Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi đến nơi mà hai người mơ hồ cảm ứng được khi trước. Ở đây, hai người phát hiện hai con tang thi cấp bảy.
Thế nhưng hai tang thi này lại giống như vừa từ nơi khác chạy tới đây.
Nếu để cho hai tang thi tham gia vào chiến trường bên kia, phỏng chừng người chết lại thêm rất nhiều.
Chỉ là, đối với hai người họ, muốn giải quyết hai con tang thi này cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cứ thế thu lấy tính mạng của hai tang thi.
“Nơi này đã có tang thi cấp bảy, xem ra ở phía trước nói không chừng còn có cả tang thi cấp tám, cấp chín.” Thẩm Tu Lâm nói.
Đông Phương Hiển gật đầu “Đi xem một chút.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa dò xét khắp nơi.
Nếu chỉ có hai con tang thi cấp bảy kia, tuyệt đối không thể khiến cho nhiều tang thi cấp sáu như vậy phái nghe lời.
Khoảng cách giữa cấp sáu và cấp bảy cũng không lớn cho lắm.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi tiếp, quả nhiên nhìn thấy được một tang thi động vật biến dị cấp tám.
Tang thi động vật biến dị này là một con chó săn, hình thể không lớn, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh.
Bên này không có bóng người, cách rất xa cửa thành.
Cho nên, tang thi cao cấp này mới không tạo ra náo động hay hậu quả gì khó lường.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trao đổi ánh mắt.
Thẩm Tu Lâm cười nhạo “Xem ra anh có thể đi làm thầy bói, đoán chuẩn ghê.”
Đông Phương Hiển lành lạnh nói một câu “Không được nói nhảm.”
“Được rồi.” Thẩm Tu Lâm vô cùng nghe lời gật đầu.
Sau đó, bọn họ chỉ mất hai phút đã giải quyết xong tang thi biến dị cấp tám.
Đây chính là kết quả của việc Thẩm Tu Lâm thử nghiệm lôi điện của mình.
Tinh thần lực của hắn có thêm vào lôi hệ dị năng, tinh thần lực trước đây vốn không có màu sắc, thế nhưng sau tối hôm qua lại biến thành màu xám đen.
Chỉ là, khi sử dụng đồng thời cả dị năng, uy lực sẽ tăng gấp bội, hơn nữa, tinh thần lực từ màu xám đen cũng pha trộn thêm một chút màu tím.
Màu tím kia, uy lực vô cùng lớn mạnh, khiến cho đòn tấn công lợi hại thêm không biết mấy lần.
Thí nghiệm được hiệu quả của lôi điện, Thẩm Tu Lâm vô cùng hài lòng, nói “Rất tốt.”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương, gật đầu “Ừm.”
Sau đó, hai người lại cùng nhau đi tiếp.
Thế nhưng, lần này bọn họ đi rất lâu, lại không phát hiện ra thứ gì.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Sao anh lại cảm giác có gì đó không ổn?”
Đông Phương Hiển cũng nhíu mày “Ừm, nơi này giống như không có loại cảm giác trước đó nữa.”
Lúc này, hai người đột nhiên quay đầu nhìn lại, cảm giác được thứ gì đó.
Bầu trời phía bên kia bỗng nhiên xuất hiện một con chim lớn, nó còn đang phun lửa xuống phía dưới.
“Tang thi điểu?” Sắc mặt Thẩm Tu Lâm thay đổi “Cấp mười.”
Đúng vậy, tang thi điểu kia đã tới cấp mười.
Hơn nữa, lửa mà nó phun ra đã gần đạt tới cấp chín.
Sắc mặt hai người thay đổi “Điệu hổ ly sơn!”
Chỉ là, hai người dù thay đổi sắc mặt, thế nhưng cũng không chạy về phía bên kia.
Bởi vì đúng lúc này, hai người phát hiện, ở một nơi chếch về phía bên phải cách họ không xa, cũng xuất hiện tang thi như vậy, hơn nữa, còn đang vội vàng bay về phía bên này.
Bọn họ không để ý tới phía cửa thành nữa, mà nhanh chóng đuổi tới chỗ tang thi kia…
Tang thi điểu kia mới chỉ phun được ba lần lửa, Lâm Tôn đã xuất hiện.
Lâm Tôn cười haha, trước khi tang thi phun lửa lần thứ tư, đã tiêu diệt xong đối phương…
Nếu như không phải khi nãy vị trí của anh ta cách nơi này có chút xa, Lâm Tôn nhất định có thể kịp thời ngăn cản ngay từ khi đối phương phun lửa lần thứ nhất.
Hiện giờ vẫn coi như chậm chân một chút.
Cũng may là thương vong phía dưới không tính quá nặng.
Tang thi cấp sáu khi nãy bị giải quyết, người dân bên dưới cũng phân tán ra khá nhiều.
Vì chỉ cần đối phó với tang thi cấp bậc thấp, thế nên cũng không cần tụ tập quá nhiều người.
Chính vì nguyên nhân này, ba lần lửa kia, số lượng thương vong cũng không nhiều.
Khi thấy Lâm Tôn rất dễ dàng tiêu diệt tang thi cấp mười, mọi người không nhịn nổi kinh ngạc, há to miệng.
Hoá ra, không chỉ có Thẩm thiếu và vị Đông Phương tiên sinh kia lợi hại.
Vị Lâm Tôn tiên sinh này cũng rất lợi hại!
Nghiêm Bính Thắng không nhịn nổi cũng có chút choáng váng.
Nghiêm Hạ Khê lại níu lấy tay áo của Ngô Tranh, miệng há rất to “Hoá ra Lâm Tôn cũng lợi hại như vậy!”
Ngô Tranh thản nhiên nói “Tôi tưởng lúc ở trong nham động kia anh đã biết rồi.”
“Vào lúc ấy tôi cũng biết anh ta lợi hại, thế nhưng không biết lại mạnh tới mức độ này.”
Lâm Tôn nghe thấy lời của đối phương, nở nụ cười. Hoá ra, Lâm Tôn từ trên không trung hạ xuống, đúng lúc rơi vào bên cạnh Nghiêm Hạ Khê.
Thật ra, cũng không tính là đúng lúc, Lâm Tôn là muốn tìm Ngô Tranh mới đi tới đây.
Ngô Tranh nói “Thẩm thiếu và Đông Phương tiên sinh đi về hướng kia.”
Lâm Tôn nhìn qua “Ừm, xem ra bên kia có kẻ địch càng lợi hại hơn. Nhưng mà lần này lại rất kỳ quái, chỗ tang thi cao cấp này thế nào lại xuất hiện, số lượng còn nhiều tới như vậy.”
“Đúng là rất kỳ lạ.” Ngô Tranh nhíu mày, rồi nói “Anh có phát hiện ra không…”
“Cái gì?”
Ngô Tranh nhìn Nghiêm Hạ Khê.
Nghiêm Hạ Khê ấm ức, mếu máo nhìn Ngô Tranh “Hai người muốn nói riêng cái gì?”
Ngô Tranh tiếp tục nhìn đối phương.
Nghiêm Hạ Khê nếu là người bình thường, hiện giờ cũng nên đi khỏi.
Đáng tiếc, anh ta thực sự không phải là người bình thường!
Cho nên, Nghiêm Hạ Khê vẫn chăm chú nhìn Ngô Tranh, hai mắt tựa như đang im lặng lên án Ngô Tranh sao lại cóthể có bí mật với người khác.
Khoé miệng Ngô Tranh giật giật, rồi lạnh lùng nói “Anh còn không đi?”
Nghiêm Hạ Khê càng tỏ ra vô tội hơn nữa.
Ngô Tranh không thèm để ý tới đối phương, quay đầu nói với Lâm Tôn “Qua bên kia nói.”
Lâm Tôn cười gật đầu, đồng tình liếc nhìn Nghiêm Hạ Khê sau lưng Ngô Tranh.
Ánh mắt kia, rõ ràng đang vô cùng ấm ức. Haha!
Ngô Tranh cùng Lâm Tôn đi khỏi.
Nghiêm Hạ Khê lập tức càng hậm hực nhiều hơn.
Lâm Tôn cùng Ngô Tranh đi tới một bên, Nghiêm Hạ Khê muốn đuổi theo cũng không kịp với tốc độ của hai người bọn họ.
“Cậu muốn nói cái gì?” Đi đến nơi mà Nghiêm Hạ Khê không thể đuổi kịp, những người khác cũng không nghe được bọn họ nói chuyện, Lâm Tôn mới lên tiếng hỏi.
Ngô Tranh nói “Tôi giống như cảm thấy khí tức của người tới từ vị diện kia.”
“Hả? Lúc nào?”
“Lúc tang thi điểu kia xuất hiện. Rất ngắn. Tôi cũng cho là cảm giác nhầm.”
“Vậy bây giờ thế nào?”
Ngô Tranh lắc đầu “Không xác định được.”
“Không xác định được sao…”
“Phải, không biết bên chỗ Thẩm Tu Lâm thế nào…”
Lâm Tôn đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhíu mày. Một người xuất hiện bên cạnh bọn họ, chính là Tang Thì.
Trước đó, khi tang thi tấn công, Lâm Tôn đi cùng với Tang Thì tới đây, thế nhưng khi chiến đấu, anh ta lại không chú ý tới Tang Thì.
Hiện giờ thấy đối phương lại đây, Lâm Tôn đột nhiên cảm thấy… Đối phương hình như biến mất một đoạn thời gian.
Lâm Tôn nhíu mày nhìn sang. Tang Thì vẫn giống như bình thường.
Lâm Tôn nói “Anh đi đâu vậy?”
“Có một thứ dẫn tôi đi qua, tôi đuổi theo, gϊếŧ nó, tang thi cấp mười.”
“Tang thi cấp mười?” Lâm Tôn nghe vậy, hơi ngạc nhiên. Anh ta thực sự không nghĩ tới tang thi cấp mười lại xuất hiện sớm như vậy.
Thế nhưng, tại sao tang thi cấp mười lại muốn dẫn Tang Thì đi theo?
Ngô Tranh cũng nghĩ tới vấn đề này.
“Tang thi cấp mười đã có trí tuệ, nó dẫn anh qua làm cái gì?” Ngô Tranh thẳng thắn hỏi ra.
Tang Thì lắc đầu “Không biết.”
Lâm Tôn và Ngô Tranh đều có chút nghi ngờ nhìn Tang Thì.
Tang Thì tiếp tục “Tôi thật sự không biết.”
Nhìn dáng vẻ của Tang Thì… cũng không giống như đang nói dối.
Lúc này, Lâm Tôn và Ngô Tranh cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, chỉ nói với Tang Thì “Tiếp tục giải quyết đi, nhất là tang thi cao cấp. Hiện tại nhân loại tiến hoá quá chậm, tang thi và động vật biến dị lại quá nhanh, không ổn rồi.”
Nghe Lâm Tôn nói như vậy, Ngô Tranh cũng ngẩn người ra, sắc mặt hơi thay đổi “Phải… Hiện giờ thực sự quá kỳ lạ… Tại sao tang thi lại tiến hoá nhanh như vậy…”
Lâm Tôn suy nghĩ một chút, nói “Dị năng giả thủ hạ của tôi cũng coi như là rất mạnh rồi. Thế nhưng, người mạnh nhất cũng chỉ cấp bảy, trong khi tang thi đều thành cấp mười.”
Ngô Tranh nhíu mày “Ừm… Đúng vậy… Mấy người thủ hạ của anh, cũng là do gặp được kỳ ngộ ở thành Song Ưu, nếu không thì, cũng sẽ không nhanh như vậy…”
“Phải.” Lâm Tôn nói “Cho nên, rất kỳ quái.”
Ngô Tranh ngẫm lại, bỗng nhiên nói “Anh nói xem… Có phải có nguyên nhân đặc biệt nào đó không?”
Lâm Tôn không hiểu “Cái gì?”
Ngô Tranh lắc đầu “Không biết nữa, không thể xác định được… Thế nhưng, tôi thấy… có thể là có nguyên nhân gì đó, nếu không thì… sẽ không xuất hiện nhiều tang thi cấp bậc cao như vậy. Hơn nữa, thực lực lại… cách biệt quá lớn so với nhân loại.”
Lâm Tôn nghe vậy, trong lòng cũng loé qua gì đó.
Hai người nhìn nhau, nghĩ tới một vấn đề.
Tang thi cấp mười đã là rất khác thường rồi.
Như vậy, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thì sao?
Cấp bậc của hai người này… còn cao hơn bọn họ rất nhiều!
Nếu là như vậy… có phải là, trong vấn đề này, cũng có mối liên hệ nào đó hay không?
Lâm Tôn và Ngô Tranh đồng thời nghĩ tới điều này…