Ở trong hình, bối cảnh mà Thẩm Tu Lâm và Lãnh Truyện Phong đang sống cũng không phải mạt thế, mà là thành phố hiện đại.
Đây chính là luyện tâm trận đỉnh cấp?
Đông Phương Hiển nắm chặt tay lại…
“Tu Lâm? Anh sao vậy? Anh không thích đồ em tặng sao?” Lãnh Truyện Phong không hiểu, nhìn Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm ngẩng đầu lên, hắn bình tĩnh nhìn Lãnh Truyện Phong, đột nhiên nói “Lãnh Truyện Phong, bây giờ, ngươi có hối hận không?”
“Hối hận?” Lãnh Truyện Phong không hiểu “Em hối hận cái gì? Anh đang nói gì thế? Tu Lâm.”
Thẩm Tu Lâm không lên tiếng.
Lãnh Truyện Phong tới gần Thẩm Tu Lâm “Tu Lâm, chúng ta… A…”
Trong hình, Lãnh Truyện Phong không dám tin cúi đầu nhìn lưỡi dao cắm trên ngực, rồi lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Tu Lâm “Tu Lâm… Em yêu anh, tại sao… Tại sao lại đối xử với em như vậy… Mau… Mau đưa em đi bệnh viện…”
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nói “Lãnh Truyện Phong không yêu ta đến vậy, ngươi không phải là Lãnh Truyện Phong.”
Chớp mắt, Lãnh Truyện Phong bỗng nhiên biến thành mãnh thú.
Mãnh thú nhe miệng với Thẩm Tu Lâm, Thẩm Tu Lâm bình tĩnh ứng phó, dựa vào tinh thần lực cấp ba của mình gϊếŧ chết đối phương…
Sau đó, mạt thế đến.
Thẩm Tu Lâm gặp một tiểu đội, tiểu đội này có mười mấy người, kỳ lạ là mỗi người trong đó đều là tuấn nam mỹ nữ.
Những người này khi chạy trốn có chút vất vả, Thẩm Tu Lâm cứu bọn họ, bọn họ cũng mời Thẩm Tu Lâm làm đội trưởng của tiểu đội.
Thẩm Tu Lâm cự tuyệt, chỉ là hắn và tiểu đội này rất có “duyên”, thường xuyên gặp phải.
Trải qua vài lần gặp mặt, Thẩm Tu Lâm phát hiện thực lực của những người này hoá ra đều không kém.
Vì vậy, sau vài lần cùng nhau đối mặt với nguy hiểm, Thẩm Tu Lâm cuối cùng cũng trở thành đội trưởng của những người này.
Trong hình, mỗi khi vào đêm, Thẩm Tu Lâm thường thích để tay lên ngực trái của mình, nơi đó là vị trí của trái tim, hắn cảm thấy, bản thân mình giống như đã quên mất điều gì đó…
Ngày đó, một thiếu niên xinh đẹp trong tiểu đội hỏi “Đội trưởng, người nhà của anh đâu?”
“Người nhà?” Thẩm Tu Lâm hơi ngẩn người.
“Phải, đội trưởng, anh có muốn đi cứu bọn họ không?”
Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên che ngực, chậm rãi khom người xuống.
“Đúng, tôi có người nhà… Tôi không nên quên mất, tôi có người nhà…”
Ánh mắt của Thẩm Tu Lâm trở nên kiên định.
Hắn ngẩng đầu, biến thành hung thần. Hắn giơ đao hướng về những thành viên trong đội…
Cuối cùng, Thẩm Tu Lâm thắng, nhưng cũng bị thương rất nặng.
Sau đó, hình ảnh trước mặt hình ảnh nát vụn, Thẩm Tu Lâm rơi xuống vực sâu.
Lần này, vẫn là mạt thế. Thẩm Tu Lâm cùng ông bà cha mẹ bị nhốt trong thâm cốc, bên ngoài là vô số tang thi.
Mẹ và bà nội của Thẩm Tu Lâm đều bị thương, ba người đàn ông trong Thẩm gia mỗi ngày đều ra ngoài gϊếŧ tang thi và động vật.
May mà trong thâm cốc này có khí độc, tang thi bên ngoài không vào được.
Nhưng dù là như vậy, Thẩm gia tứ cố vô thân, trước mắt cũng không có cách sinh tồn…
Thẩm Tu Lâm chiến đấu không biết mệt mỏi, nhưng rồi đến một ngày, hắn bị tang thi cắn!
Hắn bị cắn vào động mạch, nhất định sẽ bị nhiễm bệnh độc.
Bên ngoài, nhìn thấy hình ảnh này, sắc mặt Đông Phương Hiển trở nên vô cùng khó coi.
Thẩm Tu Lâm sắp chết, Dương Phân và Hứa Du Nhiên đang chăm sóc hắn.
Bỗng nhiên, Dương Phân nói “Tu Lâm, bà nội đổi tim cho con. Bà nội đã già lắm rồi, cũng sống không được bao lâu.”
“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy.” Hứa Du Nhiên khóc “Con là mẹ của Tu Lâm, dù là đổi tim cũng phải là con tới đổi…”
“Không, không, mẹ già rồi, không sống nổi mấy năm mấy tháng nữa, để mẹ, cứ để mẹ.”
Hai người ở một bên nói, Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống…
Sau đó, Thẩm Hoa Phong và Thẩm Tiền Du cũng đi vào.
“Để ba, đổi tim của ba cho con.” Thẩm Hoa Phong nói.
“Không, không, để ông nội đổi cho con.”
Người một nhà đều ở bên cạnh thay phiên muốn cứu hắn, Thẩm Tu Lâm chậm rãi lau đi giọt nước mắt bên khóe mắt, rồi đột nhiên giơ đao trong tay lên…
Tinh thần lực biến ảo ra lưỡi dao sắc bén, nhằm thẳng về hướng Dương Phân, một đao mất mạng.
Đầu tiên là Dương Phân, rồi đến Hứa Du Nhiên.
Mặt của Thẩm Hoa Phong và Thẩm Tiên Du lập tức trở nên dữ tợn, đánh về phía Thẩm Tu Lâm.
Lần này, Thẩm Tu Lâm bị thương càng nặng, còn bị bệnh độc ăn mòn, suýt nữa đã biến thành tang thi. Nhưng hắn vẫn như cũ gϊếŧ hết tất cả những “người thân” của mình.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm ngã xuống…
Một ánh sáng loé qua, Thẩm Tu Lâm khôi phục thương thế.
Hắn tỉnh lại lần nữa, nhớ được tất cả những ký ức trước khi gặp Đông Phương Hiển.
Hắn… trọng sinh.
Hắn trọng sinh sau khi bị Lãnh Truyện Phong hại chết, sau khi nhìn tận mắt thấy người thân của mình bị gϊếŧ chết.
Thẩm Tu Lâm vì được trọng sinh mà ngỡ ngàng, mãi một hồi sau mới ổn định lại được.
Sau đó, Đông Phương Hiển ở phía ngoài thấy được từng đoạn ký ức của Thẩm Tu Lâm.
Báo thù, thu thập vật tư, tu luyện, rồi… gặp y.
Đông Phương Hiển cho là, uy hϊếp lớn nhất của bản thân mình chính là Lãnh Truyện Phong, nhưng y chưa từng bao giờ nghĩ đến, thế mà… lại là một “Đông Phương Hiển” khác.
Đông Phương Hiển nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhìn lần đầu tiên Thẩm Tu Lâm nảy sinh tình cảm đối với mình.
Nhìn hắn cùng với “bản thân mình” kia… hoà vào làm một.
Tất cả những chuyện này, chắc chắn vẫn luôn tồn tại trong ký ức của Thẩm Tu Lâm, cho nên mới có thể rõ ràng tới như vậy.
Hai người trong hình trải qua tất cả những gì mà bọn họ đã trải qua ở thế giới thực.
Trong hình cũng có rất nhiều người.
Thẩm gia căn cứ, Thẩm Dật Hiên, Thẩm Hình, Lâm Tôn, Tang Thì, Ngô Tranh, Nghiêm Hạ Khê…
Những hình ảnh kia, đều là sự thật, không một chút nào là giả!
Đông Phương Hiển nhắm mắt lại, trong lòng đau xót.
Mà ngay tại lúc này, trong hình lại có thay đổi…
Thẩm Tu Lâm và “Đông Phương Hiển” trải qua rất nhiều đau khổ vất vả.
Sau đó, bọn họ rốt cuộc thu thập đầy đủ Ngũ Sắc Thập Quang.
Lúc ấy đã là rất nhiều năm sau mạt thế.
Nhiều năm như vậy, Thẩm Tu Lâm và người bên trong kia vẫn luôn có tình cảm vô cùng tốt.
Dù thỉnh thoảng có chút mâu thuẫn nho nhỏ, hai người đều biết phải bao dung nhường nhịn nhau, rồi lại hoà hợp như lúc ban đầu.
Ngũ Sắc Thập Quang đã thu thập đầy đủ, vào một đêm, Thẩm Tu Lâm hỏi Đông Phương Hiển “Em đã nói, sẽ không bao giờ rời khỏi anh, đúng không?”
“Đương nhiên.” Đông Phương Hiển mỉm cười “Em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh.”
Thẩm Tu Lâm ôm chặt người vào trong lòng.
Chỉ là, mọi chuyện đều không thể lường trước được, Đông Phương Hiển mặc dù không muốn đi, nhưng thế giới thay đổi, khiến cho hai người không thể không tách ra.
Phản Ngũ Sắc Thập Quang xuất hiện, tất cả chúng nó đều nhận Nghiêm Hạ Khê làm chủ nhân.
Tâm trí Nghiêm Hạ Khê bị khống chế, sức mạnh cũng tăng vọt lên.
Cuối cùng, vị diện sơ cấp như Trái đất không thể chịu nổi năng lượng bọn họ phát ra khi chiến đấu.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời nghĩ biện pháp rời khỏi, dẫn Nghiêm Hạ Khê tới vị diện trung cấp!
Khi chiến đấu bắt đầu, khe hở không gian xuất hiện, Nghiêm Hạ Khê bị bọn họ dẫn tới bên trong khe hở. Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lại may mắn không bị khe hở hút vào trong.
Nhưng ai biết, vào lúc này, Ngũ Sắc Thập Quang trong cơ thể Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên tạo phản.
Chúng nó đồng thời bay vào trong khe hở, mà Thẩm Tu Lâm làm chủ nhân của chúng nó, cũng bị hút vào trong.
Đông Phương Hiển bay tới, bắt được tay Thẩm Tu Lâm, cố gắng giữ cho đối phương không bị hút vào.
Thiên Huyền Sắc trong Ngũ Sắc hét lớn “Trong hai người, nhất định phải có một người đi theo chúng ta.”
Lúc này, Đông Phương Hiển cắn răng, đột nhiên kéo Thẩm Tu Lâm về phía sau, rồi nói “Ta đi! Để ta trở về!”
“Không được!” Thẩm Tu Lâm hét lên “Em đã đồng ý với anh, sẽ không đi!”
Đông Phương Hiển sâu sắc nhìn đối phương “So với anh đi, thà rằng em tự mình đi thì hơn. Em cũng có thể trở về báo thù. Thẩm Tu Lâm, xin lỗi, em phải nuốt lời rồi, anh đừng hận em.”
Dứt lời, Đông Phương Hiển đột nhiên nhảy vào trong khe hở.
Mà vào lúc này, Thẩm Tu lâm không biết khi nào lại nhanh hơn Đông Phương Hiển một bước, hắn đứng trước khe hở, rồi bỗng nhiên giơ đao tinh thần lực trong tay lên, một đao đâm vào trong ngực Đông Phương Hiển…
“Ngươi không phải là em ấy, Đông Phương của ta, sẽ không bỏ ta lại…”
Sau đó, Thẩm Tu Lâm dường như nghe thấy âm thanh có thứ nào đó nát vụn, rồi hắn lại nhìn thấy Đông Phương Hiển một lần nữa.
Bạn đang
Đông Phương Hiển chạy tới ”Thẩm Tu Lâm!”
“Vừa nãy anh…”
Đông Phương Hiển cười, trong nụ cười của y có một chút lo lắng, lại có một chút tự hào.
“Trận pháp mà anh đi vào không vào luyện tâm trận bình thường, mà là luyện tâm trận đỉnh cấp.”