Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 150: Cưỡng chế luyện hóa

Cũng may hiện giờ mặc dù cấp bậc của Ngô Tranh không mạnh, thế nhưng lại thắng ở thể chất vô cùng đặc thù.

Cho nên, nếu có thể phát huy đươc, vậy thì hoàn toàn có khả năng sẽ mạnh hơn hiện giờ ít nhất vài cấp.

Nếu không, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đâu có coi trọng Ngô Tranh tới vậy.

Tối hôm đó, hai người đều có một cảm giác vô cùng rõ ràng.

Loại cảm giác đó giống như… Quái vật kia bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện.

Vào nửa đêm, Lâm Tôn tới đây. Lúc đó, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm đều chưa ngủ.

Trên thực tế, dị năng đã tới trình độ của bọn họ, thì hoàn toàn không cần ngủ.

Chỉ cần tu luyện một chút để hồi phục là được.

Sau khi tới đây, Lâm Tôn nói thẳng “Trong ý thức hải của tôi có dấu ấn, ngoại trừ phương pháp dung hợp tinh thần lực, còn có một loại phương pháp khác có thể hoá giải, tôi muốn mời các anh mạo hiểm một lần.”

Thẩm Tu Lâm không hiểu “Hả? Phương pháp gì?”

Đông Phương Hiển có biết tới điều này, thế nhưng y lại im lặng.

Lâm Tôn bình tĩnh nhìn Đông Phương Hiển, nói “Tấn công từ bên ngoài, phối hợp với tinh thần lực của tôi, cưỡng ép xoá dấu ấn.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy, cảm thấy phương pháp này rất nguy hiểm “Nếu thất bại thì sao?”

Lâm Tôn thản nhiên nói “Trọng thương, hoặc sẽ biến thành ngớ ngẩn.”

Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm đều không nói tiếng nào.

Lâm Tôn tiếp tục “Nếu như không mạo hiểm, trực giác của tôi cho tôi biết rằng, ngày mai, nói không chừng tôi sẽ không thể điều khiển bản thân mình nữa. Vả lại, tôi cảm giác, chưa chắc gì nó đã đợi tới ngày mai.”

Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển “Đông Phương, em thấy sao?”

Đông Phương Hiển hỏi ngược lại Thẩm Tu Lâm “Anh thấy thế nào?”

Thẩm Tu Lâm hơi do dự, sau đó nói “Như vậy cũng rất nguy hiểm đúng không? Phương pháp an toàn nhất vẫn là gϊếŧ con quái vật kia, như vậy, không chỉ là Lâm Tôn, tất cả mọi người đều sẽ an toàn.”

Lâm Tôn nhấp môi, giọng có chút chế giễu, nói “Vấn đề là hiện giờ chúng ta còn không chắc chắn có thể gϊếŧ chết nó được hay không.”

Lời này, Thẩm Tu Lâm không có cách nào cãi lại.

Đông Phương Hiển sâu sắc liếc nhìn Thẩm Tu Lâm một cái, rất nhanh đã nhìn đi hướng khác.

Sau đó, Đông Phương Hiển lạnh lùng nói “Vậy cứ làm đi.”

Thẩm Tu Lâm và Lâm Tôn đồng thời nhìn sang.

Giọng Đông Phương Hiển vô cùng bình tĩnh “Cùng lắm là liều một lần.”

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ, cũng đúng, cùng lắm là liều một lần thôi mà.

Nhưng mà…

“Coi như là liều một lần, thế nhưng, nếu như dùng phương pháp tấn công từ bên ngoài, vậy tóm lại Lâm Tôn cũng sẽ bị thương dù ít hay nhiều đúng không? Ngày mai lại là lúc quyết chiến…” Lâm Tôn bị thương với Lâm Tôn bị khống chế, cái nào tốt hơn?

Nửa câu phía sau Thẩm Tu Lâm chưa nói ra, nhưng hắn lại cho là ai cũng hiểu.

Trên thực tế, Lâm Tôn hiểu, thế nhưng hai mắt Đông Phương Hiển lại trở nên u ám.

Quan tâm sẽ bị loạn. Người trong cuộc thì mơ hồ. Thẩm Tu Lâm hoàn toàn đứng ở góc độ bản thân để nói, lại bị Đông Phương Hiển nghe thành… hắn đang quan tâm Lâm Tôn.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cũng không biết Đông Phương Hiển đang rất khó chịu… Từ sau khi hai người xác định quan hệ, hắn hoàn toàn không có tâm tư với người khác nữa.

Cho nên, Thẩm Tu Lâm đã quên mất, tình cảm, cũng vẫn cần phải để tâm một chút.

Lâm Tôn không nhìn Đông Phương Hiển, cho nên cũng không nhận ra điều gì.

Việc chữa trị cho Lâm Tôn cứ như vậy được quyết định.

Ba người đều là phái hành động, cho nên lập tức đi tìm một phòng yên tĩnh, bố trí trận pháp bao quanh căn phòng, sau đó bắt đầu tiến hành.

Cách tấn công từ bên ngoài này, chỉ cần Lâm Tôn có một chút đề phòng Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm, thì không thể thành công được.

Cho nên, từ một mức độ nào đó để nói, thì Lâm Tôn cũng coi như không còn gì để mất nữa rồi.

Ba người ngồi xuống, tinh thần lực của Đông Phương Hiển là mạnh nhất, lại có thuộc tính thôn phệ, hơn nữa, tâm trạng của y lúc này vô cùng khó chịu.

Vì vậy, tinh thần lực trực tiếp ào vào bên trong thân thể Lâm Tôn.

Nếu đổi một trường hợp, thì đây coi như là một loại công kích.

Cũng may bản thân Lâm Tôn đã có sự chuẩn bị, thế nên mới không bị khí thế tấn công mạnh mẽ của Đông Phương Hiển doạ sợ.

So sánh với Đông Phương Hiển mạnh mẽ tiến vào, Thẩm Tu Lâm lại từ tốn hơn một chút.

Tinh thần lực của Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm vốn là có thể dung hợp.

Hai người rất nhanh đã phát hiện ra, tinh thần lực của bọn họ có thể hợp lại cùng với nhau.

Thế nhưng, cũng không biết có phải Thẩm Tu Lâm ảo giác hay không, hắn lại cảm thấy… Tinh thần lực của Đông Phương nhà hắn như thế nào lại có chút tránh né hắn?

Cảm giác này chỉ mơ hồ loé qua, rất nhanh, tinh thần lực của Đông Phương Hiển đã hoà làm một với hắn, vì vậy, Thẩm Tu Lâm cũng không nghĩ nhiều.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm đi trước điều khiển, Đông Phương Hiển ở một bên phụ trợ, tinh thần lực của hai người dần dần tiến vào ý thức hải của Lâm Tôn.

Lâm Tôn đã chuẩn bị kĩ càng tư tưởng, cố gắng thả lỏng bản thân.

Rốt cuộc, tinh thần lực kết hợp của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đã xông vào trong ý thức hải của Lâm Tôn.

Chỉ là, càng là cao thủ, ý thức hải lại càng phức tạp.

Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tuy rằng đã tiến vào được, thế nhưng vẫn gặp phải một chút tấn công theo bản năng.

Loại tấn công này cũng không phải do Lâm Tôn muốn thương tổn hai người, mà chỉ là theo bản năng phòng hộ của ý thức hải mà thôi.

Nếu như không phải là bọn họ được chính Lâm Tôn đồng ý, như vậy, hiện giờ đã bị tấn công rồi.

Giao đấu tinh thần lực giữa cao thủ với nhau vốn là vô cùng kinh khủng.

Giống như trước kia, Đông Phương Hiển trọng thương, Thẩm Hình mất đi toàn bộ ký ức, đây chính là ví dụ tốt nhất.

Lúc này, bỗng nhiên Đông Phương Hiển truyền âm cho Thẩm Tu Lâm “Tiến lên.”

Thẩm Tu Lâm lập tức làm theo. So với Lâm Tôn, hắn đương nhiên càng tin tưởng Đông Phương Hiển hơn, hoàn toàn không cần nghĩ ngợi đã hành động rồi.

Cho nên, dù Lâm Tôn không nói gì, thế nhưng nếu Đông Phương nhà hắn nói tiến lên, hắn nhất định sẽ nghe theo.

Vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi Đông Phương Hiển truyền âm, Thẩm Tu Lâm lập tức xông vào tận cùng bên trong ý thức hải của Lâm Tôn.

Phút chốc, thân thể Lâm Tôn trở nên cực kỳ căng thẳng, tinh thần lực suýt chút nữa đã công kích hai người Thẩm Tu Lâm, thế nhưng, cũng may, anh ta vẫn cắn răng chịu đựng được.

Ngay khi tiến vào nơi này, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đã phát hiện ra dấu ấn tồn tại trong ý thức hải của Lâm Tôn.

Không khác nhiều lắm so với dấu ấn của hai người bọn họ, thế nhưng có vẻ mạnh hơn một chút. Bạn đang

Ít nhất, về màu sắc, dấu ấn của Lâm Tôn nhìn giống như đậm hơn rất nhiều.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cảm thấy phiền phức, thế nhưng lúc này cũng không cho phép bọn họ lùi lại được nữa.

Vì vậy, lần này, lấy tinh thần lực của Đông Phương Hiển làm chủ, tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm hỗ trợ, tấn công thẳng vào dấu ấn kia.

Dấu ấn ngay lập tức rung chuyển kịch liệt.

Bản thân Lâm Tôn cũng bắt đầu run rẩy, thế nhưng, khi ý thức hải của Lâm Tôn vừa mới có phản ứng, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đã công kích tiếp lần thứ hai.

Đông Phương Hiển bỗng nhiên nói “Dùng loại vật chất thu được lúc trước thử xem, không biết có thể bao trùm lên dấu ấn hay không.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy cảm thấy rất có lý, vội vàng làm theo.

Tinh thần lực của hắn và Đông Phương Hiển đều có chứa một chút đặc thù của loại vật chất kia, thế nhưng đây là do hấp thu từ bên ngoài vào, không phải thuộc tính vốn có của tinh thần lực, cho nên, dùng bao nhiêu thì ít đi bấy nhiêu.

Nếu không phải khi ở dưới lòng đất hấp thu được khá nhiều, thì có khi còn không đủ để bố trí trận pháp cỡ lớn như vậy.

Còn hiện giờ, đừng nghĩ dấu ấn này chỉ là một điểm nho nhỏ, thế nhưng nếu như muốn bao trùm lên nó, xác thực còn muốn mất một chút sức lực.

Hai người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển triển khai tinh thần lực có chứa đặc tính của loại vật chất kia, sau đó, chầm chậm tiến tới bao trùm lên dấu ấn.

Ngay sau đó, Đông Phương Hiển hét lên một tiếng “Lùi lại. Lâm Tôn, ngươi mau tấn công.”

Vì vậy, Lâm Tôn cũng cắn răng, tập trung tinh thần lực tấn công dấu ấn.

Một bên lôi kéo, một bên tấn công, sau đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thành công kéo dấu ấn kia ra khỏi ý thức hải của Lâm Tôn.

Hai người đồng thời còn nhận thấy một cảm giác muốn thôn phệ dấu ấn kia, vì vậy, hai người ngay lập tức chia dấu ấn kia ra làm hai nửa.

Mỗi người một nửa kéo dấu ấn vào bên trong ý thức hải của mình, tranh thủ thời gian mau chóng luyện hoá nó.

Trước đây, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm còn chưa có được loại vật chất kỳ lạ kia, tinh thần lực cũng chưa mạnh như bây giờ, nên khi luyện hoá dấu ấn này còn gặp khá nhiều khó khăn.

Nhưng hiện giờ, một dấu ấn đã bị hai người tách đôi ra, đương nhiên, hai người muốn luyện hoá nó cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Thứ này chính xác có thể coi là vật cung cấp dinh dưỡng cho tinh thần lực của hai người.

Như vậy lại thành ra có lợi.

Tinh thần lực dung hợp của hai người nhất định là vượt qua Lâm Tôn. Cũng chính bởi vì lí do này nên hai người hoàn toàn không lo lắng gì khi tiến vào ý thức hải của Lâm Tôn. Cho dù có xảy ra thương tích, thì đối tượng bị thương cũng chỉ có thể là Lâm Tôn mà thôi.

Hiện tại, kết quả đúng thực là như thế.

Trong khi hai người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đang luyện hoá dấu ấn, Lâm Tôn lại nhịn đau lấy từ trong không gian ra hai viên năng lượng thể cỡ lớn.

Hai viên năng lượng thể này vốn là Lâm Tôn để dành phòng trừ trường hợp nguy cấp nhất mới lấy ra sử dụng, hiện giờ, lại chỉ có thể mang ra dùng để chữa thương.

Nếu như có thể dùng để tăng thực lực trước quyết chiến, đương nhiên cũng là rất thích hợp.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển mặc dù đang luyện hoá dấu ấn, thế nhưng khi năng lượng thể xuất hiện, hai người vẫn có thể cảm nhận được.

Chỉ là, hai người biết đây là của Lâm Tôn, vậy nên bọn họ cũng không có ý gì khác cả.

Năng lượng thể mà thôi, cũng không phải Ngũ Sắc Thập Quang.

Nói đến Ngũ Sắc Thập Quang, lúc này, Thuỷ Bạch Sắc bỗng nhiên xuất hiện trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm. Mặc dù lúc trước nó cũng ở đây, thế nhưng nếu như không phải đang chiến đấu hoặc Thẩm Tu Lâm muốn liên hệ với nó, thì Thuỷ Bạch Sắc sẽ không chủ động xuất hiện.

Lần này, nó lại chủ động chạy ra “Chủ nhân, dấu ấn kia, kỳ thực có cách dùng tốt hơn, chỉ là… có chút nguy hiểm.”

“Hả?” Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày “Là sao?”

“Lần đầu tiên chủ nhân luyện hoá dấu ấn này, tinh thần lực không mạnh như hiện tại, mà là do bản năng của chủ nhân đột nhiên tìm hiểu được cách luyện hoá, cho nên ta cũng không có nói. Bây giờ…” Thuỷ Bạch Sắc nói tới đây, hơi do dự một chút “Chủ nhân, ta nói thẳng, chủ nhân không cần nghĩ quá nhiều. Nếu như chủ nhân đồng ý sau khi luyện hoá xong cho ta dấu ấn này, ta sẽ chuyển lại cho chủ nhân năng lượng thuần tuý. Như vậy, chủ nhân không những có thể có được năng lượng của dấu ấn này, ta còn có thể có thêm một loại năng lực.”

“Có thêm một loại năng lực? Có ý gì?” Thẩm Tu Lâm không hiểu.

Thuỷ Bạch Sắc đàng hoàng nói “Nói đúng ra là một loại cơ hội. Bởi vì dấu ấn này vốn không phải là dấu ấn đúng nghĩa, mà là một phần tinh thần lực của con quái vật kia, thậm chí còn có thể phát triển thành một luồng “ý thức”. Dấu ấn trên người Lâm Tôn chính là “ý thức”, cho nên mới mạnh hơn so với dấu ấn lúc trước của chủ nhân.”

Thuỷ Bạch Sắc hơi dừng lại một chút, rồi nói tiếp “Chỉ cần là “ý thức”, sẽ có chứa một chút khí tức của con quái vật kia. Sau khi luyện hoá, có khả năng sẽ mang theo một phần năng lực của nó. Kỳ thực, không chỉ là quái vật, đến cả nội đan cao cấp cũng có thể làm như vậy, thế nhưng nhất định phải là tinh thần hệ. Loại dấu ấn này chỉ có thể giúp cho chủ nhân tăng cường tinh thần lực, không thể giúp chủ nhân có được năng lực của người khác. Nếu không thì, thiên hạ này cũng đã sớm hỗn loạn rồi. Còn ta, ta lại không giống như vậy. Ngũ Sắc chúng ta vốn là trí tuệ thể đặc thù, chúng ta có thể phân tích “ý thức” của người khác. Nếu loại dấu ấn này đủ mạnh, chúng ta có khả năng sẽ có thêm một loại năng lực. Đương nhiên cũng chỉ là có khả năng mà thôi, thất bại chiếm phần lớn hơn. Đó là khi “ý thức” không đủ mạnh, chúng ta không có thêm một loại năng lực nữa, mà chỉ tăng thêm thực lực.”

“Hoá ra là như vậy.” Thẩm Tu Lâm gật đầu, sau đó lại nói “Thế nhưng hiện tại có một nửa phần “ý thức” đang ở chỗ của Đông Phương.”

“Cái này thì không sao, chỉ cần là “ý thức” có chứa khí tức của quái vật là được.”

Thẩm Tu Lâm sử dụng khế ước tinh thần, cảm giác Thuỷ Bạch Sắc không nói dối, thế nên cũng đồng ý với Thuỷ Bạch Sắc.

Thuỷ Bạch Sắc vô cùng vui vẻ “Cảm ơn chủ nhân.”

Sau đó, Thuỷ Bạch Sắc cũng tập trung phân tích và chuyển hoá năng lượng.

Thời gian trôi qua từng chút một, không biết qua bao lâu, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển mở mắt ra gần như cùng một lúc.

Thật ra thì Thẩm Tu Lâm còn nhanh hơn Đông Phương Hiển một chút.

Bởi vì hắn còn thêm một bước, luyện hoá xong đưa cho Thuỷ Bạch Sắc, Thuỷ Bạch Sắc lại chuyển năng lượng về cho hắn.

Giống như Thuỷ Bạch Sắc đã nói, Thẩm Tu Lâm vẫn có được năng lượng mà hắn cần, mà Thuỷ Bạch Sắc đã ký khế ước cùng hắn, như vậy, hắn cũng không quá lo lắng nó sẽ phản bội hắn.

Cho nên, khi Thẩm Tu Lâm dùng Thuỷ Bạch Sắc, hắn vẫn rất yên tâm.

Chỉ là, Thẩm Tu Lâm không biết, năng lượng thể có trí tuệ, cũng chính là sinh vật có trí tuệ. Nếu như đã có trí tuệ, thì luôn luôn sẽ có một chút suy tính cho bản thân.

Điều này không liên quan đến việc phản bội, cũng không trái với ước định chủ tớ của kế ước, cùng lắm chỉ có thể nói là lách luật một chút thôi.

Thế nhưng, thường thường, cũng chỉ vì một chút lách luật này mà sự việc đã thay đổi nhiều đến mức không thể tưởng tượng được…

Hiện giờ, Thẩm Tu Lâm cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Huống chi, những thứ như vận mệnh trước giờ đều rất thú vị, một chút sơ ý trong lúc lơ đãng, khả năng sẽ khiến cho quỹ đạo nguyên bản… thay đổi hoàn toàn!