Sáng sớm ngày hôm sau, mấy người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển xuất phát đi căn cứ Hoài Thành.
Lần này, đội ngũ của Lưu Tương Vân không đi, ngay cả Huyết Sát và Long Thành Uyên cũng ở lại Đế đô.
Chỉ có Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển, Ngô Tranh, Lâm Tôn, Thang Thì mấy người đi mà thôi.
Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình cũng không đi.
Kỳ thực, Thẩm Dật Hiên muốn đi theo, nhưng Thẩm Tu Lâm nghĩ tới nếu như Đế đô lại có biến cố xảy ra, không có người có năng lực cao ở lại canh chừng, bọn họ muốn về cũng không về kịp, thế nên mới xếp Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình ở lại.
Bên phía Nghiêm Hạ Khê mang theo không ít người, khoảng tầm nửa cái xe tải. Tổng cộng hơn ba mươi người, nghe đâu, chỉ riêng thư ký cũng đã có tới ba người.
Cũng hết cách, mấy việc nặng nhọc như đàm phán thương lượng này, nếu thực sự để Nghiêm Hạ Khê ngốc nghếch tới làm, khẳng định xong đời.
Cho nên, người thực sự đóng vai trò thuyết khách, chính là mấy vị thư ký kia.
Về phần Nghiêm Hạ Khê? Haha, anh ta chỉ là thay mặt cho Nghiêm gia mà thôi.
Thẩm Tu Lâm lái một chiếc xe, chỉ có hắn và Đông Phương Hiển hai người.
Lâm Tôn lái một chiếc xe khác, Tang Thì đi cùng anh ta.
Ngô Tranh thì lại ngồi ở bên xe Nghiêm Hạ Khê.
Thẩm Tu Lâm lái xe, lục trong không gian lấy ra mấy loại hoa quả. Mấy ngày nay thực sự quá bận, hoa quả cũng không kịp ăn.
Đợi đến sau này có thời gian thích hợp, có thể lấy hoa quả cho thủ hạ trong đội ngũ ăn.
Hắn luôn cảm thấy chỗ hoa quả này có chứa đựng linh khí.
Đông Phương Hiển ăn hai miếng, nói “Nên để cho bọn họ ăn một chút, có thể tăng cường thể chất, chuyện này cũng có lợi.”
“Anh cũng nghĩ như vậy.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Thế nhưng ở Đế đô thì như vậy vẫn quá gây chú ý, chờ trở về rồi hãy nói.”
Đông Phương Hiển gật đầu, không có ý kiến gì.
Xe đi thẳng về phía trước, nhưng chặng đường trước mặt có chút khó đi, Thẩm Tu Lâm không nhịn được nói “Sao đường ở nơi này lại bị chặn lại thế này?”
Đông Phương Hiển nhìn một chút, tinh thần lực dò xét một vòng, nói “Phía trước càng khó đi hơn.”
“Ngô Tranh hẳn là cũng phát hiện ra. Bọn họ làm sao đi qua nơi này được?”
“Có lẽ nơi này có đường phụ.”
Quả nhiên, thấy xe tải phía trước rẽ vào một lối nhỏ.
Chỉ là, tinh thần lực của Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm mạnh hơn Ngô Tranh, lối nhỏ này dù không bị hư hỏng gì, nhưng tình huống cũng không coi là quá tốt.
Đặc biệt là, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều nhìn thấy… Phía trước có một đoạn đường rất dài bị chặn, xung quanh đều sắp biến thành đống đổ nát.
Thẩm Tu Lâm cau mày “Phía trước bị chặn rồi.”
Đông Phương Hiển cũng nhìn thấy “Ngô Tranh không nhìn thấy chỗ ấy.”
Thẩm Tu Lâm nói “Có muốn thông báo cho xe đằng trước không? Nếu cứ đi qua, rồi muốn đổi đường… sẽ tốn thời gian.”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Không sao, có lẽ có thể giải quyết.”
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ, cũng không nói gì nữa.
Nhưng vào lúc này, xe của bọn họ cũng không biết tại sao… lại bị bể bánh xe.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời nhíu mày.
Chiếc xe này của bọn họ, trước mạt thế còn cố ý nâng cấp cải tạo một lần.
Hơn nữa, khi nãy đường đi không quá xóc nảy, cũng không có thứ gì trên đường, sao bánh xe lại bị hỏng?
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển xuống xe, phát hiện hai bánh trước đều bị thủng, hai người lập tức nhíu mày.
Thẩm Tu Lâm không quá thông thạo việc sửa xe, nhìn xuống kiểm tra, không phát hiện vấn đề gì.
Xe của Lâm Tôn và Tang Thì ngừng lại, phía trước Ngô Tranh cũng phát hiện ra phía sau có chuyện, cũng ngừng xe lại.
Lâm Tôn xuống xe “Sao vậy? Đang yên đang lành sao lại bể bánh xe?”
Thẩm Tu Lâm nhún vai “Không biết.”
Đông Phương Hiển nhìn cái xe.
“Có ai biết sửa xe không? Trong không gian của tôi có lốp xe dự phòng.”
Lâm Tôn không biết, Tang Thì lại càng không.
Ngô Tranh và Nghiêm Hạ Khê cũng chạy tới, hai người này cũng không biết sửa.
Chỉ là, Nghiêm Hạ Khê gào lên một tiếng với buồng sau xe tải “Mấy người có ai biết sửa xe không?”
Lập tức có không ít người đi xuống.
“Tôi.” Cuối cùng, một người đàn ông trung niên nói.
Mọi người sang bên cạnh đứng đợi, Thẩm Tu Lâm nhìn chiếc xe không rõ vì sao lại bị hỏng lốp, ánh mắt có chút ám trầm.
Sau đó, Đông Phương Hiển bỗng nhiên nhìn về một nơi cách đó không xa.
“Sao vậy em?” Thẩm Tu Lâm cũng nhìn sang.
Đông Phương Hiển lắc đầu “Không có gì.”
Thẩm Tu Lâm đương nhiên không tin, thế nhưng Đông Phương Hiển cũng không có ý muốn nói thêm cái gì nữa.
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Mọi người ở đây sửa xe, tôi qua bên kia xem xét tình huống.”
Đông Phương Hiển lập tức nói “Tôi cũng đi.”
Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển, cười gật đầu “Được.”
Tang Thì bỗng nhiên nói “Tôi cũng đi.”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời nhìn về phía Tang Thì.
Tang Thì thản nhiên nói “Đi xem một chút.”
Lâm Tôn híp mắt nhìn Tang Thì, cười haha “Anh muốn xem cái gì?”
Tang Thì nói “Chỉ đi xem mà thôi.”
Lâm Tôn lại cười “Thế à.”
Tang Thì quay đầu, “Ừ” một tiếng.
Thẩm Tu Lâm không nói gì, đi thẳng về phía bên kia.
Đông Phương Hiển đi theo phía sau hắn.
Tang Thì cũng đi theo, Lâm Tôn cuối cùng lại chạy theo.
Ngô Tranh không đi, cậu ta nhìn lốp xe bị hỏng, suy nghĩ gì đó.
Thẩm Tu Lâm đi tới đống đổ nát phía trước, nếu bọn họ dùng hết tốc độ gấp rút lên đường, muốn tới nơi này cũng không tốn bao nhiêu thời gian nữa.
Chỉ là, sau khi đến nơi này, Thẩm Tu Lâm lại ngẩn người ra, bởi vì đống đổ nát này… thoạt nhìn có chút kỳ lạ.
Đông Phương Hiển cũng cảm thấy quái lạ.
“Nơi này là do rất nhiều thứ biến thành đống đổ nát, có chắc là ở nơi này không?”
Cảnh vật ở nơi này khiến cho người khác có cảm giác, có một người nào đó, mang theo rất nhiều thứ lại đây, sau đó trong nháy mắt phá hỏng chúng.
Thế nhưng, những thứ ở đây cũng quá nhiều, đến cùng là người có thực lực như thế nào, mới có thể mang nhiều đồ như vậy tới đây, lại phá hỏng tất cả?
Lâm Tôn nhìn xung quanh, đột nhiên nói “Có năng lượng sót lại.”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nghe vậy có hơi ngạc nhiên.
Năng lượng còn sót lại? Hai người thật sự không chú ý tới.
Thế nhưng hiện giờ…
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cẩn thận kiểm tra lại.
Hai người cũng phát hiện… giống như đúng là có thật.
Tinh thần lực của hai người trước đó đã kiểm tra qua nơi này, lại không phát hiện ra.
Nghe Lâm Tôn nói xong mới cẩn thận dò xét một lần, phát hiện ra một chút năng lượng còn sót lại.
Chỉ là, sao năng lượng này lại từ dưới lòng đất truyền ra?
Việc này có gì đó là lạ.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, Đông Phương Hiển nói “Ở dưới đất, có chút kỳ lạ.”
Theo lý, năng lượng còn sót lại này, đáng ra phải ở trên mặt đất.
Còn ở bên dưới truyền ra, thì có nghĩa là, chiến đấu xảy ra ở bên dưới lòng đất.
Thế nhưng, loại chiến đấu gì lại xảy ra ở bên dưới?
Chẳng lẽ là trí tuệ thể giống như Thiên Thanh Sắc?
Nếu là như vậy, thì chỉ có thể… Bọn họ đã tới chậm rồi.
“Đi xuống phía dưới xem một chút.” Tang Thì bỗng nhiên nói.
Thẩm Tu Lâm sâu sắc liếc nhìn đối phương.
Đông Phương Hiển thì lạnh nhạt nói “Ngươi muốn xuống đo?”
Tang Thì gật đầu.
Lâm Tôn nói “Anh muốn xuống đó làm cái gì?”
Tang Thì suy nghĩ, đáp lời “Trực giác, đi xuống, có lợi.”
“À, trực giác sao.” Lâm Tôn cười, nhưng trong mắt hoàn toàn không có vui vẻ gì.
Thẩm Tu Lâm nói “Vậy thì cùng nhau xuống dưới xem một chút.”
Tinh thần lực của mọi người rất mạnh, năng lực của Tang Thì lại có chỗ đặc biệt.
Nói chung, một đống đổ nát lớn như vậy, mấy người nỗ lực gần mười phút cũng dọn ra được một con đường.
Chờ đoàn xe đi qua nơi này cũng sẽ không gặp phải vấn đề gì nữa.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm nói “Nếu Tang Thì có cảm giác với nơi này, như vậy anh xuống trước đi.”
Tang Thì gật đầu “Ừm” một tiếng rồi đi xuống dưới.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nối tiếp, Lâm Tôn là người cuối cùng.
Cách bọn họ đi xuống rất kỳ lạ. Tang Thì đi đầu tiên, rõ ràng dưới lòng đất phải khá cứng rắn, tinh thần lực của bọn họ dù mạnh, muốn xuống dưới lòng đất cũng không gặp phải khó khăn gì nhiều, thế nhưng… cảm giác hiện giờ lại có chỗ nào đó bất ổn. Bạn đang
Mấy người không gặp phải một chút trở ngại nào.
Đây đúng là chuyện không thể nào xảy ra được.
Cấu tạo và tính chất của đất đối với con người mà nói hẳn phải luôn có chút vật cản trở.
Tang Thì một đường đi xuống, tốc độ rất nhanh, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển theo sát đằng sau.
Rốt cuộc, Tang Thì ngừng lại.
Thế nhưng, loại cảm giác đó giống như bỗng chốc biến mất.
Thẩm Tu Lâm nói “Tại sao dừng lại?”
Tang Thì nói “Cảm giác kia biến mất.”
“Hả?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày, suy ngẫm quét một lượt trên người Tang Thì “Tang Thì, tôi thấy anh đúng là có thật nhiều bí mật.”
Tang Thì dừng lại, lắc đầu “Tôi không có lòng muốn hại các anh. Tất cả những gì tôi nói đều là thật. Nơi này có thứ gì đó thu hút tôi, tôi mới đi xuống.”
“Hoá ra là như vậy.” Thẩm Tu Lâm cười nhạt “Vậy tại sao khi anh xuống đây thì lại không cảm giác được nữa?”
Tang Thì lắc đầu “Tôi không biết.”
Đông Phương Hiển nói “Đi tìm xung quanh một vòng xem sao.”
Lâm Tôn nhìn Tang Thì “Nơi này, có đường đi sao?”
Tang Thì cảm nhận một chút “Có thể đi được.”
Vì vậy, mấy người ở dưới lòng đất đi một vòng. Thế nhưng, ở xung quanh đây không có bất cứ điều gì khác thường cả.
Ngay cả một chút năng lượng thể cũng không phát hiện ra.
Thẩm Tu Lâm nói “Đi lên thôi.”
Đông Phương Hiển cũng gật đầu.
Mọi người đi lên trên, mà ngay tại lúc này, Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên nhìn về phía sau lưng Tang Thì.
Đó là một loại cảm giác muốn nhào tới, muốn xé rách đối phương, muốn móc tinh hạch trong đầu đối phương ra.
Trong mắt Thẩm Tu Lâm loé qua một vệt sáng màu đen rồi biến mất, thế nhưng rất nhanh, ngay sau vệt sáng màu đen, lôi điện ánh tím cũng loé lên.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm bình thường trở lại…
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm dường như quá mức… chăm chú.
Đông Phương Hiển và Tang Thì đều có thể nhận ra.
Chỉ có mỗi Lâm Tôn bởi vì góc độ không đúng mà không phát hiện.
Thế nhưng, do dị thường của Thẩm Tu Lâm xuất hiện trong thời gian quá ngắn, Tang Thì và Đông Phương Hiển đều cho là mình nhìn nhầm.
Bình tĩnh nhìn lại, Thẩm Tu Lâm cũng không có bất kỳ điều gì khác lạ cả.
Vì vậy, Đông Phương Hiển chỉ nghĩ bản thân mình nhìn nhầm mà thôi.
Tiếp đó, mấy người quay trở lại mặt đất.
Ngô Tranh và Nghiêm Hạ Khê cũng đi tới.
Chỉ có đoàn xe còn chưa theo lại đây.
Muốn đổi lốp xe cũng phải cần một khoảng thời gian, hơn nữa, xe cũng phải di chuyển.
Thẩm Tu Lâm có chút nghi ngờ nhìn Ngô Tranh “Sao hai người lại đến đây?”
Ngô Tranh cười cười “Ừm, chúng tôi tới đây, mới vừa nãy, nhìn thấy bên này… có điều kỳ quái.”