Đêm Trước Ly Hôn

Chương 93: Con nguyện ý

Editor: Hạ Y Lan

"Chú Bảo, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Chúng ta đến nhà của một chú khác, sau đó sẽ đi gặp ba con."

Bảo Mặc mở cửa xe cho Đồng Đồng, nhìn bé ngồi ngay ngắn mới đóng cửa lại.

Bảo Mặc cài dây an toàn cho bé, Đồng Đồng thấp thỏm hỏi: "Chú Bảo, chú nói xem cậu có mật báo với mẹ của con không?"

"Không đâu, cậu đã hứa với con là sẽ không nói cho mẹ biết rồi mà, Đồng Đồng, năm mới, con đã đi chơi những đâu rồi?" Bảo Mặc chuyển đề tài để loại bỏ bất an trong lòng bé.

Đồng Đồng nở nụ cười: "Chú Bảo, năm nay là năm con nhận được nhiều bao lì xì nhất, nói cho chú biết, con nhận lì xì mà tay muốn nhũn ra luôn, trước kia ít lắm, rất rất ít."

"Có những ai lì xì cho con? Chú cũng có chuẩn bị một bao cho con đây."

"Con không lấy lì xì của chú đâu, mẹ nói, trẻ nhỏ không thể có quá nhiều tiền, mẹ bảo đã bỏ tiền của con vào ống heo rồi, cậu cả nói mình phải tích lũy nhiều sau này sẽ có rất nhiều tiền."

Đồng Đồng bắt đầu đếm ngón tay tính toán, Bảo Mặc cũng giúp bé tính, tính xong, Bảo Mặc rất kinh ngạc: "Đồng Đồng, bây giờ con đã thành tiểu phú bà rồi đấy, lúc chú còn nhỏ không có nhiều tiền mừng tuổi như con."

Đồng Đồng có chút đắc ý khoe: "Chắc chú hồi nhỏ rất nghèo, tất nhiên người lớn không nỡ cho chú bao lì xì lớn, ông cậu nói, đợi khi cháu mười tám tuổi, sẽ mua cho con một chiếc xe hơi đấy."

Bảo Mặc cười: "Con phải nhận lì xì của chú, hơn nữa, chú sẽ mua thêm cho con một hộp điều khiển máy bay và xe hơi."

"Thật sao! Chú Bảo, nó đã được cài đặt chưa? Lần nào mẹ cũng cố tình tháo ra để con lắp lại."

"Vậy à? Có phải chú cũng nên tháo ra hết không?" Bảo Mặc chọc bé.

"Đừng mà!" Đồng Đồng suy nghĩ một chút: "Bằng không, hai chúng ta cùng nhau lắp ráp được không?"

"Được." Bảo Mặc cảm thấy, từ sau khi bị thương, hôm nay là ngày anh vui nhất.

Hai người tới nhà Trình Thiệu, Trình Thiệu thấy Đồng Đồng, cười chào hỏi, Đồng Đồng trố mắt một chút, lập tức nghĩ tới: "Chú Trình, Duệ Duệ!"

Sau đó, Đồng Đồng cũng rất lễ phép chào vợ Trình Thiệu là Lộ Dương.

Lộ Dương nhìn Đồng Đồng, cười nói: "Chào con, Đồng Đồng."

Đồng Đồng tháo ba lô trên vai xuống, lấy trong đấy ra một thanh socola, đưa cho Duệ Duệ: "Duệ Duệ, cho em."

Suy nghĩ một chút, lại lấy ra một thanh: "Duệ Duệ, em không được ăn quá nhiều đâu nhé, sẽ bị sâu răng, nếu em thích, có thể gọi cho chú Bảo, nhà chị có rất nhiều."

Duệ Duệ nhận lấy, đỏ mặt nhẹ nói một câu cám ơn.

Trình Thiệu cười to: "Sao Vi Nhã có thể nuôi ra một cô con gái lanh lợi như vậy, đây là tiền lì xì chú Trình chuẩn bị cho con."

Đồng Đồng lắc tay liên tục: "Cảm ơn chú, nhưng con không thể nhận."

"Tại sao không thể nhận?"

"Bởi vì mẹ nói, tiền mừng năm mới là phải trả lễ, con nhận bao nhiêu thì mẹ sẽ đưa trả bấy nhiêu, mẹ con chưa có tới, chú cho con, con lấy gì cho Duệ Duệ?"

Lộ Dương nhét bao lì xì vào tay bé, nén cười: "Đồng Đồng, con cho em socola đó chính là lì xì, dì cho con lì xì thì con phải nhận, không thể từ chối lì xì được."

Đồng Đồng liếc nhìn Bảo Mặc, Bảo Mặc gật đầu: "Đồng Đồng, con nhận đi, phần của Duệ Duệ, chú sẽ đưa, được không?"

Đồng Đồng suy nghĩ một chút, gật đầu.

Lộ Dương đã gọi cho anh của cô, đối phương nói buổi chiều có thể gặp Cổ Khánh Nhất.

Đồng Đồng an tâm, hứng thú chuyển đến mấy món đồ chơi.

Lộ Dương và Trình Thiệu đi làm cơm, Đồng Đồng với Duệ Duệ theo Bảo Mặc lắp xe hơi, máy bay.

Nhìn Đồng Đồng thuần thục dùng tua-vít vặn đinh ốc, Bảo Mặc kinh ngạc hỏi: "Đồng Đồng, con học khi nào vậy?"

"Mới vừa rồi con đã nói, mẹ mua đồ chơi cho con đều bắt con tự lắp lại, con phải tự mình làm lại hết, dụng cụ đều có sẵn trong nhà, mẹ mua cho con rất nhiều sách, con dựa theo đó mà làm, con còn biết làm đèn xanh đèn đỏ, sau này lớn lên, con muốn làm một nhà khoa học."

"Sao mẹ con có thể biết những thứ này?"

"Có một lần, đèn trong một đồ chơi của con bị hư, mẹ mở ra rồi tìm một chú trong Bách Hóa sửa dùm, con cảm thấy rất đơn giản, sau đó mẹ mua dụng cụ cho con, cùng học với con, sau đó con liền biết, mẹ cũng biết." Đồng Đồng nghiêm túc lắp ráp, cũng không ngẩng đầu lên: "Mẹ nói, chờ qua năm sẽ dẫn con đăng ký ở cung văn hóa Thiếu nhi."

"Đăng ký? Học cái gì?"

"Khóa học máy móc cơ bản" Đồng Đồng gắn xong, vỗ vỗ tay: "Chú Bảo, nếu sau này chú muốn gặp con, có thể đến cung văn hóa tìm, dù sao khi con đi học, mẹ không thể nhìn chằm chằm con được."

Sau này. . . . . . Bảo Mặc rất muốn nói cho bé biết, đợi bé gặp Cổ Khánh Nhất, anh sẽ trở về Mỹ.

Đồng Đồng thấy Bảo Mặc sững sờ, cười nói: "Chú, hình như chú rất sợ mẹ con? Trong những người con quen biết, chỉ mình chú là sợ mẹ nhất, mẹ con rất tốt, mặc dù mẹ biết võ nhưng mẹ không bạo lực chút nào."

Bảo Mặc hơi đỏ mặt, lời Đồng Đồng nói trúng tim đen của anh, anh thật sự sợ Vi Nhã, loại cảm giác muốn gặp mà lại không thể, không ai hiểu được.

"Chú, chúng ta xuống lầu đi? Duệ duệ, em có đi không?"

"Bên ngoài đang rất lạnh, Đồng Đồng, hay là chúng ta ở trong phòng lắp ráp xe vậy?"

Đồng Đồng gật đầu: "Dạ."

Vợ chồng Trình Thiệu ở trong bếp nghe động tĩnh của ba người, Trình Thiệu nói: "Bà xã, phương pháp Vi Nhã dạy con nhỏ cũng không tệ, sau này chúng ta cũng dạy con trai giống vậy đi, em xem Đồng Đồng so với Duệ Duệ nhà chúng ta còn lanh lợi hơn."

"Ừ." Lộ Dương liếc mắt nhìn thoáng qua tai chồng: "Em cảm thấy Bảo Mặc muốn kéo Vi Nhã về, chưa chắc là không được, anh xem thái độ của Đồng Đồng đối với Bảo Mặc, Đồng Đồng rất thông minh, con bé biết rõ giữa Bảo Mặc và mẹ nó có điều sâu xa, phụ nữ ly hôn muốn kết hôn lần nữa, trừ cần tình yêu, điều quan trọng nữa là sự bao dung với con trẻ, đây không phải là điều mà người đàn ông nào cũng làm được, nhưng em tin tưởng, Bảo Mặc có thể làm được."

Ánh mắt Trình Thiệu sáng lên, đúng vậy, bà xã nói rất có lý, cũng không biết tên đầu gỗ Bảo Mặc đó có thấu hiểu không?

"Đừng gấp, chờ qua hôm nay, chúng ta nói chuyện với anh ấy một chút, không phải anh ấy còn ở trong nước mấy ngày mới đi đó sao."

Trình Thiệu gật đầu, hớn hở huýt gió, anh cũng hy vọng bạn tốt có một kết quả viên mãn, hôm nay, tất cả chướng ngại đã không tồn tại, thứ cần vượt qua duy nhất chính là nỗi lòng của hai người bọn họ.

Anh không tin Kiều Vi Nhã không thương Bảo Mặc dù chỉ một chút, ban đầu, tình hình giữa bọn họ không ai hiểu rõ hơn anh, bởi vì sợ bị thương lần nữa, cho nên, Kiều Vi Nhã

mới dùng tường đồng vách sách bao bọc lòng mình lại , chỉ cần tìm được chìa khóa, tường đồng vách sắt bên trong kia cũng sẽ mềm lòng, nhất định tình yêu sẽ sống lại lần nữa.

"Chuyện của người ta, anh thích ý cái gì?" Lộ Dương liếc nhìn Trình Thiệu, bĩu môi hỏi.

Trình Thiệu hát lên: "Anh yêu em, yêu em, như Chuột Yêu Gạo, bất kể có bao nhiêu mưa gió, anh cũng sẽ ở bên cạnh em. . . . . ."

Ăn cơm trưa xong, Trình Thiệu và Bảo Mặc dẫn Đồng Đồng lái xe đi đến trại giam ở ngoại ô thành phố B.

Anh của Lộ Dương là Lộ Hải đã sớm chờ bọn họ ở trước cửa.

Lộ Hải để một mình Đồng Đồng tiến vào, trên đường, Lộ Hải hỏi Đồng Đồng: "Đồng Đồng, con có sợ chỗ này không?"

"Không sợ." Bé cắn chặt đôi môi, không bao lâu trước, bé đã tới đây , lần đó là theo chân ba tới nơi này đưa phạm nhân, không nghĩ tới, ba cũng sẽ nào đấy, chẳng lẽ hồ ly tinh đó quan trọng hơn mẹ, quan trọng hơn bé, còn có đứa em trai vừa ra đời kia, không! Bé vĩnh viễn không muốn thừa nhận nó là em mình.

Cổ Khánh Nhất vừa nhìn thấy Đồng Đồng, lấy làm kinh hãi: "Đồng Đồng, sao con lại tới đây?"

"Ba, con tới thăm ba. . . . . ." Thấy một đầu húi cua của Cổ Khánh Nhất, nước mắt Đồng Đồng không ngừng rơi.

Cổ Khánh Nhất chợt trào dâng chua xót, tiến lên một bước ôm lấy con gái: "Đồng Đồng, xin lỗi, ba xin lỗi con."

"Ba, sao ba phải làm như vậy? Con hận ba, hận ba chết đi được, con thật hy vọng ba không phải ba của con." Bỗng dưng, Đồng Đồng há miệng cắn vào bả vai Cổ Khánh Nhất: "Đồng Đồng, đừng cắn, bẩn lắm!"

Cổ Khánh Nhất kéo Đồng Đồng ra: "Đồng Đồng, chờ ba ra ngoài, ba cho con đánh một bữa hả giận, được không?"

Nước mắt Đồng Đồng tựa như dòng thác, cứ thế trút xuống, phút chốc, khóc đến mắt sưng đỏ, đối với Cổ Khánh Nhất, so với bất kỳ ai, bé là người chịu sự mâu thuẫn nhất, trên đời này, ngoại trừ Kiều Vi Nhã, Cổ Khánh Nhất chính là người thân nhất của bé.

Bé không thể làm được như mẹ mình, hoàn toàn buông bỏ Cổ Khánh Nhất, dù ba có một ngàn vạn lần không tốt, ba vẫn là ba của bé, loại liên hệ máu mủ này sẽ không bởi vì thời gian trôi qua mà phát sinh bất kỳ thay đổi.

Thời điểm đến Tết, bé thấy Tử Tinh nằm trong lòng ba mình, làm nũng, ăn vạ, lập tức nhớ tới Cổ Khánh Nhất, bé tin tưởng, nếu Cổ Khánh Nhất có ở nhà, bé cũng có thể làm chuyện giống như Tử Tinh, làm nũng trong lòng Cổ Khánh Nhất, cho dù là mẹ, cũng không thể này thay thế ba được, bé có thể cùng ba ra ngoài mở miệng nói lớn tiếng, há miệng uống bia, nhưng ở trước mặt mẹ thì tuyệt đối không thể.

Bé có thể ngồi trên vai ba, đi khu vui chơi, đi dạo phố, mà mẹ… không làm được.

Lúc mẹ không có ở nhà, ba dẫn bé ra bờ biển, đi hồ bơi, leo cây, đi thả diều, bé có thể lấy lá cây ngô đồng cuộn thành một con bọ xanh lớn đi dọa bạn học, ba biết cũng chỉ cười ha ha, sẽ không phạt bé, nếu như mẹ biết, sẽ không dễ dàng qua ải.

Dù bé muốn ăn cái gì, ba cũng mua cho bé, chưa bao giờ hỏi giá tiền.

Từng chuyện đã trải qua, càng nhớ, Đồng Đồng càng đau lòng, về sau, không còn như vậy nữa, ba ra ngoài rồi sẽ sống cùng em trai, ba sẽ không yêu thương mình nữa.

"Ba. . . . . . Bây giờ ba có con trai, có phải. . . . . . Con đã thành dư thừa?" Đồng Đồng nức nở.

Hắn đã biết Tiêu San sinh một đứa con trai, nhưng hắn không có nửa phần vui sướиɠ, đứa con trai này hủy diệt cuộc đời của hắn, hắn không nghĩ ra mình đi ra ngoài rồi có thể làm được gì, ngay cả bản thân còn không nuôi nổi sao có thể lo cho một người dư thừa.

Hắn vội vã lắc đầu phủ nhận.

Hắn không nghĩ là Tiêu San sẽ theo mình chịu khổ, hắn cũng không có ý định cưới Tiêu San, tình huống như thế này, Kiều Vi Nhã cũng không thể cùng mình gương vỡ lại lành, hắn cũng đã biết tình hình hiện tại của Kiều Vi Nhã, nếu như khi xưa hắn trung thành với hôn nhân, như vậy, cửa lớn nhà Đạm Đài đã mở rộng chào hắn.

"Đúng rồi, Đồng Đồng, con đi với ai?"

"Là chú Bảo, con xin chú ấy, nên chú ấy giúp con, mẹ không biết con đến đây thăm ba." Đồng Đồng mở balo ra: "Ba, đây là tiền con mang cho ba, năm nay con nhận được đến bảy mươi ngàn tiền mừng tuổi, mỗi người nhà ông cậu cho con một ngàn, còn có đồng nghiệp, bạn của mẹ cũng cho con rất nhiều, hôm nay chú Bảo cũng cho con một ngàn, còn có chú Trình cho năm trăm, con để năm trăm này lại cho ba, ba từng nói ăn ở chỗ này rất tệ, đúng rồi, còn có socola, là mợ mang từ Mỹ về, đảm bảo ba chưa từng ăn, ba, sau này con rất khó gặp được ba, con không muốn vì gặp ba mà khiến mẹ buồn, hơn nữa, ba có con trai, về sau. . . . . ."

Đồng Đồng nói một hơi xong, sau đó kín đáo đưa bao lì xì và socola cho Cổ Khánh Nhất.

Cổ Khánh Nhất nhận socola, còn bao lì xì thì cố chấp nhét lại vào túi Đồng Đồng: "Mấy ngày trước ông nội con có đến thăm ba, ba có tiền, Đồng Đồng, ba sẽ không vì một đứa con trai khác mà bỏ rơi con, ba sẽ không thay đổi."

Đồng Đồng do dự nhìn Cổ Khánh Nhất, bé có thể tin ba không?

Cổ Khánh Nhất cưng chìu bóp mũi Đồng Đồng, bế bé ngồi lên đùi mình: "Đồng Đồng, lần này, con nhất định phải tin ba, ba sẽ không béo nhờ nuốt lời."

"Ba, ba cũng biết béo nhờ nuốt lời sao?"

"Đúng vậy, mẹ con luôn nói, cho nên ba nhớ."

"Được rồi, đây là lần cuối cùng con tin tưởng ba, nếu lần này ba lại lừa con, sau này con không để ý ba nữa."

Đồng Đồng ngoéo tay với ba, Cổ Khánh Nhất hôn một cái lên trán bé, mở cửa.

Đồng Đồng lưu luyến tạm biệt Cổ Khánh Nhất cùng Lộ Hải trở về phòng bảo vệ, Bảo Mặc nhìn mặt bé đầy nước mắt, ánh mắt sưng đỏ, đau lòng bế lên.

"Chú Bảo, chúng ta về nhà đi." Bảo Mặc cảm ơn Lộ Hải, ba người rời khỏi trại giam.

Lên xe, Bảo Mặc và Đồng Đồng ngồi ở ghế sau, Trình Thiệu lái xe.

Bảo Mặc nhìn mắt Đồng Đồng, cảm thấy lo lắng, mắt con bé thế này làm sao về nhà? Nhất định Vi Nhã sẽ suy nghĩ nhiều.

Về đến nhà, Bảo Mặc vội tìm Lộ Dương nghĩ biện pháp.

Lộ Dương dùng bông vải bọc đá chùm lên mắt Đồng Đồng, nhưng hiệu quả không quá rõ ràng.

Đồng Đồng nhìn mình trong gương, hoảng hồn: "Chú Bảo, làm sao bây giờ? Nhất định mẹ sẽ hoài nghi con, cậu sắp đến đón con rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? "

Bảo Mặc làm gì có biện pháp, nhìn Lộ Dương, Lộ dương cũng bó tay hết cách.

"Đồng Đồng, nếu không hôm nay con ở nhà chú, ngày mai hãy về."

"Không được, ngày mai anh Đồng Đồng về tới rồi, mẹ bảo sẽ dẫn con ra sân bay đón."

"Không sao, chị, chị nói xem phim bị dọa khóc, em thường bị ba lấy phim ma ra dọa lắm." Duệ Duệ ở một bên nói xen vào.

Đồng Đồng lắc lắc đầu: "Không được, mẹ biết lá gan chị lớn lắm, anh trai cũng không dám xem Harry Potter, chỉ chị dám. . . . . ."

Bảo Mặc cười khổ.

Đang lúc này thì Đạm Đài Lộ gọi tới.

Bảo Mặc nói lại chuyện này với anh, Đạm Đài Lộ cười: "Việc nhỏ, chuyện này cậu cũng đừng lo lắng, tôi đã đến quảng trường Hải Âu rồi, cậu ra ngoài là được."

Bảo Mặc đành dẫn Đồng Đồng ra ngoài.

Hai người ngồi trên xe lo lắng cả đoạn đường, ngay cả hộp điều khiển xe và máy bay cũng không làm Đồng Đồng vui vẻ được.

Đến quảng trường, Bảo Mặc dừng xe xong, lấy đồ dẫn Đồng Đồng đến trước tượng điêu khắc.

"Đồng Đồng, con khóc dữ dội thật đấy.” Nhìn đôi mắt sưng đỏ của bé, Đạm Đài Lộ nở nụ cười.

"Lộ, đừng dọa con bé nữa, con bé càng sợ thêm, đây là quà tôi mua cho bé, cũng giao cho anh nghĩ biện pháp, trong ba lô của bé có tiền mừng tuổi, anh cũng giữ dùm."

Đồng Đồng nắm tay Bảo Mặc, vành mắt lại ươn ướt: "Chú Bảo, con còn có thể gặp chú nữa không? Mới vừa rồi con nghe dì nói, chú phải về Mỹ, phải không?"

"Đồng Đồng, mấy ngày nữa chú mới đi." Bảo Mặc ngồi xổm xuống, ôm lấy Đồng Đồng.

Đạm Đài Lộ giơ túi than thở: "Đúng là tự tìm phiền toái mà, được rồi, tôi sẽ nghĩ biện pháp, Đồng Đồng, đưa tiền mừng tuổi cho cậu."

Đồng Đồng đưa bao lì xì cho Đạm Đài Lộ: "Cậu sẽ không trộm nói cho mẹ chứ?"

Đạm Đài Lộ dở khóc dở cười: "Đồng Đồng, cậu mà con còn không tin sao? Con có thể tin chú Bảo, sao lại không tin cậu."

"Cậu đứng về phía mẹ, chú Bảo đứng về phía con, cho nên con tín nhiệm chú Bảo nhiều hơn cậu." Đồng Đồng vẫn nắm tay Bảo Mặc như cũ.

Đạm Đài Lộ như có điều suy nghĩ nhìn Bảo Mặc, cười quỷ dị.

"Bảo Mặc, tôi cảm thấy cậu chưa hẳn là không có cơ hội."

"Cơ hội?"

"Đúng vậy, cậu nên biết Đồng Đồng đối với em gái tôi có ý nghĩa thế nào? Hoặc là, cậu đã sớm nghĩ đến điểm này?" Ánh mắt Đạm Đài Lộ trở nên khả nghi.

Bảo Mặc ngẩn người một chút, đến lúc hiểu, giận đến trợn mắt: "Nói bậy gì đó, tôi nào có!"

Ngược lại, ánh mắt của anh lại ảm đạm: "Lộ, cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi, hơn nữa, cô ấy cũng không cần thiết tha thứ, cuộc sống của cô ấy không có sự xuất hiện của tôi, sẽ thoải mái hơn."

"Bảo Mặc, tháng sau phiên tòa tiếp theo sẽ mở, cậu không định về sao? Tôi nghĩ cậu nên về, thiết bị mới từ Đức cũng sẽ cập cảng vào tháng sau, cậu còn là chuyên gia."

Bảo Mặc gật đầu: "Tôi về, nhưng mà. . . . . ."

Đồng Đồng kéo Bảo Mặc: "Chú Bảo, vì con chú mới về à? Lúc trước, chú luôn ở Mỹ sao?"

Bảo Mặc gật đầu một cái.

"Chú Bảo, chú vẫn yêu mẹ con, đúng không?"

Bảo Mặc không chút do dự lại gật đầu.

"Nói như vậy, chú muốn làm ba của con? " Đồng Đồng cắn cắn đôi môi, tựa như đang suy nghĩ điều gì, chừng mười giây sau, bé ngước đầu nói với Bảo Mặc: "Chú Bảo, nếu mẹ muốn tìm cho con một người ba, con nguyện ý để chú Bảo làm ba của con."