Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 207: Đối địch nhà

Người vừa tới là sư phụ của hắn, Long Linh Huyền, bên cạnh là sư tỷ Ảnh Tư Mệnh. Vừa nhìn thấy Long Linh Huyền, Cốc Hủ Nha sắc mặt không dễ nhìn, nhưng thân là lão tiền bối một phương sẽ không làm ra bộ mặt thụ nhược, gằn giọng nói:

- Long Linh Huyền, việc của ta ngươi thực dám quản sao.

- Ồ, sao lại không được.

- Tiểu tử này ra tay gϊếŧ người của ta, việc này ngươi muốn xem vào.

Rõ ràng lão muốn đem mọi thứ giải thích rõ ràng, lão không muốn ra tay đối đầu cùng Long Linh Huyền vì rất e ngại. Long Linh Huyền mặt đỏ hồng vì men rượu, lười biếng để trễ cổ áo, hai chân đan chéo như ngồi trên không lạnh nhạt nói:

- Nó là đệ tử của ta, ngươi nghĩ ta có nên quản.

- Tiểu tử này là đồ đệ của ngươi, làm sao có thể.

Cốc Hủ Nha dường như không tin nhìn chằm chằm vào Vương Lăng, hắn cười mỉm thoát khỏi trảo tay Cốc Hủ Nha, lão do dự chốc lát cũng không tiện ra tay, vì lão biết lựa chọn đối đầu cùng nữ nhân kia là không khôn ngoan. Phất tay ra hiệu cho đám thủ hạ đỡ Độc công tử mặt mày đã biến dạng, thân hình tàn tạ nhưng cố mở mắt nhìn Vương Lăng oán khí ngút đầu, Cốc Hủ Nha nhìn lại Vương Lăng hừ lạnh:

- Tiểu tử, mối thù này ta sẽ trả đủ.

- Đánh bị thương đệ tử ta rồi muốn đi.

Long Linh Huyền lời vừa dứt đã ở ngay trước mắt Cốc Hủ Nha, người vừa tới chưởng cũng đã đánh xong, nghe vang vọng tiếng long ngâm mạnh mẽ bay lượn như kim long thật sự, chưa thấy hình đã nghe tiếng, vừa nghe xong liền lạnh run huống chi thấy hoàn toàn hình dáng.

Cốc Hủ Nha âm thầm sợ hãi, hai tay nghênh ra chống đỡ, chẳng được bao lâu thì đã phun dài một vòi máu, độc khí đảo nghịch chạy ngược vào tâm mạch, da thịt lão trở nên xám xịt khó coi. Cốc Hủ Nha run sợ chỉ tay vào Long Linh Huyền.

- Ngươi thật sự không nể mặt sao.

- Ta làm sao phải nể mặt ngươi.

Long Linh Huyền loáng cái quay trở về chỗ cũ, xem như người vừa ra tay không phải là nàng vậy. Vương Lăng vui vẻ không khỏi thấy phấn khích, xem ra bản thân cũng bái không nhầm thầy. Chỉ là hắn không nhận thấy Ảnh Tư Mệnh nhìn hắn không dễ chịu gì, nàng không nghĩ sư phụ nàng vì hắn mà chịu rời khỏi sơn phủ đến tận đây giúp hắn.

Băng Mộ Tuyết tuy đã từng gặp mặt Long Linh Huyền một lần nhưng vẫn không ngờ thực lực người này lại vượt xa nàng tưởng tượng. Nàng chuyển dời ánh mắt qua Cốc Hủ Nha, biết rằng Long Linh Huyền chỉ ra tay đánh trọng thương còn chưa gϊếŧ lão, nàng cũng không muốn sau này lão lại tìm gϊếŧ Vương Lăng, cũng không muốn phiền toái Băng Nguyệt Cung nên hiện muốn ra tay gϊếŧ lão.

Nàng băng kiếm múa một đường hoa mỹ, từng đợt băng kiếm kết hình lao tới người lão. Cốc Hủ Nha cả thân trọng thương lại thấy Băng Mộ Tuyết tấn công mình không khỏi tức giận, cố giơ chưởng ra đỡ. Chỉ là sức cùng lực kiệt, cả người lại bị phản phệ tâm sức không còn.

Bất ngờ từng đợt băng kiếm bị một ngọn lửa rực rỡ thiêu đốt, trước người Cốc Hủ Nha hiện lên thân hình của một người đeo mặt nạ quỷ diện, không ai khác nữa là Bạch Tử Sinh đeo mặt nạ. phía dưới kia, lớp băng hải hoa đã tan biến kéo theo mấy đoàn người, trong đó một đoàn đông đảo dẫn đầu bởi một thanh niên mặt trắng, ngũ quan nhã nhặn, đã quá quen với nhân dạng này Vương Lăng liền biết đó là Lãnh Thiên Tố.

Băng Mộ Tuyết thấy người ra tay ngăn cản, bình tĩnh dừng tay lại, quan sát kỹ kẻ địch trước mắt xem thử lợi hại. Long Linh Huyền bình thản tu một vò rượu, nhìn qua Băng Mộ Tuyết nói:

- Nha đầu, ngươi đánh không lại hắn đâu.

- Tiểu nữ biết sức lực của mình tới đâu.

Băng Mộ Tuyết giọng cung kính trả lời, ý vẫn không đổi, dù sao hôm nay nàng quyết không để cho Cốc Hủ Nha sống, cũng đơn giản vì Vạn Độc Môn thực lực tuy không quá mạnh mẽ nhưng sử dụng độc dược là đệ nhất, ra tay cũng khó ai phát hiện, kẻ thù nguy hiểm như vậy lại để một người như Cốc Hủ Nha rời khỏi đối với không chỉ nàng mà đặc biệt Vương Lăng là bất lợi vô cùng, nàng lại không muốn nợ gì hắn.

Thấy khuyên nhủ không ngăn cản được ý định của nàng, Long Linh Huyền cũng không ý kiến gì nữa, bình tĩnh quan sát. Hồ Tuyết Nghi nhìn Vương Lăng vết thương trên người, nhớ tới hắn nếu không vì nàng và sư tỷ mà ra mặt thì cũng không nhận lấy kết quả này, nàng cảm động ôn nhu lấy ra một cái khăn tay lau đi vết máu trên khóe miệng của hắn, Vương Lăng nhìn nàng trìu mến nói:

- Cảm tạ muội.

- Huynh không cần như vậy, đây đều là vì từ muội mà ra.

Hồ Tuyết Nghi tuy là vẫn cách một lớp mạng che nhưng biểu dáng nàng làm hắn hít thở không đều. Coi như giữa hai người chỉ là quan hệ thân thiết, người khác nhìn vào lại là khác, Ảnh Tư Mệnh hung hăng trừng hắn thầm mắng sắc lang. Lãnh Thiên Tố thì tự phi tự tiếu nhìn hắn làm hắn chả biết giải thích sao cho rõ, lại thấy nàng ta nháy mắt với hắn ra hiệu dường như muốn biểu đạt gì đó.

Hắn dần hiểu ra, Vạn Độc Môn nói thế nào cũng là thuộc hạ dưới trướng nàng, hắn biết nàng sẽ không nỡ nhìn người phe mình bị bất lợi, lại nói nàng tuy là người Minh Tôn giáo nhưng sớm đã là nữ nhân của hắn, theo tình theo lý nàng sẽ không muốn hai bên xung đột.

Vương Lăng suy tư nhanh chóng, nhìn Băng Mộ Tuyết đã ra tay liền cảm thấy không ổn, nếu như Long Linh Huyền nói nàng không thắng thì hắn không có gì để nghi ngờ. Vội vã lao tới chỗ Băng Mộ Tuyết vung tay nói:

- Vị sư tỷ này, dừng tay.

Hắn mới tới thì đã thấy mấy làn quỷ cốt lao vuốt tới hắn, không khỏi ngoài ý muốn thầm hô sao mà xui xẻo. Cũng may Băng Mộ Tuyết đã cẩn thận quan sát xuất hiện ở gần hắn, băng kiếm mấy lần chém ra đã giải đi mối nguy trước mắt. Vương Lăng cảm động nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Băng Mộ Tuyết thâm tình nói nhỏ:

- Quả nhiên là nàng lo cho ta.

- Nghĩ nhiều rồi, ta chỉ không muốn nợ ngươi thứ gì thôi.

Băng Mộ Tuyết giãy mạnh tay hắn ra, băng lãnh tuyệt đối làm hắn tâm tình trùng xuống, liếc mắt qua tên đeo mặt nạ kia, nhớ tới việc hắn vừa tới thì chiêu thức cũng nhắm tới hắn, chẳng lẽ tên mặt quỷ này ghen ghét dung nhan ta. Cũng đúng thôi, nếu đẹp mã thì đã đem mặt lôi ra ngoài khoe gái rồi, hắn không khỏi âm thầm cảm thán đẹp trai cũng khổ, đào hoa thật khổ, gái thấy thì yêu mến, trai thấy thì ghen ghét.

Bất quá dù thế nào thì nhìn lại Băng Mộ Tuyết liền làm tâm tính tự sướиɠ của hắn lạnh nguội, nhớ lại mục địch của mình hắn thở dài nói.

- Nàng không cần đấu nữa, như vậy nàng sẽ bị thương đấy.

- Không cần ngươi lo lắng như vậy, ta ra tay tự nắm chắc.

- Nếu nàng muốn động thủ ta lên cùng nàng.

- Ngươi thân thể như vậy dù cho có khỏe mạnh thì cũng chỉ cản tay cản chân.

- Dù thế ta vẫn muốn đánh, thân là nam nhân ta không muốn núp sau lưng nữ nhân, đặc biệt lại là nữ nhân ta thích.

Thấy hắn ánh mắt kiên định, nàng chần chờ đôi lát, vẫn là đưa ra quyết định gật đầu:

- Được rồi, sau này nếu có chuyện cầm hộp ngọc tới gặp ta, ta sẽ giúp ngươi đối phó.

- Đa tạ nàng quan tâm.

Thuyết phục nữ nhân này cũng thật không dễ, nhìn Băng Mộ Tuyết dừng tay Bạch Tử Sinh chần chờ ngó xuống thấy Lãnh Thiên Tố gật đầu ra hiệu cũng lui ra đứng bên cạnh nàng. Cốc Hủ Nha nhặt lại cái mạng không chút chần chờ kéo người rời khỏi.

Băng Mộ Tuyết không còn lý do tiếp tục ở lại, đến cạnh Hồ Tuyết Nghi nói.

- Sư muội, chúng ta quay về.

- Vâng.

Hồ Tuyết Nghi gật đầu, quay đầu nhìn một chút Vương Lăng vẫy tay nói:

- Vương Lăng đại ca muội đi đây, sau này mong gặp lại.

- Sau này sẽ gặp lại.

Vương Lăng nét vui trên mặt, vẫy tay chào lại, đến một lúc sau thì trong đầu hắn vang lên giọng điệu khó chịu của nữ nhân.

- Người đã đi rồi, ngươi còn nhìn. Đúng là đệ nhất sắc lang.

- Sư tỷ a, ta không nhìn nữa đâu, ta chỉ nhìn tỷ thôi. Được không, đừng ghen nữa.

- Ngươi,....

Vương Lăng quay đầu cười ranh mãnh, liếc mắt khắp người nàng, vẫn là không thể hiểu tại sao nữ nhân cứ như vậy thích che đi dung mạo của mình. Ảnh Tư Mệnh lông mi phũ xuống ngẹn lời hừ lạnh quay đầu đi. Long Linh Huyền liếc qua Vương Lăng một cái nói.

-Lăng nhi, ngươi dường như có chút khác lạ.

Hắn chột dạ nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Long Linh Huyền, việc hắn nghịch chuyển kinh mạch phạm phải đại đạo tu luyện, nếu để người khác biết thì chết không dung thân, dù biết nàng là sư phụ nhưng vẫn không thoát khỏi lo lắng.