Edit: La Thùy Dương
Beta: Vy RuRi
“Nếu …”
Lúc này, thanh
âm
Trầm Ngọc mơ hồ truyền đến bên tai,
hắn
nhẹ
nhàng
nói: “Nếu được lựa chọn thêm lần nữa?”
Lăng Yên lắc đầu: “sẽ
không.”
Vô vàn cảm xúc ngưng đọng lại trong đáy mắt Trầm Ngọc,
hắn
không
lập tức lên tiếng, chỉ vội cúi đầu, nặng nề
nói: “Thực xin lỗi.”
Nhất thời, Lăng Yên liền hiểu được ý tứ của Trầm Ngọc,
hắn
ngập ngừng giây lát rồi lại khẽ
nói: “Chuyện Thần giới, ta thực xin lỗi nàng.”
“Chuyện đó
không
có quan hệ gì với ngươi.” Lăng Yên ngừng
một
chút, lại lập tức sửa cách
nói: “Ta cũng
không
cần ngươi xin lỗi.”
“Chuyện của Thần giới, chung quy ta
sẽ
tự mình đòi lại, nên ngươi cũng
không
cần hao tâm tổn trí cứu ta làm gì.” Nàng hơi nhíu mày, lưng tựa
trên
vách đá gồ ghề cứng rắn phía sau đúng là
không
tài nào thoải mái được. Ho
nhẹ
một
tiếng, nàng
nói
với Trầm Ngọc: “Ngươi nên trở về giải thích với mọi người ở Thần giới
thì
hơn. Suốt
một
ngày cùng với ta chung đυ.ng
một
chỗ, coi chừng về sau ngay cả bản thân ngươi cũng bị nhiễm mùi máu tanh đấy.”
Trầm Ngọc
âm
thầm buồn bực
không
đáp, Lăng Yên cho rằng
hắn
chưa thể hạ quyết tâm nên muốn
nóitiếp, nhưng ngay khi nàng chuẩn bị mở miệng
thì
cùng lúc đó, Trầm Ngọc đột nhiên làm động tác có chút ngốc nghếch nhưng đầy thận trọng.
Lăng Yên bị bề mặt đá sau lưng ma sát làm đau, còn chưa kịp nhíu mày
thì
một
mùi hương tinh khiết quen thuộc của Quỳnh Lộ liền xộc ngay vào mũi, tiếp sau đó cánh môi mềm mại
nhẹ
nhàng chợt dán lên môi nàng, khiến nàng kinh ngạc ngẩn người. Động tác của người trước mắt tuy có chút vụng về lại
không
thành thạo, nhưng lại từng chút từng chút
một
nghiêm túc phác họa đôi môi nàng, lại càng muốn mỗi tấc
một
càng cuốn vào sâu hơn nữa.
Lăng Yên trừng to mắt nhìn, nhưng cũng
không
nhịn được nở nụ cười.
“Phượng hoàng
nhỏ.” Lăng Yên
nhẹ
nhàng túm lấy cổ tay Trầm Ngọc, khí lực của nàng khá lớn, Trầm Ngọc
không
thể
không
thuận theo nàng mà lùi lại, mở to cặp mắt đầy ánh nước nhìn nàng.
Tâm Lăng Yên khẽ động, ánh mắt rung động, lời đến bên môi hơi ngừng lại, rốt cuộc vẫn thấp giọng
nói: “Lời ta
nói
ban nãy, là hoàn toàn nghiêm túc, đừng đến gần ta nữa. Ta cùng Thần giới là hai thái cực đối lập. Cuối cùng rồi
sẽ
có ngày, ta
sẽ
để những người đó biết bọn họ
đã
sai lầm đến cỡ nào. Ta muốn bọn họ hiểu được
sự
kiên trì của họ đến tột cùng là xảo ngôn đến nhường nào.”
“Chúng ta vĩnh viễn cũng
không
thể chung đường. Bây giờ như vậy, tương lai cũng
sẽ
như thế, ngươi
đãhiểu chưa?”
Trầm Ngọc
không
nói
gì, cúi đầu, gương mặt khuất sau mái tóc dài trong bóng tối khiến nàng
khôngnhìn
rõ
được vẻ mặt
hắn, nhưng có thể cảm nhận được thân thể của người bên cạnh có chút cứng đờ. Nàng hạ quyết tâm, biết
một
khi lời
nói
đã
thốt ra khỏi miệng, tất nhiên
không
có cách nào rút lại được nữa.
một
khi
đã
như vậy, chi bằng
nói
rõ
ra tất cả
thì
tốt hơn.
Nàng nghĩ đến đây, vươn tay đặt lên ngực Trầm Ngọc, đẩy
hắn
cách xa mình
một
chút.
hiện
tại Lăng Yên
đang
bị thương, thực chất
đã
không
còn sức lực nhưng
một
cú đẩy
nhẹ
nhàng này lại có thể dễ dàng đẩy Trầm Ngọc ra xa. Cảm giác được người trước mặt rời
đi, quanh thân nàng dường như chợt lạnh xuống, nàng chỉnh đốn lại xiêm y
trên
người, thản nhiên
nói: “Ngươi mau trở về
đi.”
Sau khi bị Lăng Yên đẩy ra, Trầm Ngọc vẫn vùi mặt vào tóc
hắn, Lăng Yên
không
đành lòng nhìn thêm, vừa muốn lên tiếng thúc giục nhưng người nọ vốn dĩ như thể
đã
mất
đi
sức sống lại đột nhiên ngẩng đầu lên, gằn từng tiếng
thật
trầm thấp: “Ta
không
muốn.”
“Xưa kia nàng vì cứu người mà hóa thành ma.” Đáy mắt Trầm Ngọc trong vắt, chuyên chú nhìn nàng, “Nay xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng nàng vẫn nguyện ý cứu người như lúc trước, chứng tỏ nàng vốn
không
phải là người mang tội ác tày trời gì cả. Vậy
thì
tại sao còn phải ép bản thân
nói
những lời như thế?”
Lăng Yên chưa bao giờ nghĩ rằng Trầm Ngọc
sẽ
nói
ra những lời này, càng
không
ngờ được có
mộtngày, chính mình lại bị
một
tiểu phượng hoàng
nói
một
câu như thế, ngay trước mặt.
Những lời này khiến Lăng Yên có chút
không
kịp trở tay, tim nàng như chùng xuống,
âm
thanh lạnh lùng: “Ta ra tay cứu người, chẳng qua cũng chỉ vì
không
muốn
yêu
giới chiếm được lợi thế trong tam giới mà thôi.”
“Ừm.” Trầm Ngọc
không
muốn tranh cãi với nàng,
hắn
chỉ lặng lẽ đáp
một
tiếng, rồi chợt bắt được tay Lăng Yên, học tập ngữ khí của nàng, “Còn ta ở lại đây, chẳng qua cũng vì
không
muốn rời khỏi nàng mà thôi.”
Lăng Yên nghe được lời này, bất giác ngẩn ra.
Tiểu gia hỏa này tuy rằng
không
rành thế
sự, nhưng học hỏi
thì
lại nắm bắt rất nhanh. Điều này khiến nàng cảm thấy
thật
sự
là có chút khó giải quyết.
Cảm nhận được cảm xúc nóng rực truyền đến từ bàn tay của đối phương, nàng gắt gao trở tay níu lại người nọ. Tựa như có trăm ngàn loại cảm xúc
không
ngừng lưu chuyển, trong khoảng thời gian ngắn, nàng chỉ muốn đem những gì
đã
xảy trong
một
đêm mà quên hết
đi. Cho đến giờ phút này, Lăng Yên
đã
từng nghe
không
ít những lời hay khác nhau nhưng lại chưa từng nghe qua lời thân mật nào dễ nghe đến như vậy. Thế này
thật
khiến người khác
không
đành lòng cự tuyệt.
Bất kể là
một
Đường Lam
đã
bồi nàng uống rượu tại tửu lâu Lý An Tĩnh tại An Nhạc trấn lúc trước hay là
một
phượng hoàng
nhỏ
bị nàng giày vò đến toàn thân chật vật như lúc này, từ đầu đến cuối, người nàng thích vẫn luôn là Trầm Ngọc. Đường đường mang tiếng lòng dạ sắt đá thủ đoạn nham hiểm Ma tôn đây, vậy mà chỉ duy nhất có
một
người cho dù cố gắng đến mức nào, nàng cũng
không
thể hạ được quyết tâm.
Khẽ thở dài, Lăng Yên chuyển thế thành chủ động, trở tay nắm lại tay người nọ, ngước mắt
nói: “Nếu hôm nay chàng
không
đi,
thì
có lẽ ngày mai, ngày kia,
một
ngày nào đó ta vẫn
sẽ
đuổi chàng
đi
đấy.”
“Vậy
thì
ta
sẽ
theo nàng cho đến lúc đó.” Trầm Ngọc
không
chịu thỏa hiệp, động tác dùng thêm sức, bỗng nhiên cúi người hướng về phía Lăng Yên, giống y như mới vừa rồi lại bắt đầu gặm cắn lên môi nàng.
Lúc này dù rằng lòng Lăng Yên
đang
trăm mối ngổn ngang nhưng rốt cuộc cũng
không
kìm được mà bật cười, nàng bắt lấy cằm Trầm Ngọc, dưới ánh sáng tĩnh mịch mà chuyên chú ngắm gương mặt của đối phương.
Ngũ quan Trầm Ngọc tinh xảo tựa như bức điêu khắc tuyệt đẹp tỏa sáng dưới ánh trăng, trong mắt
hắnvẫn còn vương ánh nước mờ ảo,
sự
cố chấp và kiên trì của
hắn
làm Lăng Yên nhìn thấy mà nội tâm
không
khỏi run lên.
Nàng rốt cuộc cũng thỏa hiệp, chợt khẽ cười, bất đắc dĩ
nói: “không
phải hôn như vậy.”
Trầm Ngọc
đang
muốn mở miệng hỏi liền thấy Lăng Yên đột nhiên hướng lại gần, động tác lưu loát cứ như vậy mà nâng cằm, nghiêng người hôn lên.
Đầu lưỡi dịu dàng trêu chọc, người nọ
không
hề mang chút phòng bị dễ dàng bị tấn công. Nàng ôm cổ Trầm Ngọc, đổi vị trí, động tác
không
chút
nhẹ
nhàng áp Trầm Ngọc sát vào tường.
Trầm Ngọc tựa như
một
con thú
nhỏ
đáng thương bị động tác này làm đau đến kêu thành tiếng. Còn chưa kịp phản ứng, nụ hôn triền miên say sưa kia lại
một
lần nữa áp tới, hơi thở Trầm Ngọc hỗn loạn nhưng vẫn cố gắng phối hợp với động tác của nàng trong chật vật. Nàng gắt gao ôm lấy
hắn, cuối cùng từ trong tiếng thở gấp gáp đầy rối loạn mà vươn tay, chủ động cởi bỏ vạt áo đơn bạc của đối phương.
Ngôi sao vẫn lập lòe trong đêm dài đằng đẵng, ánh sao sáng nơi chân trời xuyên qua đám sương rót vào trong động, ngừng lại
trên
vũng nước cạn mong manh, khiến cả vùng sơn động tràn ngập thứ màu sắc óng ánh thơ mộng, rất lâu sau cũng
không
hề phai
đi.
Bởi vì do bị trọng thương nên họ đành phải chờ cho đến khi ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu xuống, đến mức cả hòn đá ở gần cửa động cũng nóng bừng lên, rốt cuộc Lăng Yên mới từ trong mộng sắc tươi đẹp kia bừng tỉnh.
Sau khi nàng tỉnh dậy
thì
cũng chưa vội đứng lên, chỉ lẳng lặng mở to mắt nhìn ra phía ngoài sơn động, như là rơi vào trong mảng ký ức sâu thẳm nào đó.
Trầm Ngọc
không
ở trong sơn động,
trên
người nàng chỉ đắp
một
lớp ngoại sam mỏng manh, đó vốn dĩ là ngoại sam của Trầm Ngọc.
Nàng đợi hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải chống người ngồi dậy, tựa vào hòn đá nóng bừng bởi ánh mặt trời thiêu đốt bên ngoài, khẽ thở dài
một
hơi.
Nàng
hiện
tại có chút buồn bực, cũng có chút hối hận.
Về chuyện mối quan hệ giữa mình và Trầm Ngọc, nàng là người hiểu
rõ
hơn bất kỳ ai. Giống như lời nàng
đã
nói
đêm qua, Thần Ma tranh đấu
sẽ
không
kết thúc, mà với thân phận của bọn họ,
một
khi gặp lại
thì
nhất định
sẽ
đi
cùng với tranh đấu và tang thương. Nàng vốn
không
nên có bất kỳ mong đợi nào vào mối quan hệ giữa hai người mới đúng.
Nhưng mặc dầu vậy, nàng vẫn
không
thể làm chủ được hết tất cả hướng
đi
của chính mình, Trầm Ngọc cùng lắm chỉ
nói
vỏn vẹn vài câu, thế mà nàng lại lập tức đầu hàng tất cả, cái gì cũng
không
màng nữa.
Thế này tuyệt đối
không
được.
Lăng Yên thầm cắn chặt răng, nghĩ muốn đứng dậy rời
đi
nhưng bỗng ngay lúc này,
một
bóng dáng thoáng
hiện
ra dưới ánh mặt trời, Lăng Yên ngẩng đầu nhìn bóng hình kia, liền bắt gặp Trầm Ngọc
đangcầm trong nước sạch bao bọc trong những chiếc lá mang trở về, nhanh chóng rảo bước đến gần.
“A Tinh, nàng tỉnh rồi.” Trầm Ngọc hiển nhiên
đã
sửa sang lại bản thân chỉnh tề,
không
còn dáng vẻ nhếch nhác của đêm qua nữa.
hắn
đem nước dâng đến trước mặt nàng, cũng
không
nói
gì, ánh mắt hơi nheo lại, mỉm cười nhìn nàng.
Lăng Yên
đã
quá mức hiểu Trầm Ngọc,
rõ
ràng người này làm Thần tôn lâu đến nỗi
không
biểu đạt hỉ nộ ái ố
đã
thành thói quen,
trên
mặt lại chẳng còn
hiện
được bao nhiêu cảm xúc. Dù là vui vẻ hay mất hứng
thì
cái biểu cảm
trên
mặt của
hắn
vẫn như vậy, chỉ khi tâm trạng
đang
vô cùng tốt
thì
mới có thể khẽ cong môi, lộ ra nụ cười tựa tiếu phi tiếu như thế.
Người này nhoẻn miệng cười lên thực
sự
rất ưa nhìn, lúm đồng tiền nhàn nhạt vương bên khóe môi
thậtlà làm tâm của người khác cũng phải nhũn ra. Lăng Yên chuyên tâm nhìn Trầm Ngọc tươi cười, rốt cuộc chỉ đành nán lại quyết định về tương lai sau này
một
chút, nặng nề ngồi xuống trở lại, tự mình tiếp nhận nước từ tay Trầm Ngọc, nhấp
một
ngụm rồi
nói: “Chàng
đã
đi
lấy thứ này?”
“Ừm.” Trầm Ngọc khẽ đáp, lại
nói, “Nàng uống thêm
đi.”
Dưới cái nhìn chăm chú của Trầm Ngọc, nàng đành phải nhấp thêm
một
ít nữa, nàng uống nhưng lòng lại
không
yên bởi
một
số chuyện vẫn chưa thể phân định
rõ
trong lòng. Đến lúc uống xong rồi, cảm xúc của nàng mới dần trầm ổn lại, hỏi: “Bây giờ chúng ta
đang
ở đâu?”
Trầm Ngọc nghe được câu này, ngập ngừng giây lát, lắc đầu: “Ta cũng
không
biết.”
Lăng Yên: “…” Nàng suýt
đã
quên, người nọ là kẻ mù đường.
Nàng trầm mặc chốc lát, cảm thấy vô lực: “Có thể tìm được sơn động này, lại còn có thể đem nước trở lại, nhất định chàng
đã
tốn
không
ít sức.” Rốt cục nàng cũng
đã
sáng tỏ tại sao đêm qua bộ dạng Trầm Ngọc lại nhếch nhác đến vậy rồi.
Trầm Ngọc lắc đầu, nghiêm túc
nói: “không
có.”
Nhìn thấy Lăng Yên có vẻ
không
tin, Trầm Ngọc ngừng
một
chút, rốt cuộc cũng thừa nhận
nói: “Đúng là đêm qua tìm có chút hơi tốn sức, nhưng sáng nay
thì
rất thuận lợi.”
hắn
nói
đến đây, đột nhiên quay đầu lại cười: “Bởi vì có bọn chúng giúp đỡ.”
“Bọn chúng ư?” Lăng Yên ngẩn ra.
Trong lúc họ
đang
nói
chuyện
thì
bên ngoài đột nhiên vang lên
một
trận
âm
thanh vỗ cánh phành phạch, Lăng Yên ngước mắt lên nhìn liền thấy dưới ánh mặt trời, vô số loại chim chóc ríu rít từ ngoài bay vào, lượn vòng quanh bọn họ trong vui mừng thích thú.
“… Chàng vậy mà cũng thu nạp được
không
ít bằng hữu đấy nhỉ.” Lăng Yên ho
nhẹ
một
tiếng. Đến lúc này nàng mới cảm nhận được tuy rằng nam nhân này
nhỏ
tuổi
thật
nhưng rốt cuộc vẫn là vương của muôn loài chim, vậy nên việc liên lạc với chim chóc khắp muôn nơi cũng
không
phải chuyện khó khăn gì.
Nàng
nhẹ
nhõm thở dài
một
hơi, đột nhiên cảm thấy tiểu phượng hoàng
đã
không
cần nàng chăm sóc như nàng
đã
nghĩ, vì thế lại mở miệng
nói: “Ta nán lại nơi này cũng
đã
lâu rồi, ta muốn trở về.”
Trầm Ngọc hơi liếc mắt nhìn, vẻ như
không
rõ
‘trở về’ trong lời nàng là có ý gì.
Tiếng chim ríu rít từ bốn phía thực
sự
rất ầm ỹ, nàng phất tay xua
một
chú chim đậu
trên
vai Trầm Ngọc bay
đi
nơi khác, thần sắc nghiêm lại: “Ta muốn trở về Ma giới.”
Xem
nhẹ
sự
ảm đạm lóe lên nơi đáy mắt Trầm Ngọc, Lăng Yên tiếp tục giải thích: “Hôm qua ta bị trọng thương rút khỏi nơi kia, hiển nhiên sau đó Ma giới biết
đã
xảy ra đại loạn rồi. Nếu ta còn
không
quay về chủ trì đại cuộc, chỉ e là
sẽ
phát sinh thêm chuyện khác.”
“Ừm.” Trầm Ngọc nghe được lời nàng, cũng
không
định ngăn cản,
hắn
biết lời nàng
nói
là
không
sai. Vì vậy sau
một
hồi im lặng,
hắn
thấp giọng
nói: “Ta đưa nàng trở về.”