Nhất Tiếu Phong Trần Chi Nghiệt Duyên (Nghiệt Duyên)

Chương 29

Ở trong xe suy nghĩ lung tung một hồi, mãi đến lúc mã xa dừng lại, xa phu vén rèm lên thông báo, Chanh Âm mới chậm rãi bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi xe ngựa, Chanh Âm liếc mắt một cái đã nhìn thấy mộ phần cha mẹ, y có chút kinh ngạc, không nói nên lời.

“Đây là…” Chanh Âm bước đến phía trước.

Mộ phần cha mẹ rất sạch sẽ, rất đẹp, xung quanh không có cỏ dại rậm rạp, thảm đạm thê lương, không người quan tâm như y tưởng tượng, hình dáng mộ bia vẫn giống như y đã nhìn thấy mười năm trước, phía trên chữ viết rõ ràng, còn bày biện đồ cúng, bốn phía không có cỏ dại ngược lại có chút hoa tươi lá non, có vẻ như đã có người cẩn thận chăm sóc nó.

Chanh Âm kinh ngạc ngồi xổm xuống trước mộ phần, không thể tin nổi vươn cánh tay run rẩy lên vuốt ve mộ bia cha mẹ, muốn mở miệng hỏi cái gì, lại không biết nên hỏi người nào.

Lúc này, vừa vặn phu xe đã thay Chanh Âm cầm đến hương nến mà An Thiếu Du chuẩn bị cho y, thấy biểu tình Chanh Âm, trong lòng hắn cũng hiểu.

Đặt hương nến xuống bên người Chanh Âm, hắn thở dài tự cho là hiểu rõ mà mở miệng nói: “Ngươi cũng cảm thấy An thiếu gia rất có tâm đúng không?”

“An thiếu gia?” Chanh Âm quay đầu, không hiểu hỏi ngược lại, “Ngươi là nói…?”

“Chính là đương gia An gia, An thiếu gia a!” Phu xe kia trả lời giống như chuyện đương nhiên, sau đó nhìn về phía mộ bia.

Người phu xe này hết sức quen thuộc đường đi đến mộ phần, cho nên trước đây mỗi lần An Thiếu Du muốn tới mộ phần để tế bái thì sẽ luôn luôn tìm hắn, bởi vậy những năm gần đây hắn đều nhìn vào trong mắt.

“An thiếu gia thật đúng là không tệ, nghe nói đây là cha mẹ của đương gia tiền nhiệm, mà đương gia tiền nhiệm lại hành tung không rõ, hắn liền thế chỗ hàng năm đều tới đây tế bái tảo mộ, cho dù bận rộn cũng chưa bao giờ quên đi việc này. Ngày thường còn hay phái người đến chăm sóc mộ phần này nữa, ta thấy con ruột cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi…”

Chanh Âm lẳng lặng nghe phu xe nói, dần dần cảm thấy chỗ mềm mại trong lòng mình lần thứ hai bị chạm vào, nhìn lại nét chữ trên mộ bia cha mẹ, rõ ràng như vậy, phảng phất như y có thể thấy được cảnh An Thiếu Du đã chăm chú dùng bút lông từng chút từng chút một phác họa nên câu chữ ở ngay trước mắt…

Viền mắt từ từ ẩm ướt, cảnh vật trước mắt dần trở nên mơ hồ, nhưng Chanh Âm lại cười.

Xa phu thấy vị công tử này vừa khóc vừa cười, nhìn không thấu, liền hậm hực lui sang một bên không dám nói nhiều.

Hắn nhìn Chanh Âm quỳ gối trước mộ phần, lau lau nước mắt còn chưa tràn ra, sau đó lấy hương nến tiến hành tế bái, trong toàn bộ quá trình, y không nói một câu, cũng không nói mấy lời ban phúc phù hộ gì đó, thế cho nên sau khi tế bái kết thúc, xa phu ngay cả quan hệ giữa vị công tử ngày hôm nay đến với đôi vợ chồng cùng nằm ở đây đến tột cùng là như thế nào cũng không biết.

Yên lặng xuất môn, lại yên lặng hồi phủ, động tĩnh Chanh Âm không lớn, khi y trở về phủ, An Thiếu Du lại không ở trong phòng, nghe người ta nói bởi vì hôm nay ông bà thông gia tới thăm, nên An Thiếu Du đã cùng phụ thân đi chiêu đãi.

Đây cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên, đã như vậy, Chanh Âm liền lẳng lặng chờ ở trong phòng, ước chừng qua một lúc lâu sau, cửa phòng bị người mở ra, Chanh Âm nhìn qua bên đó, đứng ở cửa không chỉ có một mình An Thiếu Du, còn có phụ thân An Kế Vũ của hắn cùng với đường ca An Dịch Nhiên có quan hệ rất tốt với hắn.

Trông thấy An Kế Vũ là việc nằm trong kế hoạch, nhưng nhìn thấy An Dịch Nhiên, trong lòng Chanh Âm đột nhiên xuất hiện một cảm giác bất an, trong nháy mắt y có chút do dự, rời đi vào giờ phút này, thật sự là tốt sao…?

“Chanh Âm.” Giọng nói An Thiếu Du cắt đứt suy nghĩ của Chanh Âm.

“… Làm sao vậy?” Chanh Âm biết rõ còn hỏi, lại âm thầm liếc nhìn An Dịch Nhiên thêm mấy cái.

“Ta…” An Thiếu Du muốn nói lại thôi, cắn môi dưới, lời đuổi người kia như thế nào cũng nói không nên lời, thế nhưng…

Nhìn thấy bộ dáng khó nói của hắn, An Dịch Nhiên một tay đem An Thiếu Du kéo trở về, chính mình đứng ở trước mặt Chanh Âm, lẽ thẳng khí hùng nói: “Đường đệ ta tâm địa tốt bụng, nhưng điều này không có nghĩa có thể mặc ngươi đeo bám cả đời! Ngươi đã không còn là đương gia của An gia, cho nên thỉnh rời khỏi nơi này!”

“… Ồ?” Chanh Âm thoáng nhìn An Kế Vũ, chỉ thấy ông khẽ gật đầu.

Thu hồi tầm mắt, y không nhìn An Dịch Nhiên, mà hỏi An Thiếu Du: “Thiếu Du, vì sao ta phải đi?”

An Thiếu Du đứng giữa bọn họ thật sự rất khó xử, không đợi hắn nói, An Dịch Nhiên đã nói thay hắn: “Sẽ không có cô nương nào thích nhìn thấy một người nam nhân hành động ái muội đi theo bên cạnh chồng mình cả ngày cả, ngươi hiểu chưa?”

“Thì ra muốn ta đi không phải Thiếu Du, mà là An phu nhân tương lai!” Chanh Âm hiểu rõ gật đầu.

Lại nhìn An Kế Vũ, ông tựa hồ bởi vì kế hoạch thuận lợi nên cũng không nôn nóng, ngược lại là An Thiếu Du sắc mặt tái nhợt, sự không nỡ trong con ngươi có thể nhìn thấy rõ ràng, về phần An Dịch Nhiên…

Chanh Âm khẽ nâng khóe miệng, lộ ra bộ dáng xấu xa ăn vạ thong dong nói: “Nhưng nếu ta không chịu đi, vậy ngươi lại có thể làm gì?”

“…!” An Kế Vũ nghe vậy cả kinh, An Thiếu Du cũng ngẩn người.

“Ngươi!?”

“Ngươi cái gì mà ngươi? An gia này vốn chính là của ta, các ngươi lại miễn cưỡng đuổi ta đi, cưu chiếm thước sào*, chẳng lẽ không sợ ta đệ đơn cáo trạng lên quan phủ, đem toàn bộ người Phân gia đưa vào ngục sao?”

*Cưu chiếm thước sào: chim cưu (chim gáy) chiếm tổ chim thước (chim khách). Ý chỉ việc không phải vất vả khó nhọc mà chiếm được chỗ tốt.

Chanh Âm chữ chữ sắc bén, nhưng câu nào cũng là thật, khiến ba người trước mặt không lời nào chống đỡ.

Mặt An Dịch Nhiên từ xanh chuyển thành tím, hiển nhiên là sắp tức điên rồi, nhưng sự tức giận và đối đầu rõ ràng này lại khiến Chanh Âm càng thêm khẳng định, nhưng mà…

“Ta hiểu rồi… Chanh Âm, ngươi không cần đi, ta không đón dâu nữa.” An Thiếu Du nói, “Cha, chúng ta đi nói chuyện với Úy gia.”

“Thế nhưng…” An Kế Vũ nhíu mày, ông căn bản không nghĩ đến việc Chanh Âm lại tự nhiên lật lọng.

Nhìn hai cha con bọn họ phản ứng hoàn toàn bất đồng, Chanh Âm âm thầm buồn cười, cuối cùng còn nhịn không được mà phụt cười ra tiếng, một tiếng này, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của ba người An gia.

“Thực sự là thú vị.” Chanh Âm không kiềm được ý cười, “Nói đùa với các ngươi thôi.”

“Nói đùa?” An Thiếu Du không hiểu.

Mà An Kế Vũ với An Dịch Nhiên thì ở một bên thở phào nhẹ nhõm.

Đình chỉ vui cười, Chanh Âm chậm rãi đứng dậy đi đến bên người An Thiếu Du hỏi: “Thiếu Du, ba ngày sau thế nào?”

“Cái gì ba ngày sau?” An Thiếu Du không theo kịp tốc độ suy nghĩ của y, ngây ngẩn cả người.

“Đi đó.” Chanh Âm đưa tay chỉ chỉ đầu hắn, “Ba ngày sau ta sẽ rời đi, thế nào?”

“Nhanh như vậy!?” An Thiếu Du kinh ngạc nhíu mày, cầm tay Chanh Âm.

Một màn này rơi vào trong mắt người bên cạnh, không khỏi làm An Dịch Nhiên cau mày.

“Ngươi tìm được chỗ ở chưa? Còn có thu dọn hành lý… Chuyện dọn nhà nhiều phiền toái như vậy, trong vòng ba ngày ngươi có thể thu xếp ổn thỏa không?” An Thiếu Du chỉ có ngay tại lúc này lời nói ra mới nhiều nhất.

Có lẽ là do thói quen lưu lại lúc còn bé, hắn luôn luôn sẽ không tự chủ được mà biểu lộ ra sự chăm sóc đối với Chanh Âm, tận khả năng vì y xử lý thỏa đáng toàn bộ mọi việc.