Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 207: Không gian tị nạn

Đứa nhỏ kia vẫn nhào vào trong lòng Đông Phương Hiển.

Nếu như không phải Thẩm Tu Lâm xác định đối phương không có uy hϊếp, không có sát ý gì, trừ bỏ tốc độ rất nhanh, hơn nữa còn gọi hai người họ là “baba, mama”…

Thì đứa nhỏ này làm sao có thể nhào vào trong lòng Đông Phương Hiển!

Đông Phương Hiển khẽ cau mày, nhìn đứa nhỏ đang nhào tới “Ngươi là thứ gì?”

“Mẹ, đừng gọi con như vậy, con là Bảo Bảo, là Bảo Bảo của ba mẹ mà.”

Khoé miệng Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm đồng thời giật giật.

Thẩm Tu Lâm nói “Thực sự rất xin lỗi, ta không có con trai như thế này, con trai của ta còn đang ở bên ngoài kia kìa.”

“Huhu, ba mẹ tạo ra con, thế mà lại không muốn nhận con, sao ba mẹ lại có thể như vậy? Ba mẹ hư quá đi.”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đen mặt.

“Ngươi nói như vậy là sao?”

“Tinh thần lực của ba mẹ kết hợp, không gian thăng cấp. Con là tiểu chủ nhân do không gian thăng cấp mà có, là do tinh thần lực của ba mẹ tạo ra con, trên người con cũng có dòng máu của ba mẹ mà, chỉ cần… chỉ cần ba mẹ không chết, con cũng sẽ không chết!”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nghe vậy thì hơi ngạc nhiên.

“Vậy… con có thể đi ra ngoài không?” Thẩm Tu Lâm hỏi.

“Có.” Đứa nhỏ gật đầu, cái đầu thằng bé nhỏ xíu xiu “Con ra ngoài được, nhưng con không thể rời khỏi ba mẹ.”

Thẩm Tu Lâm giật giật khoé miệng “Đừng gọi em ấy là mẹ. Gọi ta là baba, gọi em ấy là cha.”

“Tại sao? Mama rõ ràng vẫn là mama mà.”

Đông Phương Hiển đưa tay ra nắm cổ đứa nhỏ.

“Oa.” Đứa nhỏ giãy dụa, rồi biến thành một vũng nước.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều bị cảnh tượng này làm cho sợ ngây người.

Đông Phương Hiển híp mắt “Xảy ra chuyện gì?”

Sau đó, vũng nước này lùi ra xa bọn họ, lại hội tụ thành dáng vẻ đứa nhỏ.

“Mama ác quá.”

“Ngươi lại kêu một tiếng, ta xé xác ngươi bây giờ.”

“Oa.” Đứa nhỏ hét thảm “Sao mama có thể làm như vậy! Mama là mẹ con mà.”

Thẩm Tu Lâm thở dài “Thực sự rất xin lỗi. Tuy rằng dáng vẻ của người rất đáng yêu, nhưng chúng ta cũng không thể chỉ vì ngươi đáng yêu mà nương tay. Ngươi nói ngươi là con của chúng ta, thế nhưng… tại sao chúng ta không thể cảm giác được trên người ngươi có khí tức của chúng ta?”

“Vậy là do ba mẹ quá yếu.” Đứa nhỏ hung tợn nói.

“Hả?” Thẩm Tu Lâm cười một tiếng “Thế nhưng ta thấy ngươi biết rất nhiều thứ, không giống như những đứa nhỏ bình thường.”

“Con có ký ức truyền thừa mà.”

Đứa nhỏ nói xong, đột nhiên che kín miệng mình.

Thẩm Tu Lâm nhếch môi “Không phải nói là huyết thống của chúng ta sao? Không phải là con của chúng ta sao? Thế nào lại còn có ký ức truyền thừa?”

Đứa nhỏ ấm ức nhìn Thẩm Tu Lâm “Bởi vì do không gian này. Con cũng không phải vô duyên vô cớ mà tồn tại. Tinh thần lực của ba mẹ kết hợp, dẫn đến không gian thăng cấp thì mới tạo ra được con. Ba mẹ chẳng khác nào là ba mẹ của con cả, thế nhưng, cũng bởi vì có không gian này thì con mới có thể có sinh mạng… Có thể nói là, không gian là năng lượng duy trì sự tồn tại của con. Ai nha, khó giải thích lắm, cơ bản là như vậy.”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nghe vậy, liếc nhìn nhau.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm nói “Vậy sao?”

“Đúng, baba, ba phải tin tưởng con. Vậy, vậy con không gọi mẹ là mama nữa, con gọi là cha.”

Sắc mặt Đông Phương Hiển lúc này mới dễ nhìn hơn một chút.

Thẩm Tu Lâm lại hỏi “Hồ nước này có công dụng gì?”

“Hả? Con không biết.” Đứa nhỏ lắc đầu “Con chỉ biết là, nó sinh ra con, thế nhưng nó có công dụng gì thì con cũng không biết. Cái này phải do baba và cha tự tìm ra.”

“Haha.” Thẩm Tu Lâm cười lạnh “Vậy con biết thứ gì?”

“Con biết con phải thăng cấp thế nào, con còn biết baba và cha phải thăng cấp thế nào nữa.”

“Haha.” Thẩm Tu Lâm càng hạ giọng xuống “Chúng ta cũng không phải ngốc, còn không biết cách thăng cấp hay sao?”

Đứa nhỏ cảm thấy rất oan ức “Nhưng là sau khi cấp bậc trở nên rất cao, muốn thăng cấp cũng không phải đơn giản như vậy, đến lúc đó con có thể giúp đỡ hai người.”

Đông Phương Hiển nghe vậy, có chút suy tư.

Thẩm Tu Lâm lại nói “Không gian này có điểm gì đặc biệt không? Hoặc là nói, ngoại trừ cái hồ nước này, còn có cái gì khác có tác dụng không? Không thể trồng cây sao?”

“Không được.”

“Những người khác thì sao? Ta có thể mang theo những người khác vào đây không?”

“Những người kia không thể chống cự, mặt khác, phải tiêu hao rất nhiều tinh thần lực. Hơn nữa, người tiến vào cũng không thể ở bên trong quá ba tiếng đồng hồ, nếu không sẽ nghẹt thở.”

“Sao lại nghẹt thở?”

“Thân thể sẽ bài xích không gian. Con cũng không biết nguyên nhân cụ thể.”

Thẩm Tu Lâm nheo mắt, quan sát đứa nhỏ. Đứa nhỏ cũng tròn mắt nhìn lại hắn.

Một lát sau, Thẩm Tu Lâm hỏi “Tiêu hao bao nhiêu tinh thần lực?”

“Năng lực càng mạnh thì càng tiêu hao nhiều hơn. Hơn nữa, bọn họ nhất định không thể chống cự lại. Trong trường hợp người có cấp bậc thấp có thể cưỡng ép kéo vào, nhưng lượng tinh thần lực phải tiêu hao cũng rất nhiều.”

“À, vậy sao.” Thẩm Tu Lâm suy nghĩ gì đó.

“Những thứ như động vật đều không thể mang vào. Không gian hiện tại vẫn chưa ổn định, phải gia tăng năng lượng cung cấp.”

Mặt Thẩm Tu Lâm hơi đen lại “Năng lượng thể và tinh hạch trước đây ta để trong không gian đều dùng để thăng cấp không gian?”

“Phải, may mà có những năng lượng thể đó, nếu không thì con không thể sinh ra được.”

“Haha.” Thẩm Tu Lâm cười lạnh “Không sinh ra cũng được, như vậy có phải là có thể trả lại những đồ vật trước kia cho ta không?”

Đứa nhỏ rưng rưng nhìn đối phương “Baba, ba đừng nói như vậy, con đau lòng lắm.”

Thẩm Tu Lâm lườm đối phương một cái.

Đông Phương Hiển nói “Cho nên, hiện giờ không gian chỉ có thể vào tránh né một chút khi gặp thời điểm nguy hiểm, cũng chỉ có thể chứa một số người, nhưng vẫn cần thiết tiêu hao tinh thần lực, có đúng không?”

“Đúng vậy, cha.”

Đối với chức vị làm cha này, Đông Phương Hiển hoàn toàn không tỏ rõ ý kiến.

Đến cả Thẩm Tu Lâm cũng giống vậy.

Hai người họ không cảm giác được trên người đứa nhỏ này có khí tức của bọn họ, cho nên cũng không cho rằng đứa nhỏ này thực sự là con trai mình.

Huống chi, hai người bọn họ đều là người, làm sao sẽ sinh ra con trai có thể biến thành nước chứ?

Ý nghĩ này, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng có chút quái lạ.

Đứa nhỏ này hoàn toàn không giống với tình huống của Thẩm Dật Hiên.

Cho nên, đối với đứa nhỏ trước mắt, hai người không có cách nào có quá nhiều “tình thương của cha”.

Tiếp đó, hai người lại hỏi thêm một vài vấn đề, sau khi bảo đảm là đứa nhỏ này sẽ không tự ý dùng tinh hạch và năng lượng thể bọn họ cất vào trong không gian, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi ra ngoài, đồng thời còn mang theo Bảo Bảo.

Lúc này, ở bên ngoài cũng không qua bao lâu thời gian.

Hai người thu hồi trận pháp, Ngô Tranh, Lâm Tôn, Tang Thì, Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình cùng nhau chạy tới.

Mọi người đều rất kinh ngạc khi thấy Bảo Bảo trên tay Thẩm Tu Lâm.

“Đây chính là chuyện tôi muốn nói, Thẩm Tiểu Bảo, một… đứa con trai khác của tôi và Đông Phương.”

Thẩm Dật Hiên trợn to mắt nhìn.

Thẩm Tu Lâm xoa xoa đầu của đối phương “Con là con trai đầu tiên của chúng ta.”

Thẩm Dật Hiên nhếch môi cườ, lúc này, cậu cảm thấy trong lòng rất là vui vẻ.

Thẩm Tu Lâm lại nói “Bảo Bảo mặc dù chỉ là đứa nhỏ bé xíu, thế nhưng trí thông minh lại không thấp. Tôi giới thiệu thằng bé với mọi người. Hơn nữa, nó còn có một dị năng, chính là, khi gặp nguy hiểm, thằng bé có thể tạo ra một không gian hắc ám, có thể để cho mọi người tạm thời tránh né. Cho nên, khi gặp nguy hiểm, mọi người cố hết sức tới gần tôi một chút.”

Sở dĩ nói là không gian hắc ám, đó là bởi vì Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không muốn bại lộ sự tồn tại của không gian.

Mọi người ngạc nhiên.

“Như vậy, sau này nếu như chúng ta gặp phải nguy hiểm nào đó khó gải quyết, là có thể dựa vào thằng bé để tránh né?”

“Đúng vậy, thế nhưng thằng bé có một điểm bất tiện, chính là không thể tách khỏi tôi và Đông Phương Hiển quá xa.”

“Vậy sao…” Mọi người dồn dập cảm thán, khá là đáng tiếc.

Ngô Tranh nói “Không gian của thằng bé có thể chứa được bao nhiêu người?”

“Nếu như là người bình thường, có lẽ có thể chứa nhiều một chút, nhưng cũng không thể muốn chứa bao nhiêu thì chứa. Còn nếu là người có dị năng cao cấp, chắc lẽ sẽ không nhiều. Chi tiết thì chúng tôi chưa thí nghiệm.”

“Vậy kiểm tra luôn bây giờ đi.” Mọi người lập tức nói.

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Tôi tìm mọi người tới cũng chính là muốn thử một chút.”

Sau đó, Bảo Bảo nắm lấy tay Ngô Tranh “Chú không thể phản kháng nha.”

Ngô Tranh gật đầu.

Chớp mắt sau, Bảo Bảo thu Ngô Tranh vào.

Kỳ thực, người thực sự sử dụng tinh thần lực là Thẩm Tu Lâm. Bảo Bảo chẳng qua chỉ là đối tượng che đậy bên ngoài mà thôi… Đây là vì Thẩm Tu Lâm muốn che giấu mối quan hệ của mình với Bảo Bảo, cũng không thể bại lộ hết bản thân mình trước mặt người khác…

Sau đó, Thẩm Tu Lâm tính toán một chút tinh thần lực mà mình đã sử dụng…

Tinh thần lực dị năng giả như Ngô Tranh… bản thân hắn nhiều lắm chỉ thu được mười mấy người.

Tinh thần lực cần tiêu hao, quả thực là vô cùng lớn!