Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 112: Không lo lắng sao

Thẩm Tu Lâm xuống dưới lầu rồi gọi hết đám Long Thành Uyên, Tuyết Lang tới.

Để xoá bỏ ba nhà kia, Thẩm Tu Lâm trước đó có hai kế hoạch, một là tự tìm tới cửa, hai là đợi bọn họ đến.

Đối với kế hoạch chờ bọn họ đến, nhất định cần có trận pháp.

Thế nhưng hiện tại Đông Phương Hiển không thể sử dụng tinh thần lực, vậy coi như là kế hoạch này không thể dùng tới được.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm quyết định chủ động tấn công.

Đợi cho tất cả mọi người đều tới, Thẩm Tu Lâm chọn ra đối tượng đầu tiên, chính là Chu gia.

Chu Hải, Chu Thành Kim, Châu Thuý Hoàn đều bị dẫn theo. Phu nhân của Chu Hải, Trương Hoa Phương trước đó trong lúc hỗn loạn đã chết.

Thẩm Tu Lâm mang theo một trăm dị năng giả cấp hai, còn thêm cả hai người Khâu Dương Dương và Lưu Tương Vân.

Mang theo một ít người như vậy, Thẩm Tu Lâm xuất phát. Bọn họ đến thẳng Chu gia.

Sau khi đến nơi, Thẩm Tu Lâm dùng công pháp bay tới phía trước Chu gia căn cứ.

“Người đầu hàng, không gϊếŧ. Người phản kháng, chết. Ta Thẩm Tu Lâm đến để diệt Chu gia, dị năng giả đối diện nghe rõ cho bổn thiếu gia, rốt cuộc là muốn theo ai, lựa chọn đi, sinh mệnh chỉ có một mà thôi.”

Thẩm Tu Lâm thông báo theo kiểu khoa trương như vậy.

Toàn bộ người trong Chu gia căn cứ đều hoảng loạn.

Hơn nữa, hiện tại trong Chu gia căn cứ, thủ lĩnh thế hệ thứ ba của Chu gia cũng không có mặt.

Bởi vì Thẩm Tu Lâm nhốt lại gia chủ và thế hệ thứ nhất của ba gia tộc, hiện tại người của ba nhà đều đang cùng nhau bàn bạc xem phải làm thế nào.

Nên chờ Thẩm gia ra tay, hay là trực tiếp đánh tới.

Lúc này, tất cả đám người Châu Hải Ninh, Châu Hải Nguyệt cùng một ít họ hàng Châu gia, đều tập trung tại Lãnh gia.

Đây chính là ngầm coi Lãnh gia làm người dẫn đầu ba nhà.

Bọn họ không nghĩ tới, Thẩm Tu Lâm sẽ tới Chu gia, càng không nghĩ tới, Thẩm Tu Lâm chỉ dẫn theo một số lượng người ít ỏi.

Hiện giờ người ở lại trong Chu gia căn cứ chỉ có một ít họ hàng của Chu gia.

Hơn nữa, những người này cũng không có gan lớn, một người coi như là dũng cảm nhất trong đó, khi nghe đến mấy câu Thẩm Tu Lâm nói xong thì sắc mặt ngay lập tức biến thành khủng hoảng.

Người này từ trong nhà đi ra, còn chưa kịp thương lượng gì với Thẩm Tu Lâm, đã bị tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm tóm lên giữa không trung.

Thực lực của Thẩm Tu Lâm sắp đạt tới cấp tám cao nhất, đối phó với một dị năng giả còn chưa tới cấp ba, đương nhiên là nhẹ nhàng vô cùng.

“Đầu hàng, hoặc là chết.” Giữa không trung, Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nói ra một câu.

Sắc mặt người này tái xanh lại “Thẩm Tu Lâm. Ngươi quá kiêu ngạo rồi. Ngươi cho rằng nơi này là đâu. Ngươi buông ta ra mau, bằng không người chết chính là ngươi.”

Người này gào lên, bộ dáng giống như muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm cười lạnh, trực tiếp ra tay vặn gãy cổ đối phương.

Người này thực sự không nghĩ đối phương nói ra tay là ra tay ngay, cứ như vậy… chết không nhắm mắt.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm ném thi thể của đối phương xuống dưới.

Giọng của hắn vang khắp trời “Đầu hàng, hoặc là chết. Tự các ngươi chọn đi, thế nhưng, chỉ có một phút suy nghĩ.”

Toàn bộ Chu gia căn cứ hỗn loạn.

Không ít người bình thường chạy ra ngoài căn cứ “Chúng ta đầu hàng, chúng ta đầu hàng.”

Trong số này, cũng có một số dị năng giả cấp một cũng chạy theo “Chúng ta đầu hàng, Thẩm thiếu, ngươi tha chúng ta đi.”

Người Chu gia nhất thời tức điên lên. Lúc này, Chu gia căn cứ đã hoàn toàn rối loạn.

Thẩm Tu Lâm vẫn như cũ đứng ở giữa không trung, chờ những người kia chạy ra bên ngoài, sau đó, hắn trực tiếp hạ lệnh tấn công.

Hơn một trăm dị năng giả hắn dẫn theo, đồng thời lấy ra vô số lựu đạn.

Không sai, chính là lựu đạn…

Thẩm Tu Lâm dẫn theo ít người như vậy tới nơi này, đương nhiên là có nguyên nhân, không phải hắn chủ quan khinh địch, mà là… hắn có át chủ bài.

Át chủ bài của hắn chính là vũ khí nóng.

Uy lực của lựu đạn, tính theo hiện tại mà nói, đến cả dị năng giả cấp hai cũng không ngăn cản nổi.

Huống chi, Thẩm Tu Lâm căn bản không cần thu phục nơi này, mà là trực tiếp huỷ diệt.

Như vậy, chiến đấu bắt đầu.

Trong khi những dị năng giả kia dùng vũ khí nóng, Thẩm Tu Lâm cũng lao vào trong đội ngũ Chu gia, tinh thần lực cấp tám hoàn toàn phát huy, sau đó đoạt đi một sinh mệnh…

Có những người, một khi đã là địch, như vậy ngươi không chết, chính là ta vong.

Đời trước, hắn đã chết qua một lần, đời này, tuyệt đối sẽ không chết.

Những người này, đều do mình gϊếŧ. Bọn họ không hẳn đều là kẻ thù của chính mình, thế nhưng mình đã cho bọn họ cơ hội để lựa chọn, nếu bọn họ lựa chọn ở lại, vậy chính là kẻ địch.

Cuộc chiến này giằng co đến một giờ đồng hồ.

Dưới sự oanh tạc của lựu đạn, Chu gia căn cứ gần như bị nổ thành phế tích.

Động tác bên này gây ra động tĩnh lớn như thế, bên Lãnh gia làm sao lại không nắm bắt được tin tức?

Bọn họ khẩn cấp chạy đến, thế nhưng khoảng thời gian tiêu phí cũng mất tới bốn mươi phút.

Lúc này, chiến đấu bên Thẩm Tu Lâm đã gần đi tới hồi kết.

Hắn mang theo đám Tuyết Lang ra phía ngoài Chu gia căn cứ, đợi viện binh đến.

Khi mấy người Lãnh Thu Ngôn tới, chỉ thấy đứng bên ngoài căn cứ là vô số người bình thường, khá nhiều dị năng giả cấp một, chỉ có một ít dị năng giả cấp hai.

Những người này vốn là người của Chu gia căn cứ, thế nhưng lúc này lại thành đội ngũ của Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm đứng ở ngay phía trước bọn họ.

Châu Hải Ninh nhìn thấy căn cứ đã thành một đống đổ nát, hai mắt đỏ bừng lên.

Thẩm Tu Lâm cười “Ta còn nghĩ bọn ngươi phải mất khá lâu mới tới được đây, hoá ra cũng nhanh đấy chứ.”

Trong lúc nói, phía sau lưng Thẩm Tu Lâm, lựu đạn vẫn đang ném liên tục về phía căn cứ. Đó là do đám người hắn mang theo ra tay.

“Thẩm Tu Lâm, ngươi không chết tử tế được.” Châu Hải Nguyệt hét lớn.

Thẩm Tu Lâm cười, để một dị năng giả dẫn ba người kia ra.

“Ba ba, ông nội.” Châu Hải Ninh cùng Châu Hải Nguyệt đồng thời kêu lên.

Thẩm Tu Lâm lại cười “Ta có thể chết tử tế được hay không thì chính ta cũng không biết, ta chỉ biết là, các ngươi ngày hôm nay, sợ là chết cũng không tử tế đấy.”

Châu Hải Ninh tức đến mức cả người đều run lên, lao thẳng về phía Thẩm Tu Lâm.

Ánh mắt Thẩm Tu Lâm lạnh lẽo, tinh thần lực cũng tấn công tới, đến trước mặt Châu Hải Ninh đã biến thành phong đao sắc bén.

Ngay lập tức, đầu của Châu Hải Ninh bay ra ngoài.

“Anh.” Châu Hải Nguyệt hét lên, chạy về phía Châu Hải Ninh.

Trong nháy mắt này, cả Lãnh Thu Ngôn và Chu Cửu Dương đều cảm thấy lạnh toát sống lưng.

“Thẩm Tu Lâm, đến cùng, ngươi với chúng ta có bao nhiêu thù hận. Tại sao phải làm đến mức này.” Lãnh Thu Ngôn chất vấn.

“Bao nhiêu thù hận sao…” Thẩm Tu Lâm nhìn Lãnh Thu Ngôn, đột nhiên nói “Lãnh Truyện Phong cùng Trương Tô Hàng đâu?”

Lãnh Thu Ngôn cười lạnh “Ngươi muốn biết bọn họ ở đâu?”

Thẩm Tu Lâm không sao cả nhún vai một cái “Cũng chẳng phải muốn biết lắm, ngươi không muốn nói thì thôi, nói chung, sau khi người đáng chết đều chết hết, ta cũng có thể tìm được bọn họ.”

Nói xong, Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên cao giọng, dùng tinh thần lực khiến cho âm thanh đều vang tới bên tai mọi người “Người đầu hàng, không gϊếŧ. Người phản kháng, chết.”

Màng nhĩ của mọi người đều bị chấn động đến mức đau nhói.

Tuyết Lang gào lên một tiếng, trợ uy cho Thẩm Tu Lâm.

Nhân thủ đám Lãnh Thu Ngôn mang tới đã có không ít người do dự.

Bọn họ đều rất quý trọng mạng sống của mình, bọn họ cũng không nhất định phải bán mạng cho Lãnh gia, Chu gia.

Châu Hải Nguyệt hét lên “Người của Châu gia, theo ta lên. Gϊếŧ ác ma này đi.”

Sau đó, Châu Hải Nguyệt lao lên phía trước, sau lưng nàng, mười mấy dị năng giả cũng cùng xông lên.

Lãnh Thu Ngôn cũng hét lớn “Chúng ta cùng lên, không tin không gϊếŧ được một người. Hắn chỉ có một người.”

Bên phía Lãnh gia rất nhanh cũng tham gia chiến đấu.

Chu gia của Chu Cửu Dương tất nhiên cũng không đứng im “Mọi người theo ta.”

Những người này đêu xông lên tấn công, thế nhưng số người đứng yên, lựa chọn đầu hàng cũng không ít.

Thẩm Tu Lâm cười lạnh, chạy vào đám người…

Ba dặm cách đó, Lãnh Truyện Phong muốn chạy tới, thế nhưng bị Trương Tô Hàng ngăn cản.

Ở phía sau bọn họ còn có mấy chục người, đều là người Lãnh gia, cũng là thủ hạ dòng chính của Lãnh Truyện Phong.

“Ngươi đi chỉ là chịu chết thôi.” Trương Tô Hàng lạnh nhạt nói, giữ chặt lấy Lãnh Truyện Phong, không cho đối phương nhúc nhích.

“Anh của ta đều ở đó. Còn có cha mẹ ta.”

“Truyện Phong.” Trương Tô Hàng nhẹ nhàng chạm vào hai má Lãnh Truyện Phong, vẻ mặt dịu dàng, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng “Ngươi đi thì làm được gì? Lãnh gia các ngươi, bao gồm cả Chu gia, Châu gia, không người nào có thể chạy thoát.”

“Vậy còn ngươi?” Lãnh Truyện Phong gào lên “Không phải ngươi nói mình rất lợi hại sao? Ngươi đi gϊếŧ Thẩm Tu Lâm, đi gϊếŧ hắn a.”

Trương Tô Hàng nhàn nhạt nói “Ta hiện giờ không gϊếŧ được hắn. Cấp của ta không cao bằng hắn, hơn nữa, hắn còn có một tình nhân rất lợi hại. Nhưng mà, ta không làm được, không có nghĩa là người khác cũng không làm được. Đi với ta tới đế đô, ta đảm bảo, sẽ có người gϊếŧ được hắn.”

Lãnh Truyện Phong đột nhiên trợn mắt “Có người gϊếŧ được hắn? Ngươi nhanh khiến kẻ đó tới gϊếŧ hắn đi.”

“Người kia ở tại đế đô. Nếu như chúng ta không thể trở thành thủ hạ trung thành của hắn, hắn cũng sẽ không giúp chúng ta tiêu diệt kẻ địch đâu.”

Lãnh Truyện Phong nhất thời im lặng.

Trương Tô Hàng kéo tay Lãnh Truyện Phong “Đi thôi, chúng ta đi đế đô.”

Lãnh Truyện Phong vẫn còn có chút không nỡ, cuối cùng… bị Trương Tô Hàng đánh ngất xỉu.

Trương Tô Hàng gọi đám thuộc hạ mang theo Lãnh Truyện Phong rời đi, mắt người này nhìn về hướng Thẩm Tu Lâm, dù không thấy được người Thẩm Tu Lâm, thế nhưng tinh thần lực vẫn cảm nhận được chiến đấu ở bên kia, cảm nhận được huyết tinh từ bên kia truyền tới…

“Thẩm Tu Lâm, chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Lẩm bẩm xong, Trương Tô Hàng nói “Đi thôi.”

Đông Phương Hiển ở trong phòng ngây người một lúc lâu. Y ngủ một giấc, đến bữa trưa, Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên mang cơm trưa lên, y có chút ngượng ngùng, nói tự mình xuống ăn là được rồi.

Dương Phân vội nói “Không được, Đông Phương, chúng ta đều là người một nhà, con ngại cái gì. Lúc Tu Lâm đi còn dặn chúng ta rồi, con cần phải ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt, những việc khác đừng làm.”

Đông Phương Hiển có chút bất đắc dĩ nói “Con không làm gì cả mà.”

“Haha.” Hai người Dương Phân cười, nói “Vậy thì yên tâm nghỉ ngơi nào, nhớ là phải nằm nghỉ trên giường nhé.”

Đông Phương Hiển bất đắc dĩ nghe theo.

Hai người Dương Phân rời khỏi phòng, Đông Phương Hiển ăn cơm trưa, sau đó ngồi ở bên cửa sổ tĩnh toạ.

Tu luyện chữa trị khoảng hai tiếng đồng hồ, lúc tỉnh lại, thương thế trong cơ thể đã tốt hơn rất nhiều.

Y biết, đây là kết quả do Thẩm Tu Lâm dùng tinh thần lực chữa thương cho y, nếu không thì, chắc chắn sẽ không thể khoẻ lại nhanh như vậy.

Đối với việc này, Đông Phương Hiển cảm thấy rất ấm áp.

Chỉ là, nghĩ đến chính mình rồi cũng có ngày phải rời khỏi… trong lòng lại hoang mang.

Chính mình cùng người kia sẽ kết hôn, còn có con nữa, mình… không còn ở đây, người kia liệu có ổn không?

Biết rõ bản thân nên rời xa đối phương, không nên cùng nhau rơi vào lưới tình mới là điều tốt nhất, thế nhưng, cuối cùng vẫn không làm được.

Có hối hận không? Đến bản thân y cũng không biết…

Bây giờ, cũng chỉ có thể nghĩ giống như lúc trước.

Tất cả, đều theo số mệnh thôi. Hiện giờ, biến hoá của thế giới đã quá lớn, ai có thể đảm bảo mình sẽ thu thập đủ Ngũ Sắc Thập Quang?

Nếu thu thập không đủ Ngũ Sắc Thập Quang, chính mình cũng sẽ không có cách nào rời đi…

Cho nên, theo ý trời đi…

Nghĩ như thế, Đông Phương Hiển hít sâu một hơi.

Nhắc tới “rời khỏi”, tim sẽ đau, chỉ là… vẫn có thể chịu đựng được.

Y từ nhỏ tới lớn, sớm đã quen mọi loại đau đớn…

Buổi tối, Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên mang bữa tối lên, Đông Phương Hiển rốt cuộc hỏi “Thẩm Tu Lâm vẫn chưa về sao?”

“ừm, thằng bé vẫn chưa về.” Dương Phân tuy rằng cũng lo lắng, nhưng chỉ cười, hẳn là không muốn tâm trạng lo lắng của mình lây cho Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển nhấp môi, đang muốn nói gì đó, dưới lầu bỗng truyền tới âm thanh.

Mặc dù hiện tại Đông Phương Hiển không thể sử dụng tinh thần lực, thế nhưng chỉ nhận biết thôi thì không có vấn đề gì, hơn nữa, đó là cảm giác rất quen thuộc…

“Anh ấy về rồi.” Đông Phương Hiển khẳng định.

Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên nhất thời ngây người, sau đó, Dương Phân vội vàng nói “Cái gì? Về rồi? Tu Lâm trở về rồi sao?”

Đông Phương Hiển chậm rãi gật đầu “Ừm.”

Dương Phân và Hứa Du Nhiên nhìn nhau, hai người phụ nữ vội vàng chạy ra ngoài cửa.

Đông Phương Hiển cũng từ trên giường bước xuống, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.

Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên xuống lầu “Tu Lâm.”

Thẩm Tu Lâm nhìn lại, cười “Mẹ, bà nội.”

“Con về rồi… về rồi…” Hai người phụ nữ kéo tay Thẩm Tu Lâm, bắt đầu vội vàng kiểm tra.

“Tu Lâm, sắc mặt con không tốt, bị thương sao?” Dương Phân phát hiện tình huống cháu trai có vấn đề.

Hứa Du Nhiên lo lắng “Tu Lâm, con bị thương? Ở chỗ nào?”

Thẩm Tu Lâm cười, trấn an hai người “Hai người yên tâm, không sao, không bị thương gì cả, chỉ là hơi tốn sức lực.”

“Ta đi tìm trị liệu hệ dị năng giả.”

“Ừm, đúng, đúng.”

“Không cần.” Thẩm Tu Lâm kéo hai người lại “Cấp của bọn họ quá thấp, không chữa trị gì được cho con đâu. Tự con chữa trị là được rồi.”

Nói xong, Thẩm Tu Lâm nhận thấy khí tức của Đông Phương Hiển, đột nhiên nhìn lại.

Lúc này, Đông Phương Hiển đứng ở cầu thang, nhìn Thẩm Tu Lâm phía dưới.

Nhìn thấy bóng người quen thuộc muốn gặp nhất, Thẩm Tu Lâm cười “Đông Phương.”

Hứa Du Nhiên cùng Dương Phân liếc nhau, hai người cũng hiểu, nhìn Thẩm Tu Lâm không có vấn đề gì, để không gian lại cho hai người trẻ tuổi.

“Chúng ta chuẩn bị cơm tối, Tu Lâm. hai con nói chuyện đi.”

Lúc này, Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du vội vã từ bên ngoài chạy về, nhưng hai người đàn ông còn chưa kịp nói gì với Thẩm Tu Lâm đã bị hai người phụ nữ lôi đi. Thẩm Tu Lâm cũng không thèm để ý tới ông nội cùng với ông bố nhà mình bị lôi đi, hắn chậm rãi đi về phía Đông Phương Hiển, mãi cho đến khi đứng vững trước mặt đối phương, mới cười cười.

“Đông Phương, anh về rồi.”

Đông Phương Hiển bình tĩnh nhìn đối phương, chậm rãi gật đầu “Ừm, bị thương?”

Thẩm Tu Lâm ho một cái “Nhiều người quá, hơi tốn sức.”

Đông Phương Hiển im lặng, rồi nhẹ nhàng nói “Mọi việc thế nào?”

Thẩm Tu Lâm cười “Dòng chính của ba nhà kia đều bị anh giải quyết kha khá rồi, dựa vào ưu thế cấp bậc, anh gần như là một mình đấu với bọn họ.”

“Đám người Lãnh Thu Ngôn đâu?” Đông Phương Hiển hỏi.

“Bị tóm rồi nhốt lại.”

Đông Phương Hiển hơi nhíu mày “Anh không gϊếŧ bọn họ?”

Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Không vội, trước tiên giữ lại, còn có tác dụng.”

“Có tác dụng gì?”

Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nhìn Đông Phương Hiển “Đông Phương nhất định muốn nói với anh mấy điều này sao?”

Đông Phương Hiển không hiểu “Sao lại không?”

“Đông Phương lẽ nào không muốn biết anh có khoẻ không sao?”

Đông Phương Hiển nhấp môi “Tôi nhìn được, anh rất ổn.”

“Được rồi.” Thẩm Tu Lâm chịu thua, nhéo nhéo lòng bàn tay Đông Phương Hiển “Nhưng anh rất muốn biết hôm nay Đông Phương làm những gì, chuyện của những người khác, lại nói sau đi.”

Đông Phương Hiển im lặng.

Thẩm Tu Lâm kéo đối phương lên lầu…

Đông Phương Hiển bị động đi theo, hai tai lại có chút… hồng.

Lên lầu hai, Thẩm Tu Lâm kéo Đông Phương Hiển vào phòng, đóng cửa lại.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm lập tức hôn tới.

“Đông Phương… Đông Phương…”

Lẩm bẩm gọi tên Đông Phương Hiển, Thẩm Tu Lâm lúc này mới cảm thấy mình thực sự đã về tới nhà.

Cơ thể Đông Phương Hiển hơi run lên, y dựa theo bản năng, cũng vòng tay ôm lấy Thẩm Tu Lâm, sau đó dán sát vào…

Thẩm Tu Lâm hôn sâu hơn, mãi cho đến khi hai người đều không thở nổi mới thả Đông Phương Hiển ra.

Lúc này, hô hấp của hai người đều rối loạn.

“Đông Phương, em biết không? Khi anh ở bên ngoài chiến đấu… Điều anh nghĩ nhiều nhất là, sao em lại không ở bên cạnh anh lúc đó? Em đang làm gì? Em có phải không chăm sóc tốt cho chính mình hay không…”

Đông Phương Hiển lườm “Tôi không phải con nít, anh không cần… để ý nhiều như thế.”

Thẩm Tu Lâm khẽ thở dài “Ừm, anh biết, em không phải con nít… Thế nhưng, Đông Phương, anh không kìm lòng nổi a…”

Đông Phương Hiển nghe thấy vậy, cả khuôn mặt đều đỏ rực lên…