So với khi ở thành phố N, Trương Tô Hàng và Lãnh Truyện Phong hiện giờ rõ ràng đã khác đi rất nhiều.
Lãnh Truyện Phong đã từng bị gϊếŧ một lần, rồi được Trương Tô Hàng cứu sống.
Mặc dù là sống, nhưng dường như vẫn có khác biệt nhất định so với người bình thường, hơn nữa, ký ức của Lãnh Truyện Phong cũng trở nên lẫn lộn.
Hiện giờ, khí thế trên người của Lãnh Truyện Phong và Trương Tô Hàng đều rất mạnh, nếu như so sánh một cách miễn cưỡng… khoảng chừng chính là ngang với Thẩm Hình lúc trước.
Đồng thời, trên trán của Trương Tô Hàng còn có một vệt sáng nhỏ màu xanh lam. Vệt sáng này giống như bị khảm vào bên dưới lớp da.
Lãnh Truyện Phong ở bên cạnh, quần áo không còn hoa lệ như trong quá khứ nữa, có vẻ giống như quần áo của dân chạy nạn.
Chỉ là sắc mặt của Lãnh Truyện Phong khá hơn trước không ít, tương đối hồng hào. Trong mắt cũng không còn vô hồn mơ hồ, thoạt nhìn giống như là sống cũng không tệ lắm.
Thế nhưng khi nhìn về phía trận pháp, đáy mắt Lãnh Truyện Phong lại hiện rõ vẻ oán độc.
Tất cả người thân của mình đều vì Thẩm Tu Lâm mà chết. Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển, hai người này nhất định không chết tử tế được!
Trương Tô Hàng nhìn xung quanh, có không ít người tới đây xem xét tình hình, thế nhung không có ai có thể tới gần chỗ kia.
Đội ngũ của Thẩm Tu Lâm cũng tới đây.
Trương Tô Hàng liếc sang bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt oán độc của Lãnh Truyện Phong.
Trương Tô Hàng nhéo một cái lên mông của Lãnh Truyện Phong, đối phương mặt vô cảm nghiêng đầu nhìn lại. Trương Tô Hàng được voi đòi tiên, tay lại đưa ra nhéo thêm cái nữa, còn hướng về phía dưới để nhéo.
“Nhìn cái gì? Nơi này không nhìn tới bên trong, cũng không nhìn thấy tình nhân cũ kia của em hiện tại ra sao đâu.”
Lãnh Truyện Phong cười lạnh “Thì sao! Thật đáng tiếc! Không thể nhìn thấy hắn ta bị sét đánh.”
Trương Tô Hàng không cho là đúng, nói “Em yên tâm đi, tình nhân cũ của em có lôi hệ dị năng. Bị sét đánh, hắn ta còn móng ngóng ấy chứ.”
Lãnh Truyện Phong nhíu mày, không nhịn được nói “Anh có thể đừng trái một cái tình nhân cũ, phải một cái tình nhân cũ được không? Tôi không có quan hệ gì với hắn.”
“Haha, được, không liên quan, không liên quan.” Trương Tô Hàng cười lớn, rồi hung hăng hôn Lãnh Truyện Phong một cái “Đi thôi, hôm nay đừng làm gì cả. Hơn nữa, chủ nhân nói rất đúng, chúng ta hiện giờ vẫn có chút chênh lệch với đám người đó. Cần phải che giấu.”
“Sao bọn họ lại tiến bộ nhanh như vậy?” Lãnh Truyện Phong không hiểu “Tôi cho là chúng ta đã rất nhanh… Bọn họ…”
“Haha.” Trương Tô Hàng cười, nhéo hai má Lãnh Truyện Phong “Khó mà nói được. Những người này… số mệnh trên người đều rất mạnh. Nhưng không quan trọng lắm, chủ nhân nói, đợi đến khi bố cục hoàn thành, số mệnh của bọn họ có thể chuyển tới trên người chúng ta. Đi thôi, nhiều người như vậy, sẽ gây chú ý.”
Lãnh Truyện Phong nhấp môi, gật đầu “Ừm, đã biết.”
Sau đó, hai người im lặng biến mất…
Cánh tay của Lưu Tương Vân bị kéo một chút, anh ta cúi đầu nhìn xuống.
Khâu Dương Dương lo lắng hỏi “Thẩm thiếu và Đông Phương tiên sinh ở trong đó không làm sao chứ? Sấm sét kia rất đáng sợ.”
Lưu Tương Vân nhìn, lắc đầu “Bọn họ ở bên trong, hơn nữa, trận pháp và cả sấm sét này đều do bọn họ làm ra, không sao đâu.”
Khâu Dương Dương suy nghĩ một chút, gật đầu “Cũng đúng. Thứ do mình làm ra, cũng không thể hại chết mình, đúng không?”
Nếu không thì thật quá khôi hài rồi.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trước giờ đều vô cùng đáng tin.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ở trong trận pháp cũng không biết chuyện xảy ra bên ngoài, đợi đến khi Thẩm Tu Lâm có ý thức, sấm sét giữa bầu trời đã biến mất gần hết.
Cùng lúc đó, cấp bậc tinh thần lực của hắn mặc dù không tăng trưởng đến mức rõ ràng, thế nhưng lại có thêm một loại vật chất nào đó.
Loại vật chất này, rất lợi hại, vừa giống lôi hệ dị năng, lại vừa giống thứ khác…
Thẩm Tu Lâm mở mắt ra, dị năng và linh lực trong cơ thể vận chuyển một vòng. Một tia sấm sét màu tím cuối cùng đánh xuống cũng bị Thẩm Tu Lâm hấp thu vào trong cơ thể…
Thẩm Tu Lâm vừa mở mắt ra đã nhìn về phía bên cạnh.
Đông Phương Hiển hiện tại cũng duy trì tư thế tu luyện, hơn nữa, khí thế trên người đối phương rất mạnh.
Thẩm Tu Lâm cảm giác, cấp bậc của Đông Phương Hiển hiện giờ có vẻ đã mạnh hơn mình.
Nhưng… Nếu như mình dùng tới lôi hệ, Đông Phương Hiển cùng với mình, ai sẽ mạnh hơn…
Nghĩ như thế, Thẩm Tu Lâm nở nụ cười.
Hắn so bì cái này làm gì?
So sánh với người yêu của mình thì so làm gì chứ…
Thẩm Tu Lâm cảm thấy buồn cười, nhìn lên phía trên trận pháp, Thẩm Tu Lâm lại cười.
Bởi vì, phía trên trận pháp, nơi đó vốn tồn tại tinh thần lực màu đen, sau khi bị sấm sét đánh xuống, không biết tại sao hiện tại lại biến thành thứ giống như sương mù.
Từng khối từng khối, giống như kẹo bông.
Mà hiện tại, Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc đều chạy ra khỏi ý thức hải của Thẩm Tu Lâm, đang nhào tới gặm khối sương mù kia.
Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển, y vẫn còn đang tu luyện.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm gọi hai kẻ tham ăn phía trên kia “Thiên Thanh Sắc, Thuỷ Bạch Sắc, cả hai đang làm gì thế?”
Cả hai thế mà lại nằm ở trên đó, gặm gặm sương mù y hệt như ăn kẹo bông. Thẩm Tu Lâm nhìn đều thấy có chút hết nói nổi.
Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc đảo mắt nhìn xuống dưới “Vật này bổ lắm. Sau khi trận pháp biến mất, vật này sẽ trở về thiên địa. Trước đó phải nuốt sạch hết chúng nó mới được.”
Thẩm Tu Lâm “…”
Nuốt sạch hết những thứ này?
Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc rất bận, vội vàng ăn kẹo bông.
Thẩm Tu Lâm thở dài, không biết hắn rời khỏi trận pháp sẽ có ảnh hưởng gì không.
Nhìn bên ngoài, Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại, thật là nhiều người.
Mấy người Lưu Tương Vân thấy tiếng sấm dần ngưng lại, chờ đến khi dừng hẳn, bọn họ mới dám tới gần nơi này.
“Thẩm thiếu, các anh thế nào rồi?” Lưu Tương Vân vội hỏi.
Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Không có chuyện gì… Mọi người đến đây từ lúc nào?”
“Chuyện xảy ra ở đây quá thu hút sự chú ý, sấm sét kia xuất hiện không bao lâu thì chúng tôi đã tới rồi… Mọi người rất lo lắng cho các anh.”
Thẩm Tu Lâm cười, khoát tay “Không sao đâu, không cần lo lắng. Được rồi, mọi người đều ở bên ngoài trông coi là tốt rồi. Đông Phương đang tu luyện, chờ em ấy tỉnh lại rồi tôi và em ấy cùng đi ra ngoài.”
“Vâng, Thẩm thiếu.” Lưu Tương Vân lập tức gật đầu.
Khi trời vừa sáng, Đông Phương Hiển mới mở mắt ra.
Thẩm Tu Lâm ngay lập tức đã nhận ra, vội vàng nhìn sang “Đông Phương? Em tỉnh rồi?”
Đông Phương Hiển gật đầu, đang muốn nói chuyện, từ phía xa lại truyền tới tiếng la hét hoảng sợ của không ít người.
“Xảy ra chuyện lớn rồi! Mau mau trở lại! Tang thi tấn công thành phố!”
Thẩm Tu Lâm kinh ngạc, suýt nữa nghĩ mình nghe nhầm.
Đông Phương Hiển cũng nhíu mày “Tang thi tấn công? Vào buổi sáng?”
Không phải nói, tang thi hành động đều ở buổi tối hay sao?
Mặc dù hiện giờ mới tờ mờ sáng… thế nhưng, đây cũng không phải là thời gian thích hợp mới đúng?
Sao tang thi lại tấn công vào này? Thực sự có chút nghĩ không thông.
Thẩm Tu Lâm nhìn Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc ở phía trên.
Cả đêm qua, hai nhóc này gần như đã ăn sạch hết chỗ sương mù, chỉ còn sót lại một chút.
Thiên Thanh Sắc tròn xoe cả người “Thứ này cũng ngon đấy chứ.”
Thuỷ Bạch Sắc gật đầu “Đúng thế, ăn rất ngon.”
Đông Phương Hiển nhìn lên “Bọn chúng đang làm gì thế?”
Thẩm Tu Lâm lắc đầu, cười “Không biết, chúng nói là rất bổ.”
Đông Phương Hiển không hỏi thêm gì nữa, mà là nhìn về phía Thẩm Dật Hiên.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Thế nào?”
Đông Phương Hiển gật đầu, vẻ mặt có chút phức tạp “Đúng… Là con của chúng ta, chỉ là gen bị biến dị, hơn nữa, tinh thần lực của thằng bé… còn kết hợp cả tinh thần lực của Thẩm Hình. Lúc trước, bởi vì tôi và Thẩm Hình giao đấu tinh thần lực, thằng bé mới có thể nhanh chóng trưởng thành như vậy. Không chỉ thế, tinh thần lực của thằng bé vốn đã rất đặc biệt, thuộc tính khác thường, cho nên mới có thể…”
Tim Thẩm Tu Lâm đập thình thịch “Hiên Hiên… Thật sự là con của chúng ta…”
Đông Phương Hiển cười khổ “Phải, bởi vì biến dị, chúng ta mới không cảm giác ra được, nhất là tôi… Khi mới gặp thằng bé, còn mơ hồ cảm thấy… không thích nó.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, lập tức nắm chặt tay Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển lắc đầu, nói “Tình huống của thằng bé vẫn có chút đặc thù. Thể chất vẫn là thôn phệ ma chủng, chúng ta… nhất định phải theo dõi cẩn thận. Nếu không thì, thằng bé cứ tiếp tục trưởng thành lên một cách đáng sợ như vậy, chúng ta…”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Anh hiểu.”
Lúc này, Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình đều cử động, có vẻ sắp tỉnh.
Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm ngừng nói chuyện, quay người nhìn sang…
Thẩm Dật Hiên mở mắt ra trước, nhìn thấy Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm, theo bản năng cười cười “Chú Đông Phương, chú Thẩm.”
Trong lòng Thẩm Tu Lâm đau nhói, đây là con trai của hắn… lại gọi hắn là chú lâu tới như vậy…
Tâm trạng của Đông Phương Hiển cũng có chút phức tạp.
Thẩm Dật Hiên không phát hiện ra sự khác thường của hai người, nhìn sắc trời “Ồ? Trời đã sáng rồi… Ơ, đây là đâu?”
Thẩm Dật Hiên còn tưởng rằng chính mình ở trong phòng, nhưng giờ mới nhận ra… Hình như mình đang ở bên ngoài.
Thật kỳ quái, sao mình lại ở bên ngoài chứ?