Đêm Trước Ly Hôn

Chương 90: Tức giận

Editor: Hạ Y Lan

Kiều Vi Nhã vừa vào phòng làm việc, điện thoại đã vang lên.

Là Elaine, cô nhận máy, Elaine cười đến vui vẻ: "Tiểu Vi, có nhìn thấy tờ báo Tân Hải hôm nay không?"

Kiều Vi Nhã cảm thấy kỳ quái: "Sao vậy? Có tin tức lớn gì à?"

"Em xem thì biết." Elaine cố làm thần bí: "Được rồi, chị không nghe em nói nữa, Đồng Đồng cứ quấn lấy chị đòi tìm em gái, hôm nay bọn chị sẽ về."

Kiều Vi Nhã cúp điện thoại, tìm tờ báo Tân Hải sáng nay, mở đến tờ thứ hai, trong lòng đã hiểu rõ, tình nhân thứ hai của Tiêu San, người lên chức trong tỉnh – Quý Vân Thiên bị song quy.

Mặc dù không chỉ rõ tên họ của Tiêu San, nhưng cả thành phố B này ai cũng biết, lúc ông ta còn ở đây luôn có bóng dáng một người phụ nữ mê người là ai, không nghĩ tới, Tiêu San đi theo ông ta cũng lấy không ít tiền, thủ đoạn của cô ta đúng là cao minh.

Hiện tại Quý Vân Thiên bị song quy, nhất định Tiêu San phải trả lại tất cả đồ đã lấy, lần này, không chỉ tổn thương gân cốt đơn giản như vậy, không có khách sạn La Mã làm hậu thuẫn, lại mất đi ô dù Quý Vân Thiên, Tiêu San muốn giãy giụa cũng không đứng lên được.

Kiều Vi Nhã biết, đây là anh ba của Elaine âm thầm giúp cô, nếu không, loại quan cao như mặt trời ban trưa giống Quý Vân Thiên không thể nào dễ dàng bị kéo xuống ngựa.

Một người khi còn sống, có thể nghèo khó, có thể tàn tật, nhưng tuyệt đối không thể tham lam, nếu không, có một ngày tham lam sẽ cắn nuốt ngươi, dẫn ngươi vào tỉnh cảnh cả đời không ngốc đầu nổi.

Tan việc, Kiều Vi Nhã cầm theo tờ báo về nhà đưa cho Đài lão tiên sinh xem, ông cười: "Đồng Đồng đã đưa cho cậu xem rồi."

Kiều Vi Nhã cũng cười nói: "Đồng Đồng đâu?"

"Cùng một Đồng Đồng khác đi chơi rồi, Tiểu Vi, bạn của con rất tốt, hôm nay cậu nói chuyện với hai vợ chồng họ rất lâu, cậu thật sự xin lỗi con, để con chịu khổ nhiều như vậy."

"Mọi chuyện đã qua rồi, giờ con rất hạnh phúc." Kiều Vi Nhã tựa vào vai Đài lão tiên sinh, trước kia, cô luôn ảo tưởng có được khoảnh khắc như bây giờ, được tựa vào người ba mình, cô cảm thấy, ba nên giống như một ngọn núi, vì cô chống đỡ mưa gió, chia sẻ nổi thống khổ và niềm vui sướиɠ cùng cô, hiện nay, cậu đã thay thế ba, cho vô một tình yêu vô tận.

"Tiểu Vi, con biết không? Tâm nguyện lớn nhất của cậu là có một ngày, dắt tay con trao cho người đàn ông con yêu, đây mới thật sự là hạnh phúc, cho nên, cậu mới hứa với Bảo Mặc, chỉ tiếc, hai nhà chúng ta mâu thuẫn quá nhiều, bảo con chấp nhận nó là rất khó. . . . . . Bảo Mặc là một đứa trẻ tốt, Tiểu Vi, có một số việc nhất định phải hiểu rõ, có một số việc cũng phải hồ đồ một chút."

Kiều Vi Nhã lắc đầu: "Giữa chúng con đã cách xa nhau lắm rồi, hơn nữa, kể từ khi Hạ Thanh xuất hiện ngăn trở, con đã rời bỏ anh ấy, thời gian đã thay đổi con, con không thấy mình còn thương anh ấy nữa. . . . . . Cậu, con không thể nào đối mặt với ba mẹ anh ấy, thấy Hạ Thanh, con liền nhớ đến ba mẹ con, ba mẹ của anh ấy chẳng mang đến cho con trí nhớ tốt đẹp nào."

"Vậy còn Khắc Lạp Luân Tư? Hôm nay cậu thấy nó, nó nói với cậu, muốn lui tới với con, con có muốn không?"

Đài Thế Viện đột nhiên xuất hiện sau lưng họ, nằm lên sofa: "Tiểu Vi, chị thật ganh tỵ với em, em chiếm đoạt vị trí của chị, vốn dĩ ba chỉ của riêng mình chị."

Đài lão tiên sinh cười ha ha: "Hai đứa đều là con gái của ba, ba đều thương như nhau."

Đài Thế Viện quay qua ngồi bên kia của ông, ôm cánh tay ông: "Ba, sắp tới sinh nhật con rồi, nếu ba thật sự thương con, thì đến ngày sinh nhật ba cho con một phần quà lớn được không?"

"Còn nửa tháng nữa mà? Bây giờ con còn thiếu gì?" Đài lão tiên sinh cưng chìu nhìn con gái, đối với yêu cầu của cô, ông luôn sảng khoái đáp ứng.

"Con muốn du thuyền."

Kiều Vi Nhã lấy làm kinh hãi, khu bờ sông Tân Hải ở thành phố B đậu rất nhiều du thuyền, tàu bườm, vật kia quá đốt tiền, một chiếc du thuyền bốn mươi mét của nước Anh cũng phải hết năm trăm vạn, nghe nói một năm bảo dưỡng cũng tốn mấy vạn.

"Sao vậy? Miệng em muốn vừa một nắm tay luôn đấy, Tiểu Vi, chờ ba mua du thuyền xong, chúng ta có thể ra biển lúc nào cũng được, chị thích thành phố B, sau này cũng muốn dọn qua đây sống luôn, ba, không phải ba thích câu cá nhất sao? Chờ mua thuyền rồi, ba và mẹ ra biển câu cá tùy thích, đúng không ạ?"

"Tiểu Vi, con có muốn một chiếc du thuyền không?"

Kiều Vi Nhã lắc đầu liên tục, cô không muốn mấy thứ đó đâu.

"Con cảm thấy không bằng lấy tiền đầu tư vào việc làm ăn, kinh tế trong nước ngày càng tốt, nếu đầu tư vào địa sản, mấy năm sau sẽ thu được lợi lớn." Đây là sự thật trước khi cô sống lại, giá nhà ngày càng cao, làm dân chúng bình dân chỉ có thể nhìn mà than thở.

"Tiểu Vi, đừng keo như vậy mà, tiền làm ra là để hưởng thụ, đầu tư địa sản không phải là chuyện đơn giản, em đừng. . . . . ."

"Đừng cái gì, Viện Viện, hôm nay ba và vợ chồng Albert có nói chuyện cả buổi chiều, chuẩn bị hợp tác khai phá địa sản, nếu con thích thành phố B thì ở lại giúp ba lo chuyện này, Tiểu Vi nói đúng, địa sản thì có thể đầu tư thật lâu, về phần du thuyền, có thể mua, nhưng phải chờ đã, sinh nhật năm sau ba mua cho con."

Đài Thế Viện bĩu môi, nặn mũi Đài lão tiên sinh: "Ba, càng ngày ba càng dễ nóng giận, không phải chỉ là một chiếc du thuyền thôi sao?"

Đài lão tiên sinh đẩy Đài Thế Viện ra, miệng to thở hổn hển: "Con nhỏ này, càng ngày không biết tiết kiệm, nếu ông nội con còn sống nhất định sẽ phê bình con, ông rất ghét người sống xa hoa lãng phí."

"Tiểu Vi, ông nội là người thế nào?" Đài Thế Viện bị hiếu kỳ dời lực chú ý.

Kiều Vi Nhã không chút do dự nói: "Ông ngoại là người rất có tài, ông học sâu hiểu rộng, cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông, tính tình rất tốt, có kiên nhẫn, chưa bao giờ mắng em, chỉ tiếc. . . . . ."

"Tiểu Vi, chị thật hâm mộ em, so sánh ba với ông nội thật kém quá nhiều, em học được gì từ ông nội vậy?"

"Em rất ngốc, học không được nhiều, ông ngoại đánh đàn piano rất giỏi, hồi em học tiểu học, ông ngoại còn từng đến trường của em biểu diễn, chỉ tiếc, khi đó trong nhà không có tiền, em cũng không có cơ hội học."

"Cái này có gì khó, chị dạy em, cho chị nhìn tay em xem." Đài Thế Viện kéo tay Kiều Vi Nhã: "Oa, Tiểu Vi, tay của em vừa nhỏ vừa dài , y, đây là gì vậy? Dấu vết làm việc nặng hồi nhỏ sao?"

"Không phải, là do em tập võ lưu lại, ai tập võ cũng có vết chai như vậy, rất bình thường."

Đài Thế Viện đảo mắt, kéo Kiều Vi Nhã: "Tiểu Vi, Lộ từng học Vịnh Xuân Quyền, em tỷ thí với anh ấy thử xem, chỉ cần em đánh ngã anh ấy, ngày mai chị sẽ đưa cho em một chiếc đàn piano, được không?"

Kiều Vi Nhã lắc đầu: "Không hay đâu, em không hy vọng mình bị cuốn vào cuộc chiến của hai người, anh tư rất tốt, em chỉ muốn nói, hai người cũng đừng đối chọi gay gắt nữa, em đánh cuộc, trong vòng hai năm, chị sẽ gả cho anh tư."

Nhắc tới gả cho Đài Lộ, Đài Thế Viện lại giống như pháo nổ, bùm bùm bộc phát: "Chị ghét anh ta nhất, anh ta ích kỷ còn lạnh lùng hà khắc . . . . ."

"Còn gì nữa? Nói một lần ra đi!" Đài Lộ giống như bóng ma đột nhiên xuất hiện đứng trước mặt hai người, Đài lão tiên sinh ngoắc tay với Kiều Vi Nhã, cô cười chạy tới, không để ý tới chiến tranh của hai người nữa, rõ ràng là hai người đã trưởng thành, mỗi lần gặp nhau lại ngây thơ đến buồn cười, người trong nhà đã tập mãi thành thói quen, thấy hai người cùng xuất hiện, nhất định sẽ trốn tránh.

Đài lão tiên sinh dẫn Kiều Vi Nhã vào thư phòng, lấy ra một phần văn kiện đưa cho cô, cô mở ra liền kinh ngạc: "Cậu, đây là sao ạ?"

"Đây là yêu cầu của Bảo Mặc, Tiểu Vi, Bảo Mặc rời đi rồi, sau này con muốn thấy thằng bé sẽ rất khó, Bảo Mặc không muốn buông tay con, nhưng con… Hôm nay Albert mang nó về, nhà máy đã là của con, thủ tục pháp lý đã làm xong, con chỉ cần ký tên xác nhận là được, cho dù con không ký tên, Bảo Mặc cũng không muốn nhận lại, thằng bé đang ở phòng thí nghiệm bên Mỹ, chúng ta mới vừa đầu tư ba trăm vạn Đôla, dùng để nghiên cứu phát triển hạng mục mới, Tiểu Vi, con có nghĩ tới không, tính cách của hai đứa rất giống nhau, các con ở bên nhau rất xứng đôi, cậu có thể bảo đảm, Bảo Mặc tuyệt đối không trở thành Cổ Khánh Nhất thứ hai."

"Con không ký tên, càng không muốn ở bên Bảo Mặc, con không muốn. . . . . . Cũng không thể tiếp nhận anh ấy, cậu đừng khuyên con nữa, xin lỗi, tối hôm qua mợ cũng đã khuyên con , con biết hai người có ấn tượng rất tốt về Bảo Mặc, con cũng rất cảm kích những chuyện anh ấy đã làm cho con, nhưng con vẫn không thể phân chia anh ấy và ba mẹ của anh ấy ra được."

Đài lão tiên sinh gật đầu, than nhẹ một tiếng: "Cậu ở Mỹ mấy chục năm, cho nên, trong chuyện này, tư tưởng của cậu không thể giống con được, thanh niên ở Mỹ, kết hôn rồi cũng không sống cùng ba mẹ, hôn nhân cũng chẳng liên quan đến người lớn . . . . . Thật ra thì, tương lai con gả cho ai, cậu cũng sẽ vui vẻ đưa con xuất giá, quyền lựa chọn là ở con, cậu tuyệt đối tôn trọng quyết định của con." Đài lão tiên sinh thu hồi văn kiện: "Tạm thời cậu sẽ thay con giữ chúng, Bảo Mặc. . . . . . Lộ tiếp xúc với thằng bé này nhiều nhất, người để Lộ tán thưởng không nhiều lắm, Tiểu Vi, cậu không thể ở bên con cả đời, cho nên, cậu muốn tìm cho con một người đàn ông tốt."

"Chẳng lẽ cậu không hận người nhà họ Bảo sao?"

Đài lão tiên sinh gật đầu: "Cừu hận giữa hai nhà chúng ta, cậu vĩnh viễn không quên, nhưng Bảo Mặc không có liên quan, thù hận của chúng ta với họ chỉ giới hạn trong hai đời, hơn nữa, bọn họ đã nhận báo ứng, Bảo Mặc chính là báo ứng của bọn họ, Tiểu Vi, báo ứng thật sự, không phải là làm cho người ta táng gia bại sản, rất nhiều việc, dụng tâm suy nghĩ một chút, con sẽ rõ."

Kiều Vi Nhã lắc đầu cười khổ: "Con sẽ không có bất kỳ lui tới gì với Bảo Mặc, thậm chí, dù anh ấy đứng trước mặt, con cũng không gặp."

Đài lão tiên sinh không khỏi cười nói: "Tiểu Vi, chẳng lẽ ông ngoại chưa từng nói với con một câu, không thể uống trà cách đêm, không thể nói trước điều gì. Cũng tốt, bây giờ con còn trẻ, còn cơ hội lựa chọn, Tiểu Vi của chúng ta, tài mạo đều song toàn, không lo không ai thèm lấy, nhưng tương lai, con không thể ở bên cạnh con gái của con cả đời được, cuộc sống của con không thể nhập làm một với con bé, nếu sau này con bé trưởng thành, biết con không muốn kết hôn là vì nó, nó sẽ áy náy suốt đời."

Kiều Vi Nhã chấn động trong lòng, đủ thứ mùi vị xông lên đầu, lời cậu nói khắc sâu vào tim cô.

Cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Kiều Vi Nhã ra mở, là Đài Thế Viện: "Tiểu Vi, bảo an trong khu tìm em."

"Bảo an?"

"Đúng vậy, bảo an ở cửa lớn."

Kiều Vi Nhã xuống lầu, đi tới cửa, thấy Kiều Vi Nhã, bảo an trẻ tuổi vội vàng hỏi: "Kiều tiểu thư phải không?"

"Có chuyện gì sao?"

"Kiều tiểu thư, trước cửa khu có hai người lớn tuổi tìm cô, nhưng bọn họ lại không thể nói rõ số nhà và tên của cô, cho nên, chúng tôi không để bọn họ vào."

"Họ gì?" Người đầu tiên Kiều Vi Nhã nghĩ đến là ba mẹ của Cổ Khánh Nhất.

"Họ Tiêu."

Kiều Vi Nhã ngơ ngẩn, họ Tiêu , ba mẹ của Tiêu San?

"Tiểu Vi, chị đi với em." Đài Thế Viện vỗ vai cô.

Hai người tới cửa lớn khu biệt thự, dưới tàng cây, có hai người đang đứng đưa cổ nhìn quanh, Kiều Vi Nhã cũng chưa từng gặp ba mẹ của Tiêu San, nhưng họ Tiêu mà cô biết chỉ có bọn họ thôi.

Kiều Vi Nhã và Đài Thế Viện đi tới, Đài Thế Viện mở miệng hỏi: "Các người là ai?"

"Cô là Kiều Vi Nhã?" Hiển nhiên, bọn họ cũng không biết Kiều Vi Nhã.

Kiều Vi Nhã lạnh nhạt hỏi: "Các người là ai?"

Hai người vừa nghe khẩu âm, lập tức biết, người cao mới là Kiều Vi Nhã.

"Kiều Vi Nhã, cô chính là Kiều Vi Nhã?"

"Các người là ba mẹ của Tiêu San?"

"Phải.”

Hai ông bà đột nhiên quỳ xuống dập đầu liên tục.

"Cô cứu con trai, con gái của chúng tôi đi, chúng tôi van cầu cô, Kiều Vi Nhã, cô không thể đuổi tận gϊếŧ tuyệt nhà họ Tiêu chúng tôi được."

Kiều Vi Nhã tránh qua một bên, lạnh mặt nói: "Các người tìm tôi là vì chuyện này? Thời điểm con trai các người đuổi gϊếŧ tôi, con gái các người phá hư gia đình của tôi, các người ở đâu? Xin lỗi, tôi không giúp được các người."

Đài Thế Viện mới biết, hai người trông có vẻ trung hậu này là ai, cô giận tím mặt: "Trên đời sao lại có cha mẹ vô lương tâm như các người, thật không biết xấu hổ! Tiểu Vi, chúng ta đi, không cần để ý bọn họ."

Đài Thế Viện kéo Kiều Vi Nhã đi, sớm biết là chuyện này, tuyệt đối không ra ngoài.

Hai người đi không được mấy bước, chỉ nghe phía sau khàn cả giọng hô: "Kiều Vi Nhã, cô không để nhà họ Tiêu chúng tôi yên, hôm nay tôi liều mạng với cô."

Kiều Vi Nhã nghe có tiếng gió ở phía sau, theo phản xạ đẩy Đài Thế Viện ra, xoay người đá một cú.

Cây kéo trong tay mẹ Tiêu San bị Kiều Vi Nhã đá bay ra ngoài.

Kiều Vi Nhã xốc bà ta từ đất lên: "Nói, là ai cho các người biết tôi ở đây ?"

"Là thông gia của chúng tôi."

Kiều Vi Nhã bật cười, nhất định là mẹ của Cổ Khánh Nhất bày trò.

Nếu đã đến cửa thì đừng trách cô.

Kiều Vi Nhã bấm 110, cảnh sát cam kết, trong vòng năm phút sẽ chạy tới.

Rất nhanh, xe cảnh sát đã đến.

Đài Thế Viện tiến lên trước nói: "Anh cảnh sát, bà này dùng kéo tập kích em gái tôi."

Kiều Vi Nhã lấy ra chứng nhận quân nhân của mình.

Cảnh sát chạy tới cảm thấy khó giải quyết, lập tức dùng bộ đàm báo cho trung tâm chỉ huy.

Kiều Vi Nhã nghĩ ngợi chốc lát, gọi cho luật sư Cố, để anh ấy xuất hiện một chút.

Lúc luật sư Cố đến, Albert và Đài Lộ cùng nhau ra ngoài, ai cũng không nghĩ tới ba mẹ Tiêu San lại tới đây gây chuyện.

Kiều Vi Nhã: "Em không sao, chỉ là muốn để luật sư Cố theo em đến đồn cảnh sát một chuyến, mới vừa rồi ba mẹ Tiêu San nói, là thông gia của bọn họ nói địa chỉ cho họ biết, mới tìm được em."

Luật sư Cố cũng bật cười: "Tiểu Vi, bọn họ đúng là thông gia, làm gì cũng cùng một cấp bậc."

Luật sư Cố quay đầu khuyên mọi người trở về chờ, để anh và Kiều Vi Nhã đến đồn cảnh sát là được rồi.

Nhà họ Cổ đang muốn kháng cáo, lần này, ba mẹ Tiêu San lại tự mình đưa chứng cứ đến cửa.

Ghi xong lời khai, đồn cảnh sát phái người đưa họ ra ngoài.

Lúc này Kiều Vi Nhã mới biết, gia đình của Tiêu San cũng tương tự như nhà họ Cổ, tính cách của hai bà mẹ gần như giống nhau, nhà họ Tiêu vẫn dựa vào Tiêu San mà sống, giờ Tiêu San bị tuyên án treo, Tiêu Nham thì ngồi tù, ba mẹ Tiêu gần như phát điên, mấy lần mẹ Tiêu tìm đến nhà họ Cổ, mẹ Cổ Khánh Nhất mới bày cho bà ta đến Minh Châu Hào Đình cầu cạnh Kiều Vi Nhã, con gái của bà ta là do Kiều Vi Nhã hại.

Lúc hai vợ chồng già tìm đến Kiều Vi Nhã, trên tay đã chuẩn bị, cầu xin cô rút đơn kiện, nếu như không được, bọn họ muốn Kiều Vi Nhã phải chịu khổ theo.

Trở lại biệt thự, tất cả mọi người đều ở nhà chờ tin tức, thấy Kiều Vi Nhã bình an về nhà, Đài lão tiên sinh thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu, mợ, con không sao, đừng quên, con có võ mà."

"Đúng vậy, ba, mới vừa rồi con thấy một cước của Vi Nhã, thật là đẹp trai quá trời, bà già kia không tự lượng sức mà."

Đồng Đồng lôi kéo anh Đồng Đồng chạy tới, quan sát Kiều Vi Nhã từ trên xuống dưới, xác định cô không bị thương, lúc này mới nói: "Mẹ à, sau này mẹ đừng ra ngoài một mình nữa, mẹ thấy mấy hồ ly tinh trên ti vi không, chúng có pháp thuật đấy, nhất định pháp thuật của ba mẹ hồ ly tinh còn cao hơn, nếu không mẹ mua một cây đao mang bên người đi."

Mọi người trong nhà cười ầm.

Kiều Vi Nhã ôm lấy Đồng Đồng: "Mẹ không sợ , con quên rồi ư, giờ mẹ là quân nhân, hồ ly tinh hay yêu ma quỷ quái thấy mẹ sẽ trốn đi, con xem, không phải mẹ đưa bọn họ đến đồn cảnh sát rồi sao?"

Đồng Đồng vừa mới xuống đất, anh Đồng Đồng liền kéo em chạy đi.

Đài lão phu nhân thở dài: "Sao lại có ba mẹ như vậy chứ?"

"Mợ, xã hội bây giờ có rất nhiều người chỉ nhận tiền không nhận người thân, Tiêu San cho nhà cho cửa, trải qua cuộc sống mà đời này họ không dám nghĩ đến, bọn họ cho đây là vinh quang, giờ bọn họ mất đi cuộc sống như thế, hận con cũng là đương nhiên."

"Tiểu Vi, Đồng Đồng nói đúng, sau này con ra cửa phải cẩn thận một chút, những người nóng nảy thế này, không chừng còn làm ra chuyện gì điên dại nữa."

"Dạ mợ, con sẽ cẩn thận."

Đài Thế Văn và Đài Tử Khiêm mới từ bên ngoài về, thấy trong nhà náo nhiệt như thế, Đài Thế Văn cười nói: "Ba, mọi người đang nói gì thế, trông vui như vậy."

Đài Thế Viện cười nói lại chuyện vừa rồi, Đài Thế Văn bảo: "Vừa khéo, tối mai vợ chồng Trần Hán Bình sẽ đến đây, vợ của Trần Hán Bình là Trần Lệ Hoa nói muốn gặp mặt Tiểu Vi, anh đã đồng ý."

Kiều Vi Nhã nghe anh họ nói vợ Trần Hán Bình muốn gặp mình, hoài nghi hỏi: "Anh cả, bà ấy muốn gặp em làm gì?"

"Không có gì, có thể là tò mò về em thôi, em phải cố thích ứng với cuộc sống thế này, đây chính là vòng luẩn quẩn sau này của em, trên đời này không có trắng đen rõ ràng, trước kia em sống quá đơn thuần, cho nên mới nhiều lần bị thương tổn, chúng ta có thể cho em tình thân, có thể cho em tài phú, lại không thể cho em một nội tâm mạnh mẽ, Tiểu Vi, em muốn mình lớn mạnh thì dù người trước mặt em là chân thành hay dối trá, dù cô ta muốn làm bạn hay là muốn hại em, em phải tự mình phân biệt được, phải đối mặt với họ, em không thể chỉ sống trong thế giới của bản thân."

"Không sai, Tiểu Vi, anh em nói rất đúng, đi gặp một chút, chị giúp em chuẩn bị quần áo." Elaine cười nói.

"Đúng vậy Tiểu Vi, đau khổ sẽ giúp em trưởng thành, nội tâm mạnh mẽ, em mới có thể thản nhiên đối mặt với cuộc sống, anh nghĩ, chẳng qua là vợ Trần Hán Bình hiếu kỳ về em thôi, nếu em cảm thấy lúng túng thì để Viện Viện đi cùng em."

Kiều Vi Nhã gật đầu, trong lòng vẫn tràn đầy nghi ngờ về vợ của Trần Hán Bình.