Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 163: Chữa trị cho đứa nhỏ

Không biết trôi qua bao lâu, vòng sáng bao trùm Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển rốt cuộc cũng nhạt dần.

Loại khí tức không rõ lúc trước cũng bắt đầu tiêu tan.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cùng lúc mở mắt ra.

Trong một khoảnh khắc, Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển, thoáng qua một chút… không vui.

Nhưng hắn rất nhanh đã giấu kín loại cảm xúc đó.

Thẩm Tu Lâm cười “Có cảm ngộ gì không?”

Đông Phương Hiển bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm, chậm rãi gật đầu.

Thẩm Tu Lâm cười cười “Anh cũng có một chút, tinh thần lực lại tăng thêm.”

Đông Phương Hiển “Ừ” một tiếng, không biết đang nghĩ tới cái gì, tâm trạng dường như có chút… bất ổn.

Thẩm Tu Lâm cầm tay đối phương “Chúng ta quay trở về.”

Đông Phương Hiển gật đầu.

Thiên Thanh Sắc cùng Thuỷ Bạch Sắc lúc này đã vào trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm.

Mấy người Lâm Tôn đều nhìn về phía bên này.

Thẩm Tu Lâm cười “Được rồi, chúng ta về thôi.”

Huyết Sát là người đầu tiên nhảy lên trên.

Cấp bậc tinh thần lực như bọn họ, chỉ cần không có ngoại lực ảnh hưởng tới, muốn đi lên là hoàn toàn dễ dàng.

Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm đi cuối cùng.

Sau đó không lâu, tất cả mọi người đều đi lên mặt đất.

Long Thành Uyên cảm giác được động tĩnh phía bên này, vội vàng đi qua.

“Huyết Sát.”

Huyết Sát là người đầu tiên đi ra, Long Thành Uyên đương nhiên là thấy được.

Huyết Sát chạy tới, giơ tay ra, nhấc Long Thành Uyên lên, ôm vào lòng.

Long Thành Uyên “…”

Huyết Sát phát hiện mới tách ra không được bao lâu, bản thân mình đã rất nhớ đối phương. Vì vậy, không nhịn được ôm lấy thân thể nho nhỏ của Long Thành Uyên… rồi hôn lên trán đối phương.

Lông trên người Long Thành Uyên lập tức xù lên “Anh! Anh làm gì thế!”

Long Thành Uyên xù lông bắt đầu lắp bắp.

Huyết Sát bình tĩnh nói “Muốn hôn em.”

Long Thành Uyên nghe vậy càng xù lông. Mọi người vừa đi lên cũng nghe được câu nói đó, đều cười.

Đặc biệt là Thẩm Tu Lâm, lớn tiếng cười haha.

May mà hiện tại Long Thành Uyên vẫn còn bé xíu xiu, lông trên người tất cả đều là màu đen, không thì đã trông rõ rành rành là xù bung lông rồi.

Không, phải nói là, mặt đã đỏ bừng rồi mới đúng!

Lâm Tôn cũng nhếch môi cười.

Long Thành Uyên hậm hực giơ móng vuốt cào một cái lên ngực Huyết Sát, rồi quay đầu… chạy.

Huyết Sát có chút không rõ. Dù sao tên này không phải là người chân chính, mà là từ động vật biến thành người, cho nên đối với lễ nghĩa của con người… biết rất ít!

Huyết Sát vẫn luôn dựa theo bản năng để hành động.

Thích Long Thành Uyên thì nói thẳng ra, hoàn toàn không biết kiêng dè gì.

Nhìn thấy Long Thành Uyên chạy, Huyết Sát lập tức vội vàng đuổi theo.

Lâm Tôn chậm rãi nói “Tôi cũng đi nghỉ ngơi một chút.”

Hiện tại không cần gấp rút lên đường, đương nhiên là muốn nghỉ ngơi lấy lại sức.

Thẩm Tu Lâm không có ý kiến gì, khoát khoát tay.

Lâm Tôn đi rồi, Thẩm Hình và Thẩm Dật Hiên cũng rời khỏi.

Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm đi tới chỗ chú què và đứa nhỏ.

Chú què cùng đứa nhỏ lúc này đang tế bái, cúi đầu lạy.

Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển đi qua, cũng khom người bái một cái.

Chú què rất cảm động “Thẩm tiên sinh, Đông Phương tiên sinh.”

Chú què cũng từ trong miệng Long Thành Uyên mới biết được tên của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển, lúc trước vẫn luôn gọi là “Ân nhân”.

Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Ừm.”

Lúc này, Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc từ trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm bay ra.

“Sao trên người đứa nhỏ kia lại có mùi vị ghê tởm như vậy?” Thiên Thanh Sắc cau mày “Giống như thứ từng đè trên đầu ta.”

Thẩm Tu Lâm dừng một chút, nói “Ngươi có cách cứu thằng bé không?”

Thiên Thanh Sắc suy nghĩ một chút “Ta có thể lấy mấy thứ bẩn thỉu trên người đứa nhỏ ra, thế nhưng… Cơ thể đứa nhỏ này đã hư tổn, dù cho đã lấy ra… cũng chỉ có thể sống thêm mười năm mà thôi. Chỉ là, nếu như trong mười năm đó, đứa nhỏ gặp được kỳ ngộ nào đó, hoặc là hấp thu nhiều năng lượng thể tinh khiết, hẳn là có thể kéo dài tuổi thọ.”

Thẩm Tu Lâm có chút vui vẻ “Ngươi có thể lấy mấy thứ ghê tởm kia ra?”

“Phải.”

Sắc mặt Thẩm Tu Lâm hơi đổi một chút “Trước đó, có rất nhiều đứa nhỏ bị như vậy…”

“Chủ nhân, ta chỉ có thể cứu một người.” Thiên Thanh Sắc ngắt lời Thẩm Tu Lâm “Ta không phải vạn năng. Muốn cứu đứa nhỏ này, ta cũng phải tiêu hao rất nhiều tinh thần lực. Ta hiện tại còn chưa đủ mạnh.”

Thẩm Tu Lâm nghĩ, tất cả cuối cùng đều là do số mệnh đã an bài?

Thẩm Tu Lâm không suy nghĩ thêm nữa, chỉ cười “Cảm ơn ngươi, Thiên Thanh Sắc.”

Thẩm Tu Lâm nói cảm ơn, ngược lại khiến cho Thiên Thanh Sắc có chút xấu hổ.

Thiên Thanh Sắc nói “Không cần cảm ơn, chủ nhân đưa ta một ít năng lượng thể là được rồi.”

Thẩm Tu Lâm dở khóc dở cười “Ngươi cho rằng năng lượng thể là cải thảo hay sao? Hơn nữa, hiện giờ cải thảo cũng rất quý giá.”

Thiên Thanh Sắc oan ức nói “Chủ nhân phóng đại quá rồi. Không phải chính ngươi muốn cảm ơn ta hay sao?”

“Được rồi.” Thẩm Tu Lâm khoát tay “Cảm ơn ngươi.”

Sau đó, Thẩm Tu Lâm không để ý tới Thiên Thanh Sắc nữa, quay người nói với chú què “Chú què này, tôi có một… vật nuôi, có thể giúp lấy mấy thứ trên người Đồng Đồng ra. Nếu như vậy, ít nhất Đồng Đồng cũng có thể sống thêm mười năm. Trong mười năm này, nếu như Đồng Đồng gặp được kỳ ngộ, hoặc hấp thu đầy đủ năng lượng, như vậy có thể tăng cường cấp bậc, tuổi thọ cũng sẽ kéo dài ra.”

Chú què nghe xong, mừng như điên “Thẩm thiếu, ngài, ngài nói thật sao?”

“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu.

“Cảm, cảm ơn, cảm ơn ngài…” Chú què kích động, lời nói ra cũng không mạch lạc.

Thẩm Tu Lâm cười “Vậy hai người đi theo chúng tôi đi, nơi này… đã không còn ai nữa rồi. Hai người ở lại đây cũng không an toàn.”

Sắc mắt chú què hơi đổi, chỉ vào chân của mình “Nhưng tôi không thể giúp đỡ mọi người…”

“Không, anh lo xa rồi.” Thâmt Tu Lâm khẳng định nói “Anh là một người có tài, rất lợi hại. Thủ hạ của tôi có nhiều người, cấp bậc dị năng còn không sánh được với anh.”

Chú què nghe vậy, nhìn Thẩm Tu Lâm, một lát sau mới nghiêm túc nói “Cảm ơn Thẩm thiếu thu nhận, tôi chú què thề rằng, cái mạng này từ nay trở đi đều là của Thẩm thiếu.”

“Không cần như vậy.” Thẩm Tu Lâm vội vàng đỡ lấy chú què đang muốn quỳ xuống dập đầu “Đi theo chúng tôi thôi.”

“Vâng.”

Tiếp đó, Thẩm Tu Lâm dẫn Đồng Đồng tới một gian phòng, Thiên Thanh Sắc trôi nổi giữa không trung, ánh sáng màu xanh phát ra bao trùm lên người đứa nhỏ.

Thẩm Tu Lâm nhìn thấy, xuyên qua ánh sáng kia, sắc mặt đứa nhỏ dần dần tốt lên…

Có một chút vật gì đó màu đen bị ánh sáng màu xanh hút ra ngoài.

Thuỷ Bạch Sắc bỗng nhiên nói “Thẩm thiếu, thử một chút xem có thể luyện hoá mấy thứ màu đen kia hay không?”

Thẩm Tu Lâm nhíu mày, sau đó làm theo.

Đầu tiên, hắn hút một chút vật đen kia vào trong cơ thể, rồi dùng tinh thần lực luyện hoá.

Bởi vì hấp thu rất ít, cho nên tốc độ luyện hoá tương đối nhanh.

Đông thời, Thẩm Tu Lâm cảm thấy bên trong tinh thần lực của mình dường như có thêm một chút gì đó… Hình như là, độc?

Híp mắt một cái, Thẩm Tu Lâm bản năng cảm thấy thứ này đối với mình có lợi.

Vì vậy, hắn hấp thu càng nhiều thứ kia vào trong cơ thể.

Lần này, Thẩm Tu Lâm luyện hoá chậm hơn một chút, thế nhưng, cũng chỉ một chút mà thôi.

Sau đó không lâu, Thẩm Tu Lâm luyện hoá xong lần hấp thu thứ hai này.

Đối diện, vật đen càng ngày càng nhiều hơn.

Thẩm Tu Lâm cắn răng, hấp thu toàn bộ vật đen vào trong cơ thể.

Đông Phương Hiển ở một bên quan sát, y khẽ cau mày, sợ Thẩm Tu Lâm không luyện hoá được hết.

May là loại lo lắng này cũng không xảy ra.

Thẩm Tu Lâm luyện hoá hết tất cả vật đen kia.

Sau khi luyện hoá xong, thứ vật chất có mang theo độc tính kia dung hợp hoàn toàn vào trong tinh thần lực của hắn.

Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm hiện giờ đã xảy ra một chút biến dị, vừa có lôi hệ thuộc tính, vừa có độc hệ thuộc tính.

Như vậy, khả năng công kích của tinh thần lực cũng tăng thêm gấp đôi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Thiên Thanh Sắc lấy ra tất cả vật đen trên người đứa nhỏ, đồng thời còn truyền năng lượng của mình vào.

Vì vậy, thân thể đứa nhỏ không còn tình trạng biến thành xương khô như đám trẻ khi trước, sắc mặt trở nên dễ nhìn hơn nhiều.

Chỉ là tầng ánh sáng bên ngoài của Thiên Thanh Sắc lại ảm đạm hơn.

Thuỷ Bạch Sắc có chút lo lắng “Thiên Thanh Sắc, ngươi có ổn không?”

Thiên Thanh Sắc gật đầu “Ừm, không sao, yên tâm đi. Chỉ là thiếu năng lượng thôi.”

“Chỗ của ta còn một ít năng lượng thể.” Thuỷ Bạch Sắc vội vàng nói.

Tầng ánh sáng trên người Thiên Thanh Sắc rực rỡ hẳn lên “Hả? Ngươi có đồ tốt như vậy?”

“Ừ, lén giấu đi đấy. Còn có một chút tinh hạch của tang thi đẳng cấp cao.”

“Oa, cho ta trước đi.”

Thuỷ Bạch Sắc có chút đau lòng, thế nhưng vẫn lấy ra đưa cho Thiên Thanh Sắc.

Thiên Thanh Sắc lập tức hớn hở ôm năng lượng thể, rồi bắt đầu hấp thu…

Thuỷ Bạch Sắc bĩu môi nhìn theo.

Sau đó không lâu, Thẩm Tu Lâm hoàn toàn luyện hoá xong.

Đồng Đồng lúc này đã ngủ, tình trạng cũng đã ổn định hơn.

Sức sống ban đầu đã gần cạn kiệt, hiện tại mặc dù cũng không coi là dồi dào, thế nhưng trong mười năm, việc có thể xảy đến vẫn còn nhiều lắm.

Coi như thật sự chỉ có thể sống mười năm, cũng tốt hơn nhiều so với ban đầu.

Chú què đi vào, Thẩm Tu Lâm để cho đối phương chăm sóc cho Đồng Đồng. Chú què không quỳ xuống cảm ơn như trước nữa. Nếu đã quyết định thề sống chết đi theo Thẩm Tu Lâm, như vậy cảm ơn cái gì, đều quá nhẹ.

Thẩm Tu Lâm vỗ vai chú què, đi ra khỏi phòng.

Đông Phương Hiển cũng đi theo.

Thẩm Tu Lâm kéo tay Đông Phương Hiển “Đi nghỉ ngơi một lúc.”

Đông Phương Hiển gật đầu.

Đội ngũ đã tìm một ít gian phòng trong thôn, những người chờ ở bên ngoài khi trước cũng đã đi vào.

Ở trong thôn nhất định là so với ở trên xe thoải mái hơn.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi vào trong phòng, lấy giường và chăn gối đã chuẩn bị trước từ trong không gian ra.

Sau đó, hai người nằm lên giường…