hộ tống, đối với người xum xoe chạy theo mình luôn quen kiêu căng, thích ra vẻ không kiên nhẫn, thích nhìn hắn vò đầu bứt tai.
Nếu cô có thể chín chắn hơn, học được không đưa tình cảm cá nhân vào việc công, kịp thời phát hiện khác thường, kịp thời cảnh cáo Chu Lục, phải chăng mọi chuyện đã không xảy ra?
Trước khi đi, Tổng trưởng Lục thậm chí đặc biệt gọi cô ra một bên, bảo cô bây giờ hối hận còn kịp, thấy cô khăng khăng không chịu tỉnh ngộ, lại dặn dò một đống các mục chú ý an toàn.
Không ai mắng mỏ cô, nhưng cô luôn không có cách nào đối mặt với chính mình.
Lúc này, đồng nghiệp phát ra một tiếng la hoảng, Bạc Hà hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn thấy không gian họ đang ở bắt đầu vặn vẹo, giống như đang nhìn xuyên qua một cái kính lúp biến dạng, rất nhanh, hết thảy xung quanh đều bắt đầu biến thành động tác chậm, trong cơ giáp vốn nên vang lên cảnh báo năng lượng thay đổi mạnh, nhưng chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy đèn cảnh báo sáng, không nghe thấy âm thanh, kênh truyền tin đứt toàn tuyến, trường phỏng trọng lực không nhạy, Bạc Hà phát hiện mình bay lên, dây an toàn trước đó đã cài vào cửa cabin kéo căng, cố định cô trong khu vực nhất định, cô mở to mắt, nghe thấy tiếng tim mình đập cực chậm –
Lần trước xông vào lỗ hổng thời gian, do chuẩn bị không đủ, họ cơ bản vừa vào đã ngất ngay, lúc tỉnh lại đối mặt chính là cơ giáp suýt nữa biến thành sắt vụn đồng nát, may mà lúc ấy đều mặc quần áo du hành vũ trụ, bằng không tia vũ trụ và áp khí có thể khiến họ có đi không về.
Lần này tình hình đỡ hơn, ít nhất ý thức của Bạc Hà vẫn tỉnh táo.
Cô không cảm thấy cơ thể mình, cảm giác cơ giáp tựa hồ cũng đã tan tành, ngẩng đầu nhìn thấy một khoang sinh thái cấp tốc sượt qua mình, bay về hướng họ đến, Bạc Hà thoáng nhìn, vô thức ghi nhớ loại và chữ số trên khoang sinh thái.
Ngay sau đó, không gian vươn ra vô hạn, co thành một điểm cực kỳ nhỏ ở nơi xa, tầm nhìn của cô có thể xuyên thấu quá khứ, nhìn về phương hướng xa vô hạn, nơi đó tựa hồ bay vô số thấu kính lồi, trên mỗi một mặt “kính” đều có một số hình ảnh như từng quen biết lướt qua – sao Bắc Kinh β bị oanh tạc điên cuồng, căn cứ đáng sợ đầu tiên ở Thiên Hà Số 8 của Quân Đoàn Tự Do… Còn có khuôn mặt chính cô khi còn trẻ.
Cô thiếu nữ cách hơn mười năm, nhìn thẳng vào mắt nhà thám hiểm thanh niên hiện giờ, hờ hững lướt qua, lập tức lại quay đầu đi, dửng dưng nói câu gì đó với Chu Lục trên màn hình truyền tin.
“Ngăn cản hắn!” Bạc Hà liều mạng la lên với thiếu nữ kia, “Nói cho hắn biết tướng quân Turan sẽ lập tức nổ điểm nhảy vũ trụ, đừng chạm vào bất cứ thứ gì, đừng nhận bất cứ thông tin gì, hắn sẽ hối hận! Sẽ hại chết rất nhiều người!”
Song thời không hỗn loạn trong lỗ hổng thời gian không thể dao động luận nhân quả, cô thông qua thời gian vặn vẹo nhìn thấy mình của quá khứ, mà hai thời không lướt qua nhau lại không thể tiếp xúc.
“Đừng tắt! Cầu xin cô!”
Thời không giao nhau rốt cuộc vô tình cách xa cô, mặt “kính lồi” kia ngày càng đi xa, cuối cùng hóa thành một điểm nhỏ bằng đầu kim.
Sự thật chính là sự thật, thời gian và không gian sẽ gấp khúc, nhưng cuộc đời người chung quy là đường một chiều.
Chuyện đã xảy ra, không gì có thể thay đổi.
“Uỳnh” một phát, ánh sáng chói mắt bùng lên, hai chân Bạc Hà đột nhiên rơi xuống cơ giáp, cô bị dây an toàn kéo về chỗ cũ.
Bạc Hà sững sờ một lúc lâu, ý thức được họ còn sống xuyên qua khu lỗ hổng thời gian, cô cảm thấy tầm nhìn không đúng lắm, mới phát hiện mình không biết từ khi nào đã nhòe nhoẹt nước mắt.
Người khóc không chỉ một mình cô, mỗi một người may mắn giữ được ý thức đều thẫn thờ.
Trong một chớp mắt, Bạc Hà đột nhiên phát hiện, thì ra mỗi một người còn sống đều khổ, đều có gánh nặng, đều phải gào khóc khi đi lướt qua ngày xưa – cho dù họ chịu tải lòng hiếu kỳ của toàn nhân loại, đi tới một đường đời nhiệt huyết mà ngập tràn tinh thần đại hàng hải, mỗi người nhìn đều tràn trề sức sống.
Nhưng thân ở trong khu lỗ hổng thời gian hoạt động, không có quá nhiều thời gian cho họ gom cảm xúc lại, trong kênh truyền tin thoạt đầu toàn tạp âm, sau đó nghe thấy đội trưởng giọng khản đặc tổ chức sửa gấp, nhìn xuyên qua mạng tinh thần, đội viễn chinh này còn rút nước không ít.
“Có chuyện gì vậy?” Bạc Hà tháo mũ du hành vũ trụ, nhanh chóng lau mặt, “Sao chỉ còn lại mấy người chúng ta?”
“Thời không hỗn loạn,” Đồng nghiệp trả lời, “Chắc là bị cuốn đến nơi khác, chỉ mong không xa – thông tin liên lạc nội bộ có sửa chữa được không, có thể nghĩ cách liên lạc lại với họ không?”
“Gay quá, nơi này không có điểm nhảy vũ trụ, không cách nào xây dựng thông tin liên lạc viễn trình… tít… tín hiệu luôn bị quấy nhiễu…”
“Đội trưởng,” Bạc Hà nói, “Lỗ hổng thời gian khi nãy chúng ta xuyên qua không lập tức biến mất, sóng của trường vẫn ổn định, có phải chúng ta đã thực nghiệm thành công? Thế bây giờ chúng ta có thể thử truyền tín hiệu cho căn cứ sao Khải Minh không?”
Đội trưởng còn chưa kịp trả lời.
“Chờ chút chờ chút, cơ giáp của tôi hình như đang cảnh báo,” Người lái một cơ giáp bên cạnh đột nhiên cắt ngang mọi người đua nhau nói, “Mọi người xem, đó là cái gì?”
Đội viễn chinh cẩn thận phanh lại, phát hiện một xác tàu vũ trụ khổng lồ bay cách họ không xa, xung quanh là vô số mảnh vỡ tiểu cơ giáp, lẳng lặng xoay tròn, hệt như một bãi tha ma vũ trụ.
Bạc Hà nhanh chóng dùng máy quay quân dụng tập trung vào xác tàu, tìm kiếm thông tin hữu dụng, giây lát sau, một hình vẽ phóng to lên mấy lần, một hàng chữ trên xác tàu đập vào mắt cô: “Tĩnh… Uyên?”
Trung tâm chỉ huy của sao Khải Minh cũng hết sức căng thẳng, bởi vì sau khi tín hiệu của đội viễn chinh biến mất một tuần, đột nhiên nhận được lời nhắn đứt quãng, nhưng hoàn toàn không nghe rõ, nói chuyện bên trong lúc là giọng nam lúc là giọng nữ, còn có một đoạn không thể giải mã.
Bộ công trình ầm lên.
“Để đó cho Trạm Lư,” Lục Tất Hành nửa đêm nhận được tin tức, vội vàng chạy tới, nhìn quét qua các mã lung tung, “Hẳn là mấy tin tức hỗn tạp lại, khả năng là thời không vặn vẹo tạo thành, cũng có khả năng là đội viễn chinh khi xuyên qua lỗ hổng thời gian bị tách ra.”
“Đã nhận.” Trạm Lư chỉ có hình thái tay máy trực tiếp chiếm dụng một vòng siêu máy tính của trung tâm chỉ huy, nhanh chóng đưa ra kết luận, “Dựa theo quy luật giải mã thông tin, hẳn là ba tin tức, cơ bản nội dung na ná, đều là báo cáo mình an toàn xuyên qua lỗ hổng thời gian, nhưng bị tách khỏi một số đồng đội, tin tức thứ ba trong đám mã lộn xộn tựa hồ còn có một số nội dung, đang giải mã, xin chờ một chút…”
Tín hiệu không ổn định phát ra một tiếng rít, kế đó đứt, Trạm Lư im lặng giây lát: “Giải mã xong – tiểu thư Bạc Hà báo cáo, phát hiện di chỉ xác tàu vũ trụ Tĩnh Uyên ở gần điểm hạ đất.”
“Tĩnh Uyên” là tàu vũ trụ Lâm Tĩnh Hằng lái năm đó khi từ cứ điểm Bạch Ngân quay về Votaw, lúc đi qua gần Mân Côi Chi Tâm đã bị nổ.
Mà tàu vũ trụ phi võ trang cho dù bị bắt vòng qua vùng cấm, cũng sẽ không vào quá sâu.
Giọng nói bình tĩnh của Trạm Lư vang lên ở trung tâm chỉ huy: “Nếu có thể loại bỏ ảnh hưởng của lực hút không rõ, điều này khả năng có nghĩa là, vị trí nhóm tiểu thư Bạc Hà đang ở rất gần Thiên Hà Số 1.”
Thiên Hà Số 6, nhà tù vũ trụ càng lúc càng tới gần điểm mục đích, tháp năng lượng nhân tạo tự động xoay quanh tiểu hành tinh từ lâu đã tiến vào trạng thái ngủ.
“Cháu biết, chú ý chu kỳ quay có thể không chỉ là chúng ta, còn có Tĩnh Xu nữa, đúng không?” Tiến sĩ Harden nói.
Lâm Tĩnh Hằng cầm bản vẽ thiết kế nhà tù vũ trụ này, vừa xem vừa đánh dấu, không buồn ngẩng đầu lên mà nói: “Tôi sợ nó không đến.”
Trong mười bốn năm, Lâm Tĩnh Xu không dám tới gần hắn nửa bước, một mặt có lẽ là không biết đối mặt với hắn như thế nào, mặt khác, Lâm Tĩnh Hằng là một người có thể sống sót trong tình huống điểm nhảy vũ trụ phát nổ, làm ra chuyện gì khiến người ta không ngờ được cũng không lạ, lỡ như hắn “khôi phục ký ức”, cho hắn một chút điểm mượn lực, là hắn có thể thuận đó trèo lên, nơi nhốt hắn phải hoàn toàn ngăn cách, không có khe hở.
“Nếu nó không đến, tôi gửi tín hiệu cho ai? Trông chờ tín hiệu ngẫu nhiên truyền đến dây anten của người qua đường tốt bụng nào, để người ta báo cảnh sát giúp tôi à?” Lâm Tĩnh Hằng cười khẩy một tiếng, “Con người tôi trước nay chẳng may mắn gì.”
Tiến sĩ Harden ngập ngừng muốn nói.
Lâm Tĩnh Hằng thu nhỏ bản vẽ thiết kế về thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay: “Chỉ cần chương trình định giờ của ngài dùng tốt là được.”
Hệ thống sinh thái hạch tâm của nhà tù vũ trụ, ở vùng núi cách căn cứ thí nghiệm hơn năm trăm cây số, nhân viên bảo trì cách mỗi mười ngày sẽ thông qua xe chạy ray đặc biệt đi lại giữa hai vùng tiến hành kiểm tu thường nhật.
Xe chạy ray lẳng lặng đậu trong sân ga, một cửa kiểm tu bên cạnh sân ga khẽ bị đẩy hé ra, Lâm Tĩnh Hằng thoáng nhìn ra bên ngoài, bóp nhẹ thiết bị chặn – tác phẩm tiến sĩ Harden tốn năm năm, ngụy trang thành một cái vòng đeo trên cổ hắn, thẩm mỹ khó hiểu, được cái công năng mạnh. Nó có thể quấy nhiễu camera và chip Nha Phiến năm giây trong phạm vi đường kính hai mươi mét, chip Nha Phiến có thể tăng ngũ cảm và thể năng của con người lên rất nhiều lần, “đời thứ ba” trở lên thậm chí có thể cảm nhận được tia hồng ngoại, Lâm Tĩnh Hằng cần một phương tiện có thể che giấu mình, năm giây với hắn là đủ rồi.
Camera bị mù tạm thời, Lâm Tĩnh Hằng lập tức chui qua cửa kiểm tu, nhanh nhẹn cạy cửa sau đi vào, chân trước hắn vừa mới vào, một nhóm công nhân bảo trì cũng lên xe, họ nói nói cười cười, giống như năm tháng tươi đẹp, đi qua phòng vệ sinh ở đuôi xe, vào bên trong xe chạy ray.
Lúc này, một kẻ phất tay với đồng bạn, quay đầu trở về phòng vệ sinh.
Phía sau cửa phòng vệ sinh, Lâm Tĩnh Hằng nín thở đứng đó, đồng hồ đếm ngược năm giây của thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay nhắc nhở về không, thiết bị chặn mất hiệu lực –
Trong nháy mắt công nhân bảo trì kia mở cửa đã nghe thấy tiếng tim đập không thuộc về mình, hắn sửng sốt, lấy làm lạ tìm kiếm bốn phía, kế đó đã nghe rõ, tiếng tim đập đến từ phía sau!
Công nhân bảo trì chưa quay đầu lại, sau gáy đã bị dán lên một thứ lạnh lẽo, hắn há miệng muốn kêu mà không phát ra tiếng, thân thể không khống chế được, sóng đặc thù xuyên qua da hắn đến chip, xảy ra cộng hưởng với chip sinh vật, quấy nhiễu dòng điện nhẹ, hắn như con ếch bị lột da, tứ chi hơi co giật, im lặng bị kéo tới góc tường.
Lâm Tĩnh Hằng rút súng laser trên hông hắn, gí vào gáy hắn, bóp cò ba lượt, khéo léo tránh đi chip, đốt xuyên cái cổ sau khi cấy thêm chip trở nên rắn chắc, kế đó lại lục ra một thanh đao Nano trên người công nhân sửa chữa, đâm vào cổ thi thể, trên da nhanh chóng xuất hiện một vết cháy trọi vuông vắn, chip sinh vật bê bết máu thịt rơi ra. Xác chết rắn chắc đột nhiên mềm đi, bị Lâm Tĩnh Hằng một tay xách vào buồng vệ sinh đóng chặt cửa.
Hắn dùng thiết bị đầu cuối cá nhân quét qua chip sinh vật kia – cấp hai, hẳn là tổ trưởng trong nhóm công nhân bảo trì này.
Lâm Tĩnh Hằng nghiêng đầu nhìn xác chết một cái, bỏ chip sinh vật vào thiết bị khử trùng đặc biệt, tiếp đó cởϊ qυầи áo của xác chết thay lên, thợ bảo trì vừa vặn có mũ, cúi đầu kéo vành mũ xuống là có thể che mặt.
Chip xử lý xong bị đẩy vào một ống tiêm, trong ống tiêm có một loại chất lỏng trong suốt như keo, nhanh chóng bao quanh chip, Lâm Tĩnh Hằng cầm ống tiêm trên tay áng chừng, ngay sau đó không chút do dự tiêm vào cơ thể mình.
“Chip Nha Phiến có tính gây nghiện mạnh, đặc biệt đối với những người có độ kết hợp người cơ rất cao, trừ phi cháu là chứng não rỗng, nếu không tuyệt đối đừng tùy tiện thử.” Tiến sĩ Harden từng cảnh cáo hắn, “Nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, ta cho cháu một ống thuốc chặn – đây là sản phẩm thí nghiệm, có thể quấy nhiễu ảnh hưởng của chip đối với cháu, tương đương với biến cháu thành ‘chứng não rỗng’ nhân tạo trong khoảng thời gian ngắn, nhưng với mức độ thay thế của cháu, tối đa chín mươi phút sau sẽ hấp thu và thay thế sạch thuốc chặn, cháu nhất định phải nhớ lấy nó ra trước đó.”
Lộ trình của xe chạy bằng ray khoảng bốn mươi phút, còn lại không đầy một tiếng, vậy là đủ rồi.
Lâm Tĩnh Hằng quay người khóa cửa buồng vệ sinh, đi về thùng xe, tìm một góc ngồi xuống, kéo mũ che mặt.
Cho dù có thuốc chặn, hắn cũng có thể cảm nhận được sức mạnh cơ hồ không cách nào khống chế, ngũ cảm được tăng cường, tiếng tim những người xung quanh đập cơ hồ hơi ồn, trong chớp mắt Lâm Tĩnh Hằng có ảo giác, cảm thấy khoảnh khắc tiêm chip vào, hắn như một bệnh nhân bại liệt đi đứng không được đột nhiên khỏi hẳn vậy.
Một thợ bảo trì khác đi tới hắn, Lâm Tĩnh Hằng nghe tiếng đối phương tới gần, không ngẩng đầu lên, thầm nghĩ: “Cút ngay!”
Áp chế của chip Nha Phiến đời thứ hai đối với chip đời thứ nhất khiến đối phương sau khi cảm thấy được sự bài xích của hắn không dám nói một câu sợ hãi tránh đi, xung quanh Lâm Tĩnh Hằng hình thành một vành đai chân không.
Lâm Tĩnh Hằng xòe lòng bàn tay, bóp hờ, song trên thiết bị đầu cuối cá nhân lại biểu hiện cái bóp nhẹ này sức nắm đã đạt tới hơn bốn trăm kí.
Cảm giác sức mạnh và cảm giác khống chế khác thường như một liều ma túy tinh thần, vốn nên làm người ta phấn chấn mê say, song có lẽ là thuốc chặn sinh ra tác dụng, trong lòng Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên trỗi lên sự nôn nóng và bất an rất nhẹ.
Hắn nhớ tới Lục Tất Hành từng hai lần tiêm chip tương tự cho mình… Khi đó, cậu cảm nhận được chính là thế này?
Chip sinh vật Lục Tất Hành từng tiêm đã bị tiêu hủy, nhưng sau đó Quân Đoàn Tự Do năm lần bảy lượt ý đồ lẻn vào Thiên Hà Số 8, cũng mang đến một số chip sinh vật mới, hắn nhất thời không nghĩ ra số chip ấy có phải đều đã tiêu hủy sạch sẽ hay không.
Lâm Tĩnh Hằng nắm chặt lòng bàn tay, nghĩ thầm: Chỉ mong lão mèo Ba Tư kia còn có thể hữu dụng một chút.
Nhân viên phụ trách bảo trì thiết bị trên tinh cầu này địa vị rất thấp, phần lớn là “Nha Phiến” đời đầu, Lâm Tĩnh Hằng lẻn vào hết sức thuận lợi, nhanh chóng tìm được hệ thống sinh thái hạch tâm của tinh cầu – khí hậu, độ ấm và lực hút.
Lâm Tĩnh Hằng đặt mấy gói nhỏ màu đen ở các vị trí khác nhau của thiết bị xử lý trung tâm khống chế lực hút, cuối cùng nhìn thoáng qua thiết bị đầu cuối cá nhân, tiểu hành tinh vẫn đang không ngừng tới gần hành tinh, cảnh báo bão hạt đã đến, hắn hơi nhếch môi, im ắng rời khỏi như khi đến.
Ba mươi phút sau, cường độ bão hạt trên tiểu hành tinh đạt tới giá trị cao nhất, l*иg che chắn vững như thành đồng bị quấy nhiễu, cùng lúc đó, trung tâm hệ thống sinh thái hạch tâm đột nhiên phát ra tiếng nổ long trời lở đất liên tiếp, khống chế lực hút đột nhiên mất đi hiệu lực, lực hút mặt đất lập tức giảm còn một phần mười ban đầu, người trên tinh cầu căn bản không khống chế được bước chân mình, trượt giữa không trung bằng các tư thái, mà trí mạng nhất là, lực hút mức độ này không cách nào duy trì tầng khí quyển nhân tạo!
Hệ thống sinh thái của tiểu hành tinh sắp sụp đổ, tiếng cảnh báo vờn quanh, hệ thống sinh thái điên cuồng gửi đi tín hiệu cầu cứu, vừa vặn xuyên qua l*иg che chắn bị hỏng, bị bão hằng tinh tăng thêm, cuốn ra ngoài vũ trụ.
Tín hiệu cầu cứu đặc biệt khi hệ thống sinh thái tinh cầu hoặc căn cứ sụp đổ gửi đi, sẽ bị thiên hà gần nhất bắt được, nếu họ còn có tổ chức tương tự chính phủ, nhất định sẽ phái người đến kiểm tra.
Mà cùng lúc đó, cách tiểu hành tinh mười sáu ngày, một cơ giáp vẫn đi bên cạnh tiểu hành tinh này cũng bị tín hiệu cầu cứu như long trời lở đất kinh động.
“Lập tức báo cáo chủ nhân, hệ thống sinh thái của hành tinh ‘Bảo Hạp’ trục trặc nghiêm trọng, tầng khí quyển nhân tạo có nguy cơ bong ra…”