Phía bên kia của Nghiêm gia thì huynh đệ tương tàn, phía bên này của Thẩm Tu Lâm lại vô cùng ấm áp.
Đám người Lưu Tương Vân và Khâu Dương Dương cũng chờ bọn họ ở nơi này.
Thấy được Thẩm Tu Lâm, mọi người vội vàng chạy tới đón.
“Thẩm thiếu, các anh ra rồi.”
“Đông Phương tiên sinh, mọi người đều ổn đúng không? Có bị thương không?”
“Thẩm thiếu, Đông Phương tiên sinh, mọi người…”
Cả đám người, ngươi một câu, ta một câu, ào ào nói ra lời thăm hỏi quan tâm.
Thế nên, không khí nơi này cũng không tệ lắm.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nghe thấy lời quan tâm của thuộc hạ, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Hỏi chuyện xảy ra mấy ngày nay, Lưu Tương Vân kể lại chi tiết mọi việc, tất cả đều rất ổn thoả.
Sau đó, đội ngũ của Thẩm Tu Lâm cùng nhau đi về.
Nghiêm Hạ Khê cũng bị bắt quay về nhà.
Trước khi đi, Nghiêm Hạ Khê nhìn về phía Ngô Tranh cầu cứu, thế nhưng lại bị Ngô Tranh ngó lơ, làm như không thấy.
Cuối cùng, Nghiêm Hạ Khê bị dẫn về nhà trong bộ dạng giả vờ đáng thương.
Trở lại chỗ ở quen thuộc, việc đầu tiên mà Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển làm chính là đi tắm sạch sẽ một lần!
Mặc dù ở bên trong không gian kia, phần lớn thời gian đều trôi qua trong khẩn trương, hơn nữa dòng chảy thời gian bên trong cùng bên ngoài cũng không giống nhau.
Thế nhưng, khi biết thời gian đã qua ba ngày, vẫn theo bản năng… cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cho nên, việc đầu tiên hai người làm là đi tắm, ai khiến bọn họ đều là người thích sạch sẽ đâu cơ chứ.
Sau khi tắm xong, hai người đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhất là, khi ở bên trong phòng tắm, Thẩm Tu Lâm còn ôm Đông Phương Hiển suýt chút nữa đến một lần tình cảm mãnh liệt, nhưng cuối cùng vẫn khống chế nhịn xuống được.
Nhưng, Thẩm Tu Lâm cũng đã “bắt nạt” Đông Phương Hiển nhà hắn không thiếu.
Đây là một chuyện tuyệt vời đến thế nào!
Kết quả là, đợi đến khi hai người ra khỏi phòng, Thẩm Tu Lâm trông rất thoả mãn sung sướиɠ, còn Đông Phương Hiển trông cũng không tệ lắm.
Tiếp đó, người của Nghiêm gia đến.
Hai người đến là Nghiêm Bính Thắng cùng Nghiêm Trọng Thiên.
Mặc dù chỉ có hai người, thế nhưng Nghiêm Bính Thắng đại biểu cho người nắm quyền đời này của Nghiêm gia, còn Nghiêm Trọng Thiên đại biểu cho người kế thừa tiếp theo.
Cho nên, hai người này tới đây đã xem như là thay mặt cho từ trên xuống dưới Nghiêm gia.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng mới chỉ vừa tắm xong mà thôi, hai người này đã tới. Có thể thấy được, bọn họ cũng chưa chắc đã trở lại Nghiêm gia, hoặc là, sau khi trở lại Nghiêm gia rồi vội vã tới đây.
Nếu không thì, sao bọn họ lại có thể tới nhanh đến vậy?
Mà lý do khiến bọn họ vội vã đến như vậy… Nhất định là do chuyện của Nghiêm Hạ Khê.
Quả nhiên, sau khi Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm ngồi xuống, Nghiêm Bính Thắng nói thẳng “Thẩm thiếu, Đông Phương tiên sinh, lần này thực sự là cảm ơn hai vị, nếu không thì, đứa cháu kia của tôi khẳng định là không về được.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, mỉm cười khoát khoát tay “Không cần khách khí, chúng tôi mới là người cần cảm ơn Ngũ thiếu. Nếu không có cậu ấy và Tiểu Hồng, chúng tôi sợ rằng cũng không ra khỏi đó được.”
“Không, không.”
“Đúng vậy.” Nghiêm Trọng Thiên nói “Nếu như không có Thẩm thiếu giúp đỡ, đứa em kia của tôi hoàn toàn không có khả năng trở về được, cũng không có được thú cưng lợi hại đến như vậy.”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Các người cũng không cần quá lo lắng về con vật khế ước kia, đối với hắn ta có đủ chỗ tốt. Còn về phần chỗ xấu… cũng không thể nói là không có. Chỉ là, so với chỗ xấu, hiện tại thì chỗ tốt càng thêm rõ ràng. Cấp bậc của hắn hiện tại đã đến cấp chín.”
Nghiêm Bính Thắng cười khổ “Phải, cấp chín… Việc này, chúng tôi rất vui. Nhưng, Đông Phương tiên sinh, đứa cháu ngu ngốc kia của tôi nói, hoàn toàn không sánh bằng một đầu ngón tay của Đông Phương tiên sinh và Thẩm thiếu… Mạo muội hỏi một chút, hai vị không chỉ cấp mười đúng không?”
Nói cấp mười, đã là phỏng đoán thấp nhất.
Thẩm Tu Lâm cười nhạt “Cấp bậc mà thôi, mọi người cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. Chúng ta không phải là kẻ địch, đúng không?”
Ý là, các người không cần phải để ý đến chúng tôi có bao nhiêu lợi hại, chỉ cần các người không có ý đối địch với chúng tôi, vậy là đủ rồi.
Nghiêm Bính Thắng và Nghiêm Trọng Thiên liếc nhìn nhau, rất tán thành.
Mấy phút sau, hai cha con họ rời khỏi.
Thẩm Tu Lâm lười biếng ngáp một cái, rồi nghiên người dựa vào ghế sô pha.
Đông Phương Hiển nhìn người bên cạnh “Sao vậy? Anh mệt?”
“Ừm, đúng vậy.” Thẩm Tu Lâm gật đầu, nói “Chúng ta đi ăn chút gì đó, rồi lên nghỉ ngơi thôi.”
Đông Phương Hiển không phản đối.
Vì vậy, hai người đi ăn, rồi Thẩm Tu Lâm truyền âm thông báo một chút chuyện cho Lưu Tương Vân, sau đó lên nghỉ ngơi.
Đông Phương Hiển tự nhiên là theo Thẩm Tu Lâm.
Hai người ngủ thẳng tới buổi chiều ngày thứ hai mới tỉnh.
Ngoại trừ đang ngủ, ở trong mộng, hai người còn hấp thu năng lượng nhận được trong không gian kia. Đồng thời, Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc cũng hấp thu tất cả số năng lượng thể mà Thẩm Tu Lâm thu thập cho chúng nó, thực lực đều tăng vọt lên.
Ngày hôm sau, bởi vì Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tu luyện trong khi ngủ, cho nên khi tỉnh lại cũng tỉnh cùng một lúc.
Vừa mở mắt ra, Thẩm Tu Lâm đã lập tức ôm lấy cổ Đông Phương nhà hắn, rồi nhào tới hôn.
Đông Phương Hiển hơi dừng lại một chút, rồi cũng phối hợp nhắm hai mắt lại.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Đông Phương, hình như lâu lắm rồi chúng ta không song tu, nếu lần này song tu… sẽ có thể củng cố tu vi của chúng ta, đúng không?”
Thẩm Tu Lâm hỏi vô cùng đúng lý hợp tình, trên mặt cũng tỏ ra rất nghiêm túc, thế nhưng ngón tay đang di chuyển lung tung bên dưới lại không có chút nào là như vậy.
Đông Phương Hiển khe khẽ rên một tiếng, thế là, ngón tay của Thẩm Tu Lâm càng làm loạn thêm mấy phần…
“Nói cho anh biết đi, Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói, mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc như cũ.
Đông Phương Hiển lườm người nào đó một cái “Phải! Mau lên một chút!”
Thẩm Tu Lâm cười haha, cuối cùng không nhịn nữa, mạnh mẽ hôn một cái lên môi Đông Phương Hiển, rồi ôm người đặt ở dưới thân…
Nhiệt độ liên tục tăng lên, Đông Phương Hiển bị Thẩn Tu Lâm đặt ở dưới thân, chỉ cảm thấy cả người mất hết sức lực.
Động tác của Thẩm Tu Lâm từ nhẹ nhàng lúc bắt đầu, dần dần cũng có chút thô lỗ.
Thế nhưng, cũng may là, trong quá trình này, Thẩm Tu Lâm vẫn nhớ được hai người đang song tu.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm vận dụng phương thức song tu, cùng Đông Phương Hiển đồng thời đạt đến cực hạn. Trong quá trình lâm li vui sướиɠ dài dằng dặc này, hai người rốt cuộc cũng hoàn toàn ổn định được tu vi.
Sau một lúc lâu, Thẩm Tu Lâm thoả mãn buông Đông Phương Hiển ra. Lúc này, sắc mặt Đông Phương Hiển đỏ ửng, nhưng tinh thần lực lại mạnh hơn rất nhiều.
Thẩm Tu Lâm ôm người vào trong lòng, bế đến buồng tắm.
Giải quyết xong mọi việc, Đông Phương Hiển lười biếng nhắm mắt ngủ. Thẩm Tu Lâm hài lòng hôn hai má Đông Phương nhà hắn, rồi ra khỏi phòng.
Đông Phương Hiển ngủ tiếp, để bản thân vừa nghỉ ngơi vừa làm quen với thực lực hiện giờ.
Lúc này không có việc gì, hơn nữa, khi tu luyện cũng sẽ không cảm thấy đói bụng.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cũng không mang đồ ăn cho Đông Phương Hiển… Lát dậy ăn thêm một chút cũng được.
Thẩm Tu Lâm đi xuống lầu.
Vừa vặn Thẩm Hình và Thẩm Dật Hiên đều có mặt.
Lúc trước Thẩm Hình vẫn luôn chờ ở bên ngoài, đến khi anh ta muốn đi vào thì lại không thể vào được nữa, cho nên đành phải đứng ngoài chờ đến khi mấy người Thẩm Tu Lâm đi ra.
Cho tới nay, Thẩm Hình cũng rất hối hận vì không đi theo vào trong, thế nhưng Thẩm Tu Lâm sắp xếp như vậy, anh ta cũng không có cách nào.
Cũng may, cuối cùng thì con trai nhà mình cũng bình an đi ra.
Tuy rằng, tâm tình của Thẩm Hình đối với “đứa con trai” này vô cùng phức tạp!
Thẩm Tu Lâm chào hai người Thẩm Hình và Thẩm Dật Hiên “Hai người đều ở đây à.”
“Chú Thẩm.” Thẩm Dật Hiên nhìn thấy Thẩm Tu Lâm thì rất vui, vội vàng chạy qua.
“Ừm! Ngoan, con nhớ chú hả?”
“Vâng.” Thẩm Dật Hiên còn ngoan ngoãn gật đầu “Chú Thẩm, chú với chú Đông Phương ngủ từ hôm qua tới giờ sao?”
“À…” Thẩm Tu Lâm trợn mắt, cảm thấy nói dối rồi dạy hư đứa nhỏ… cũng không phải điều tốt.
Tuy rằng, thằng bé còn từng cùng với ba của nó… làm cái gì kia.
Khụ khụ!
Nghĩ đến tình cảnh có chút hỗn loạn ngày hôm đó, Thẩm Tu Lâm bỗng chốc cảm thấy lúng túng.
Đứa nhỏ này, đã không còn là bé con ngày trước nữa.
Người ta đã là người lớn rồi đấy…
“Chú Thẩm.” Thẩm Dật Hiên chớp chớp mắt “Chú muốn nói gì ạ?”
“Khụ khụ.” Thẩm Tu Lâm ho một tiếng, nói “Hiên Hiên, chú và chú Đông Phương của con không phải là ngủ, mà là đang tu luyện.”
“Hả, tu luyện sao?” Thẩm Dật Hiên gật đầu “Phải, chú Thẩm và chú Đông Phương rất lợi hại, không trách luôn mạnh như vậy.”
À… Lời này, hẳn là đang khen hắn?
Thế nhưng, tại sao khi nghe thấy, từ trong miệng đứa nhỏ… lại cảm thấy kỳ quái như vậy?
Thẩm Tu Lâm xoa xoa cằm “Vậy, Hiên Hiên, hai hôm nay con làm cái gì?”
“Con? Không làm gì. Con cũng đang tu luyện. Con đưa hai viên năng lượng thể lúc trước cho baba, thế nên con giúp đỡ baba cùng nhau tu luyện. Cấp bậc tinh thần lực của baba hiện giờ lại tăng lên rồi.”
“Ừ, đây là chuyện tốt.” Thẩm Tu Lâm gật đầu, suy nghĩ lại không nhịn được đánh sang chuyện khác.
Cái gì gọi là… con giúp baba cùng nhau tu luyện…
Lẽ nào, cũng song tu?
Tiếc là, rất hiển nhiên, suy nghĩ của đứa nhỏ đơn thuần hơn của hắn rất nhiều.
Mặc dù bây giờ nhìn bên ngoài thì Thẩm Dật Hiên đang dần dần phát triển theo hướng từ thiếu niên lên thanh niên, thế nhưng xét theo một số khía cạnh, suy nghĩ của đối phương vẫn chỉ là của một đứa trẻ mà thôi.
“Đúng vậy, tinh thần của baba tăng lên rất nhanh. Chú Thẩm, con phát hiện ra con có một năng lực mới, con có giúp mọi người tinh luyện tạp chất trong cơ thể. Nếu như có con hỗ trợ, tinh thần lực của mọi người có thể vững chắc hơn, cũng không phải lo tai hoạ về sau. Chú Thẩm, con cũng giúp chú nhé.”
“Ồ?” Thẩm Tu Lâm nghe vậy hơi ngạc nhiên “Thật sao?”
“Đúng vậy. Con cũng giúp baba như thế mà, baba nói hiệu quả vô cùng tốt. Nhưng tạp chất trong cơ thể của baba quá nhiều, con không thể lập tức loại bỏ toàn bộ, chỉ có thể từ từ tiến hành. Bởi vì nếu như loại bỏ quá nhiều ngay lập tức, cơ thể của baba sẽ không chịu nổi. Như vậy không tốt!”
“Vậy sao, được rồi, vậy thì làm phiền con rồi, Hiên Hiên.” Thẩm Tu Lâm đồng ý, trong lòng cũng cảm thấy rất ấm áp.
Đứa nhỏ này, nghĩ cho hắn đây mà.
Thật không phí công hắn và Đông Phương Hiển có thứ gì tốt đều nhớ tới thằng bé.
Lúc ở trong không gian kia, cũng luôn che chở cho thằng bé… Dù rằng đứa nhỏ này luôn nói là nó bảo hộ cho bọn họ!
Nhưng mà, những thứ như bảo hộ, vốn đều đến từ hai phía, không phải sao?
Nói chung, đối với Thẩm Dật Hiên, Thẩm Tu Lâm luôn cảm thấy thân thiết gần gũi, hoàn toàn không cho rằng đối phương sẽ biến thành sự tồn tại tàn nhẫn và kinh khủng như Đông Phương Hiển đã nói.
Nếu như muốn nói hắn nuối tiếc điều gì… thì đó chính là…
Đứa nhỏ này không phải là con trai của bọn họ.
Đây là điều khiến hắn luôn cảm thấy tiếc nuối nhất…
Nghĩ như thế, trong lòng Thẩm Tu Lâm không nhịn được thở dài, nhưng hắn không có biểu hiện ra.
Sau đó, Thầm Tu Lâm đi theo Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình tới một gian phòng…
Thẩm Dật Hiên nói “Chú Thẩm, chú mau ngồi xuống, duy trì trạng thái tu luyện là được. Con sẽ rót tinh thần lực vào trong người chú Thẩm, chú đừng phản kháng nhé…”
Thẩm Tu Lâm cười “Được.”