Đông Phương Hiển ngừng lại, thế nhưng cũng không dùng trạng thái đối lập để quan sát đối phương. Y chỉ có chút tò mò nhìn Ngô Khánh Liễm mà thôi.
Bên dưới viền mắt của Ngô Khánh Liễm lúc này đã biến thành màu đen, tựa như là chứng cứ cho việc thi hoá.
“Ngô Khánh Liễm, ngươi còn có ý thức không?” Đông Phương Hiển hỏi.
Giọng Ngô Khánh Liễm rất khàn, nhưng vẫn gật đầu “Có, chủ nhân.”
“Chủ nhân?” Đông Phương Hiển hơi nhíu mày “Sao lại xưng hô như vậy?”
“Ta cảm giác như vậy. Trong thân thể của ta có dấu ấn của chủ nhân.” Giọng Ngô Khánh Liễm càng khàn đặc hơn.
Đông Phương Hiển im lặng, rồi nói “Ngươi nhớ hết tất cả mọi chuyện đã trải qua sao?”
Ngô Khánh Liễm gật đầu “Nhớ.”
Bỗng nhiên, hai tiếng gió vun vυ't vang lên, Ngô Khánh Liễm lập tức đề phòng nhìn lại, sau đó dùng tư thế hộ vệ đứng ở phía trước cách Đông Phương Hiển không xa.
Đông Phương Hiển lại không chút để ý nào, y biết người đến là ai, bởi vì tinh thần lực của y đã sớm nhận biết được.
Hơi liếc mắt nhìn về bên kia, hiển nhiên, đứng ở nơi đó chính là Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn.
“Các ngươi tới rồi.” Đông Phương Hiển thản nhiên nói.
Ngô Khánh Liễm vội vàng hỏi “Chủ nhân biết bọn họ?”
“Không cần gọi ta là chủ nhân, dùng xưng hô như trước đi.”
Ngô Khánh Liễm im lặng, gật đầu “Vâng, Đông Phương tiên sinh.”
“Đông Phương Hiển.” Vương Chính biểu lộ ra một vẻ mặt khá giống như đang cười, sau đó nhìn về phía Ngô Khánh Liễm “Người này có chút kỳ quái.”
“Các ngươi vẫn luôn ở gần công xưởng sao?” Đông Phương Hiển hỏi Vương Chính.
“Không phải. Vốn chúng ta dự định sẽ đi khỏi, thế nhưng thành phố lại có thay đổi lớn, chúng ta muốn nhìn xem Thẩm Tu Lâm có thể làm được tới bước nào, hoặc là nói, hắn muốn làm đến bước nào, cho nên mới ở lại.”
Tương lai của nhân loại, kể cả bản vẽ kia đều đang nằm trong tay Thẩm Tu Lâm, dù thân phận của bọn họ lúc này là tang thi, là kẻ địch của nhân loại, nhưng trước kia dù sao cũng đã từng là quân nhân, sau khi khôi phục ký ức, lo lắng cũng là chuyện bình thường.
Đông Phương Hiển hiểu ý muốn của bọn họ, gật đầu, nói thẳng “Hai ngày trước bên công xưởng xảy ra chuyện gì?”
Vương Chính nghe vậy, nghiêm túc nói “Kỳ thực chúng ta cũng không biết. Buổi tối ngày hôm ấy chúng ta đúng là ở nơi này, nhưng lại chỉ nhìn thấy một tang thi cấp ba mà thôi, chúng ta cũng không ra tay. Thế nhưng tình huống sau đó khá kỳ lạ, chúng ta không nhìn thấy người nào xuất hiện, rồi lại có cảm giác giống như có thứ gì đó đang triển khai. Mà thời điểm đó bỗng dưng chúng ta có cảm giác rợn cả tóc gáy, bản năng nói cho chúng ta nhất định phải mau chóng rời đi, nếu không sẽ gặp phải xui xẻo. Vậy nên chúng ta rời đi trước, vốn còn đang muốn tìm thời gian nói cho các ngươi biết về tình huống nơi này, ngươi lại tới đúng lúc. Phải rồi, Thẩm Tu Lâm đâu?”
Trước kia hai người này vẫn gọi Thẩm Tu Lâm là Thẩm thiếu. Thế nhưng sau khi hợp tác, Thẩm Tu Lâm nói không cần xa lạ như vậy, bọn họ trực tiếp gọi thẳng tên là được.
Nhắc tới Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển có chút buồn bực, y âm thầm hít sâu một hơi, trên mặt lại không có chút khác thường nào.
“Anh ta đang bận chuyện khác, không tới đây.”
Vương Chính biết Đông Phương Hiển mạnh hơn Thẩm Tu Lâm nhiều lắm, nên cũng không để ý tới nữa.
Nhưng người này còn chưa biết gần đây Thẩm Tu Lâm đã tiến bộ vượt bậc.
Hiện tại, Thẩm Tu Lâm muốn bắt nạt bọn họ thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
“Ta chỉ biết như vậy, cái khác thì không biết. Chỉ là nếu quả thực có vật gì đó kỳ quái thì nó cũng chỉ xuất hiện vào buổi tối thôi, ban ngày ta không phát hiện ra gì cả.”
Lưu Tương Ngôn vẫn im lặng như cũ, hoàn toàn không mở miệng.
Đông Phương Hiển nghĩ một hồi, nói “Vậy tối hôm nay các ngươi ở lại đây đi, chúng ta cùng nhau kiểm tra một chút.”
Vương Chính gật đầu “Được.”
Sau đó, ánh mắt của tang thi này lại quay trở lại trên người Ngô Khánh Liễm “Ta có thể biết có chuyện gì xảy ra với hắn không? Hắn chỉ khoảng cấp bốn thôi, thế nhưng tại sao lại giống như đã có ý thức? Không, phải nói là, trình độ ý thức của hắn tương tự như chúng ta.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu “Đúng vậy, thế nhưng nguyên nhân thì ta hiện tại cũng không biết.”
Nói xong, y lại tiếp tục suy nghĩ.
Tuy rằng nhìn cách Đông Phương Hiển biểu hiện ra giống như có quen biết với hai người Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn, có lẽ là bạn bè, nhưng Ngô Khánh Liễm vẫn dùng tư thế hộ vệ đứng cạnh Đông Phương Hiển như cũ, đề phòng nhìn hai người Lưu Tương Ngôn.
Đồng thời, Ngô Khánh Liễm có thể cảm giác được một sức hấp dẫn nồng đậm đến từ hai người kia… Đó là, muốn hấp thu tinh hạch của bọn họ.
Lúc này, Lưu Tương Ngôn lạnh lùng mở miệng “Ngươi muốn gϊếŧ chúng ta?”
Đông Phương Hiển nghe vậy, đột nhiên nhìn Ngô Khánh Liễm.
Ngô Khánh Liễm cũng không lảng tránh, hai mắt đen như mực, đen tới mức tròng trắng cũng không nhìn thấy.
Ngô Khánh Liễm như vậy rất quỷ dị, thêm nữa, trên người bắt đầu nổi lên một luồng tử khí lan tràn ra bốn phía.
Đông Phương Hiển phát hiện, tử khí này có chút khác biệt so với khí tức tang thi trên người Lưu Tương Ngôn cùng Vương Chính.
Đẳng cấp của Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn tuy rằng cao, thế nhưng Đông Phương Hiển chỉ cảm thấy bọn họ là tang thi cao cấp. Còn Ngô Khánh Liễm lại không giống. Y luôn cảm thấy trên người Ngô Khánh Liễm có thêm thứ gì đó, có lẽ là tử khí, hoặc là cái gì khác…
Trong thời gian ngắn, Đông Phương Hiển cũng không có cách nào nhận rõ.
Nhấp môi, Đông Phương Hiển nhìn Ngô Khánh Liễm đang im lặng, hỏi “Ngươi muốn gϊếŧ bọn họ?”
Ngô Khánh Liễm không trả lời Lưu Tương Ngôn, thế nhưng cũng không có nghĩa người này sẽ không trả lời câu hỏi của Đông Phương Hiển. Người này nếu gọi Đông Phương Hiển là chủ nhân, đương nhiên địa vị của hai người sẽ không giống nhau.
Vì vậy, Ngô Khánh Liễm ngoan ngoãn trả lời “Ta không phải muốn gϊếŧ bọn họ, ta chỉ là cảm thấy tinh hạch của bọn họ có tác dụng rất lớn với ta. Nhưng nếu như bọn họ là bạn của Đông Phương tiên sinh, ta sẽ không ra tay.”
“Haha.” Vương Chính bỗng nhiên cười “Ngươi dù có muốn ra tay cũng phải nhìn cấp bậc một chút chứ? Ngươi cảm thấy ngươi có thể gϊếŧ chúng ta hay sao?”
Lưu Tương Ngôn không mở miệng, chỉ im lặng nhìn Ngô Khánh Liễm, ánh mắt có chút nghiêm túc, điểm này Vương Chính không phát hiện, nhưng Đông Phương Hiển lại nhìn thấy.
Ánh mắt Đông Phương Hiển lướt qua Ngô Khánh Liễm và Vương Chính, sau đó chậm rãi nói “Các ngươi thử một lần đi. Ta muốn xem thử các ngươi có chênh lệch bao nhiêu.”
Vương Chính nghe vậy hơi nhíu mày “Ngươi chắc chắn chứ? Nếu như ta không dừng tay kịp lúc, gϊếŧ chết hắn, ngươi cũng đừng trách ta. Ngươi phải biết, hiện tại ta là tang thi, lúc chiến đấu thực sự sẽ không khống chế tốt được bản thân mình.”
Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Có ta ở đây, dù các ngươi muốn gϊếŧ người cũng phải xem ta có cho phép hay không.”
Vương Chính nghe xong nhất thời cảm thấy buồn bực, đúng rồi, sao lại quên mất người mạnh tới mức biếи ŧɦái như Đông Phương Hiển chứ. Huhu…
“Vậy được, chúng ta đánh một lần đi.” Vương Chính nói, lao thẳng về hướng Ngô Khánh Liễm.
Đông Phương Hiển lúc này nhìn về phía Lưu Tương Ngôn “Ngươi và Vương Chính cùng đánh đi, không cần nhường.”
Lưu Tương Ngôn nhìn Đông Phương Hiển, sau đó gật đầu “Được.”
Nói xong, Lưu Tương Ngôn cũng gia nhập vào cuộc chiến.
Vương Chính hơi kinh ngạc “Đối phó với một đồng loại chưa tới cấp năm mà thôi, em tới làm cái gì? Bắt nạt người ta quá rồi đó.”
Lưu Tương Ngôn không trả lời, bởi vì đã không cần nữa. Ngô Khánh Liễm xét về khí tức cùng tốc độ rõ ràng là không tới cấp năm, thế nhưng trong lúc chiến đấy, trình độ của đối phương hoàn toàn không phải là cấp năm. Đặc biệt là trên tay đối phương còn mọc ra móng vuốt sắc bén, lực xuyên thấu hoàn toàn cùng cấp độ với bọn họ.
Ánh mắt Vương Chính cũng nghiêm túc lên, không xem Ngô Khánh Liễm là đồng loại yếu ớt nữa, mà là cường địch.
Đông Phương Hiển cũng nheo mắt cẩn thận quan sát, y phát hiện, khi Ngô Khánh Liễm chiến đấu, trên người sẽ có thêm sức mạnh khá kỳ dị.
Lực lượng này, tựa hồ chính là tử khí tràn ngập bao quanh cơ thể người kia, cùng một thứ gì đó… có vẻ nằm lẫn bên trong tử khí.
Rõ ràng sức lực không đạt tới cấp năm, thế nhưng sau khi Ngô Khánh Liễm vận dụng sức mạnh kia, tạo ra thương tổn có khi còn tới cấp tám hoặc vượt qua cấp tám.
Đông Phương Hiển hơi nhấp môi, suy nghĩ xem lực lượng trên người đối phương có nguồn gốc từ đâu… Chẳng lẽ có quan hệ tới linh khí?
Điểm khác biệt duy nhất của Ngô Khánh Liễm chính là mình vận chuyển linh khí cùng tinh thần lực cho đối phương, chẳng lẽ tạo ra biến dị?
Đúng rồi, người kia nói mình là chủ nhân, bởi vì trong cơ thể của đối phương có dấu ấn tinh thần lực của mình cùng với linh khí, như vậy, còn Thẩm Tu Lâm thì sao?
Trước mạt thế, Thẩm Tu Lâm cũng dùng tinh thần lực cùng linh khí bồi dưỡng thân thể cho đối phương, như vậy, đối với người kia, Thẩm Tu Lâm là gì?
Có phải dấu ấn tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm cũng tồn tại trong cơ thể Ngô Khánh Liễm không?
Đông Phương Hiển suy nghĩ tới đây thì tình thế bên kia lại xảy ra biến hoá.
Khi Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn bắt đầu thực sự nghiêm túc, Ngô Khánh Liễm bắt đầu cố hết sức đáp trả bọn họ, thế nhưng cũng chỉ hơi chút vất vả mà thôi.
Rất nhanh, Ngô Khánh Liễm không biết xảy ra chuyện gì, ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng. Đông Phương Hiển nhìn thấy tử khí quanh người đối phương bắt đầu ngưng kết lại, cũng không biết từ đâu hấp thu tới, y không nhìn thấy rõ ràng. Y chỉ thấy đối phương bỗng dưng có thêm rất nhiều tử khí, sau đó, sức mạnh mau chóng tăng lên một cấp bậc.
Ngô Khánh Liễm đá văng Vương Chính ra ngoài, một tay túm lấy cổ Lưu Tương Vân.
Lúc này, Lưu Tương Ngôn lại cảm thấy chính mình không cách nào nhúc nhích được.
Mắt thấy Ngô Khánh Liễm giống như không thể khống chế được, sắp bẻ gãy cổ Lưu Tương Ngôn, ngay lúc mấu chốt, Đông Phương Hiển quát một tiếng “Dừng tay.”
Lập tức, Ngô Khánh Liễm thu hồi lại khí thế quanh người, thả Lưu Tương Ngôn ra, cả người nhảy lùi lại, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Vương Chính vội vàng chạy tới trước mặt Lưu Tương Ngôn, hấp tấp nói “Ngôn Ngôn, em không sao chứ?”
Lưu Tương Ngôn lạnh lùng lắc đầu “Không sao.”
Vương Chính kinh ngạc nhìn Ngô Khánh Liễm, không biết nên nói cái gì. Bạn đang
Đông Phương Hiển chăm chú nhìn Ngô Khánh Liễm.
Lúc này, Ngô Khánh Liễm bỗng nhiên nói “Tấn công.”
Một tiếng này, chính là nói với Vương Chính. Trong nháy mắt, Vương Chính chỉ cảm thấy ý thức của mình giống như bị vật gì đó khống chế, theo bản năng tấn công về phía Lưu Tương Ngôn, nhưng sức mạnh chỉ dùng tới cấp ba mà thôi.
Độ mạnh như vậy tự nhiên là không thể khiến Lưu Tương Ngôn bị thương, thế nhưng Lưu Tương Ngôn cũng thực sự kinh ngạc.
Đông Phương Hiển cũng giật mình nhìn Ngô Khánh Liễm, không nghĩ tới đối phương lại có sức mạnh ra lệnh cho đồng loại yếu hơn, nhưng là, làm sao có khả năng?
Ngô Khánh Liễm dù sao cũng chỉ mới thi hoá mà thôi.
Người vừa thi hoá, sao có khả năng lại có sức mạnh như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, Đông Phương Hiển nghĩ đến rất nhiều, nếu như có nhiều người giống như Ngô Khánh Liễm xuất hiện, như vậy Thẩm gia căn cứ sẽ gặp phải nguy hiểm.
Có thể ra lệnh cho tang thi cấp bảy, như vậy sẽ có thể ra lệnh cho toàn bộ tang thi cấp bậc thấp hơn?
Giống như biết được Đông Phương Hiển đang suy nghĩ gì, Ngô Khánh Liễm nói “Đông Phương tiên sinh, ta chỉ có thể ra lệnh cho tang thi có cấp bậc cao.”
Đông Phương Hiển im lặng, sau đó nhàn nhạt nói “Mà tang thi cao cấp lại có thể ra lệnh cho tang thi cấp bậc thấp hơn.”
Cho nên, gián tiếp mà nói, chỉ cần Ngô Khánh Liễm nắm giữ một ít tang thi cao cấp, là có thể ra lệnh cho rất nhiều tang thi có cấp bậc thấp.
Chỉ là nhiều thêm một bước trong quá trình mà thôi.
Vương Chính và Lưu Tương Ngôn không phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng lập tức nghĩ tới những điều này.
Vương Chính nhìn về phía Đông Phương Hiển, giọng nói có chút khàn khàn “Nếu như hắn là kẻ thù của ngươi, dù thực lực của ngươi rất mạnh, đẳng cấp lại cao, thế nhưng hắn cũng sẽ mang tới cho ngươi phiền toái rất lớn. Thậm chí, huỷ diệt căn cứ.”
Ánh mắt Đông Phương Hiển hơi tối lại, không nói lời nào.
Ngô Khánh Liễm không vui nói “Đừng có nói bừa, ta sẽ không làm hại Đông Phương tiên sinh cùng Thẩm gia căn cứ.”
Vương Chính nhún vai một cái.
Lưu Tương Ngôn rũ mi mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Đông Phương Hiển lạnh nhạt nói “Chuẩn bị cho tối nay đi, nếu quả thực có thứ gì đó quấy phá, buổi tối giải quyết.”
Vương Chính kéo tay Lưu Tương Ngôn, gật đầu “Được, chúng ta đi trước.”
Đông Phương Hiển không có ý kiến gì.
Chỉ là, Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn kinh ngạc phát hiện, bọn họ không cách nào đi khỏi quá xa nơi này. Trong cơ thể bọn họ tựa hồ có một sợi tơ vô hình hướng về phía Ngô Khánh Liễm.
Nhất thời, sắc mặt Vương Chính và Lưu Tương Ngôn trở nên nghiêm trọng.
Vương Chính cả khuôn mặt đều không có thiện ý nhìn Ngô Khánh Liễm “Ngươi làm cái gì?”
Ngô Khánh Liễm nhíu mày, loại liên hệ mơ hồ này bản thân mình cũng phát hiện, thế nhưng cũng không hiểu vì sao lại như vậy.
“Ta không biết, ta không làm gì cả.”
Vương Chính không tin, trừng mắt nhìn Ngô Khánh Liễm.
Đông Phương Hiển lại tin tưởng Ngô Khánh Liễm sẽ không nói dối, vì vậy y nói “Hắn nói không làm gì cả, có thể là thực sự không làm, còn nguyên nhân… ta kiểm tra một chút.”
So với Ngô Khánh Liễm, vị đồng loại có uy hϊếp này, Vương Chính càng nghiêng về phía Đông Phương Hiển một ít, vì vậy chờ đối phương kiểm tra.
Đông Phương Hiển dùng tinh thần lực, đầu tiên là chuyển một vòng trong cơ thể của Ngô Khánh Liễm, phát hiện dấu ấn chính mình lưu lại. Dấu ấn kia, ở trong đầu của đối phương, trong thân thể cũng không có nhiều.
Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, trực tiếp chuyển dời dấu ấn kia tới ý thức hải của đối phương, cũng chính là nơi đặt tinh hạch hiện giờ.
Phút chốc, Ngô Khánh Liễm đau đến mức cả người đều co quắp lại, thế nhưng không có chút phản kháng nào.
Vương Chính và Lưu Tương Ngôn nghiêm túc đứng nhìn.
Ngô Khánh Liễm không phản kháng lại, trong mắt cũng không thấy tàn ác hung bạo, tựa như hiện giờ Đông Phương Hiển muốn gϊếŧ mình cũng sẽ không phản kháng, hoàn toàn không oán không hối.
Đông Phương Hiển lưu lại dấu ấn tinh thần lực của mình lên trên tinh hạch của đối phương, sau đó rút tinh thần lực về.
Sau đó, Đông Phương Hiển phát hiện, chính y cũng có thể cảm giác được sợi tơ vô hình kia. Có sợi tơ này tồn tại, y có thể trực tiếp ra lệnh cho hai người Lưu Tương Ngôn.
Nhưng Đông Phương Hiển cũng không làm thế, cũng không thí nghiệm thử.
Có một vài thứ, một khi đã làm, sẽ khiến cho người khác đề phòng mình.
Một lát sau, Đông Phương Hiển nói “Là một loại liên hệ mơ hồ, vì sao lại có thì chính ta cũng không biết. Nhưng ta đã lưu lại dấu ấn tinh thần lực của mình trong đầu hắn, việc ta không muốn thì hắn cũng không tự chủ làm được, các ngươi nếu tin tưởng ta, vậy là được rồi.”
Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn nhìn nhau, Vương Chính gật đầu “Được rồi, ta đã biết.”
Lưu Tương Ngôn cũng gật đầu.
Đông Phương Hiễn dẫn Ngô Khánh Liễm về, mà hai người Lưu Tương Ngôn vì nguyên nhân không rõ kia cũng chỉ có thể theo gần đó không xa.
Về phần sau đó như thế nào, Đông Phương Hiển cam kết sẽ nghĩ biện pháp xem có thể giải trừ loại liên hệ vô hình kia hay không, mặc dù không thể giải trừ cũng sẽ không dùng tới để uy hϊếp hai người Lưu Tương Ngôn cùng Vương Chính.
Đối với việc này, Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn dù bất đắc dĩ cũng chỉ có thể cảm kích đồng ý. Không thì biết làm thế nào bây giờ?
Chính bọn họ cũng không giải quyết được.
Đông Phương Hiển nói sẽ nghĩ biện pháp cũng không phải chỉ nói cho có. Y thực sự đang nghĩ biện pháp. Nhưng hiện giờ tạm thời thì y đúng là chưa nghĩ ra, y mơ hồ cảm nhận được loại liên hệ này có lẽ bắt nguồn từ tử khí quanh thân Ngô Khánh Liễm, nhưng chứng cứ thì lại không có. Hơn nữa, coi như là do tử khí kia tạo ra, cần giải quyết tử khí thế nào cũng phải suy ngẫm lại.
Mấy người quay trở lại công xưởng quốc phòng.
Nhưng lần này, Ngô Khánh Liễm không theo đi vào bên trong công xưởng, hai người Lưu Tương Ngôn cùng Vương Chính cũng sống ở bên ngoài.
Thẩm Hoa Phong nhìn thấy Đông Phương Hiển trở về, vội vã chạy tới đón.
“Đông Phương, con đã về.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Vâng.”
“Con có bị thương không?” Vấn đề Thẩm Hoa Phong quan tâm nhất vẫn là an toàn của Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển lắc đầu “Con không sao. Chỉ là Ngô Khánh Liễm, hắn hiện tại đã biến thành tang thi…”
Thẩm Hoa Phong nghe vậy hơi sững sờ, cuối cùng đành phải cười khổ “Không còn cách nào?”
Đông Phương Hiển lắc đầu, cũng không nói tới thay đổi của Ngô Khánh Liễm lúc này.
Y chỉ nói “Bác trai, tối hôm nay con ở lại kiểm tra vấn đề bên này, bác trai về trước đi.”