Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cũng đi xuống tầng tiếp theo.
Bọn họ vẫn chọn vị trí giống như ở tầng trên.
Nhưng mà Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển còn lén làm một việc, đó chính là hơi chỉnh sửa lại cánh cửa đã bị đổ xuống lúc nãy, Đông Phương Hiển còn bày một trận pháp ẩn hình ở đó.
Khi những người kia không đánh lại được tang thi, muốn trở lại tầng trên, thì đó không còn là chuyện đơn giản nữa.
Đương nhiên, Thẩm Tu Lâm cũng không hi vọng mấy thứ này có thể thật sự ngăn cản được đám người đó.
Nhưng mà tang thi cấp ba ở nơi này không phải chỉ là vật trưng bày, bọn họ còn có thời gian để trở về tầng trên hay không thì vẫn chưa thể biết được.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển làm xong mọi việc rồi mới đi tới phía bắc được chia theo kế hoạch để giải quyết tang thi.
“Đông Phương, ngươi đừng ra tay, chỗ này để ta là được.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Được.”
Vì vậy, lần này số người ra tay nhiều hơn một Thẩm Tu Lâm, những cái khác vẫn giữ nguyên.
Tuy rằng bên này cũng có vài cái tang thi cấp ba, nhưng cấp ba và cấp năm vẫn có khác biệt rất lớn.
Tuyết Lang luôn luôn che chở cho Long Thành Uyên. Mặc dù dị năng của Long Thành Uyên chỉ tới cấp ba, nhưng thân thể lại nho nhỏ linh hoạt, tận dụng mọi ưu điểm thì vẫn rất lợi hại, căn bản không cần Tuyết Lang hỗ trợ.
Năng lực của Thuỷ Bạch Sắc tuyệt đối khắc chế tang thi, cho nên mỗi khi chạy qua chạy lại trong bầy tang thi thì đám tang thi vẫn từng đám nối nhau ngã xuống.
Thế nhưng số lượng tang thi ở đây nhiều gấp đôi so với tầng trên, cho nên dù mấy người Thẩm Tu Lâm ra tay rất nhanh thì cũng mất đến hơn bốn mươi phút mới giải quyết hết tang thi.
Đây còn là tính thêm Thẩm Tu Lâm rồi đó, nếu không thì còn mất nhiều thời gian nữa.
Thế nên Thẩm Tu Lâm tin rằng, ba phía còn lại chắc chắn sẽ rất náo nhiệt…
Ba nhà kia lúc này xác thực vô cùng náo nhiệt.
Sắc mặt mỗi người đều rất khó coi, bao quát cả Trương Tô Hàng.
Ở tầng trên Trương Tô Hàng đã bị thương, mặc dù chút thương tổn đó có thể dùng viên đá lúc trước để khôi phục, thế nhưng hiện tại không có thời gian để làm việc này.
Ba nhà lúc này đều đã tập trung lại cùng một chỗ.
Tang thi chỗ này quá nhiều, không tập trung lại thì cũng hết cách.
Khoảng hai mươi phút trước, bọn họ muốn lui lại tầng trên, thế nhưng đám tang thi đã chặn toàn bộ đường ra ngoài.
Nếu như muốn thoát khỏi tầng này, chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là gϊếŧ tang thi để mở lối xông ra ngoài.
Nhưng là tang thi đâu có dễ gϊếŧ như vậy.
Nếu dễ gϊếŧ thì bọn họ còn cần cân nhắc quay lại tầng trên làm cái gì.
“Tang thi cấp ba, sao có thể nhiều tang thi cấp ba đến vậy.” Sắc mặt Châu Hải Ninh tái xanh.
Vẻ mặt của những người còn lại lúc này cũng không khác là mấy.
Đặc biệt là Lãnh Thu Ngôn, sắc mặt kém nhất, bởi vì so với hai nhà còn lại, Lãnh gia đã tổn thất quá nhiều.
Chu Cửu Dương nhìn lại đội ngũ bên mình, nhà bọn họ cũng chết không ít, đây đều là dị năng giả cấp hai, chết nhiều như vậy quả thực rất đau lòng.
Châu Hải Ninh nói “Không biết Thẩm Tu Lâm ở chỗ nào.”
Lãnh Thu Ngôn lạnh nhạt nói “Không cần quản hắn, hắn chỉ biết thấy chết không cứu thôi.”
Mấy người khác đều nhíu mày, nghĩ tới bản tính ngông cuồng của Thẩm Tu Lâm, quả thực có thể là thấy chết mà không cứu.
Không, không phải là có thể, mà là khẳng định thấy chết không cứu.
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?” Chu Cửu Dương mở miệng nói “Gϊếŧ ra ngoài hay là…”
Châu Hải Ninh và Lãnh Thu Ngôn nhất thời im lặng.
Châu Hải Nguyệt nói “Anh, nếu chúng ta muốn gϊếŧ hết chỗ tang thi này, e rằng phải trả giá không nhỏ, hơn nữa lại còn có một tầng dưới cùng. Vả lại tang thi cấp ba nơi này quá nhiều, chúng ta cũng không chắc có thể tiêu diệt hết.”
Châu Hải Ninh chậm rãi gật đầu “Hải Nguyệt nói đúng… Chúng ta đã đoán sai mức độ nghiêm trọng của nơi này, chỉ có thể rút lui rồi tính sau.”
Lãnh Thu Ngôn cùng Chu Cửu Dương nhìn nhau, đều thấy được vẻ đồng ý trong mắt đối phương.
Vì thế, Lãnh Thu Ngôn nói “Vậy chúng ta xông ra ngoài.”
Chu Cửu Dương nói “Thẩm Tu Lâm thì sao? Có muốn đi thông báo cho hắn không?”
Châu Hải Ninh thản nhiên nói “Thẩm thiếu lợi hại như vậy, chắc là cũng không cần chúng ta xen vào việc của hắn đâu.”
Chu Cửu Dương nghe vậy thì khẽ mỉm cười “Cũng đúng.”
Lãnh Thu Ngôn cũng cười “Được, vậy chúng ta xông ra ngoài, ở lại nơi này nữa cũng không có cách.”
Vì vậy, nhóm người bên này dự định trực tiếp đánh về phía cửa…
Trương Tô Hàng cùng Lãnh Truyện Phong im lặng đi ở vị trí sau cùng, cũng không biết Trương Tô Hàng có tính toán gì…
Đợi đến khi Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển âm thầm đi lại nơi này, chỉ thấy đám người ba nhà Lãnh Thu Ngôn sắp ra tới gần cửa…
Chỉ là bọn họ không có thuận lợi như vậy.
Tang thi cấp ba lúc này đều vây quanh hết ở chỗ này.
Nơi này ngoại trừ Trương Tô Hàng thì mạnh nhất cũng chỉ là cấp hai cao nhất, đương nhiên sẽ vô cùng khó khăn nếu muốn ngăn lại mười mấy cái tang thi cấp ba.
Dù bọn họ chỉ muốn thoát thân cũng không đơn giản đến vậy.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển thấy Lãnh Thu Ngôn đã bị thương, nhưng không phải là vết thương nặng. Chỉ có vị trí của Lãnh Truyện Phong cùng Trương Tô Hàng… có chút quái lạ.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nhìn nhau, Thẩm Tu Lâm nói “Trương Tô Hàng kia có vẻ không muốn đi.”
“Chúng ta còn ở chỗ này, hắn đương nhiên sẽ không đi. Hắn hình như muốn thứ gì đó trên người chúng ta.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, rất tán thành “Ngươi nói không sai, thứ trên người chúng ta mới có lợi với hắn. Còn chỗ súng đạn này lại không có tác dụng gì cả, ngoài việc dùng để thu mua người khác.”
Đông Phương Hiển nói “Nhưng đám người Lãnh Thu Ngôn không đi, Trương Tô Hàng cũng không có cách ra tay.”
Thẩm Tu Lâm cười “Xem kìa, Lãnh Thu Ngôn đang nhìn về phía Trương Tô Hàng.”
Bên kia, Lãnh Thu Ngôn xác thực đã nhìn về phía Trương Tô Hàng.
“Trương Tô Hàng.”
Trương Tô Hàng cũng nhìn thấy, lập tức lên tiếng “Đại thiếu, đến ngay.”
Nói xong, Trương Tô Hàng mang theo Lãnh Truyện Phong khó khăn chen qua đám người.
Lãnh Thu Ngôn nói “Nơi này ngươi có cấp bậc cao nhất, dùng phương thức cũ, chúng ta phối hợp với ngươi.”
“Được.” Trương Tô Hàng không từ chối, lập tức đồng ý.
Vì vậy Trương Tô Hàng vây lấy một tang thi cấp ba, dùng tinh thần dị năng công kích. Lần này Trương Tô Hàng rất cẩn thận, dị năng dùng tới không phải cấp ba, mà là cấp bốn.
Bởi vì đẳng cấp áp chế, hơn nữa còn có những người khác phối hợp, rốt cuộc giải quyết một cái tang thi cấp ba.
Mọi người thấy được hi vọng, lập tức phối hợp theo.
Quả nhiên, biện pháp như vậy vẫn có hiệu quả.
Đám người Lãnh Thu Ngôn càng ngày càng đến gần chỗ cửa…
Sau đó, Trương Tô Hàng đại nghĩa diệt thân, hô to một câu “Ta đến cản phía sau.”
Trương Tô Hàng đẩy Lãnh Truyện Phong về phía Lãnh Thu Ngôn, lập tức có dị năng giả kéo Lãnh Truyện Phong đi qua.
Đám người Lãnh Thu Ngôn cuối cùng cũng phá được vòng vây đi ra ngoài. Trương Tô Hàng cùng mấy người dị năng giả lưu lại cản đường phía sau.
Mấy người dị năng giả kia vốn đã có tâm lý sẽ phải chết, thế nhưng Trương Tô Hàng lại nói “Các ngươi đi đi, ta sẽ có biện pháp rời khỏi.”
Những người kia vô cùng cảm kích Trương Tô Hàng.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Biết đóng kịch ghê cơ.”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Ừm.”
Hai người không nhúng tay vào, chỉ nhìn đám người Lãnh Truyện Phong rời đi, không làm thêm cái gì nữa.
Mà Trương Tô Hàng khi chỉ còn lại một mình thì cũng không che giấu nữa, từ trong áo lấy ra một viên đá.
Viên đá này chính là khối đá mà mấy người Thẩm Tu Lâm từng muốn lấy đi, sau đó bị Trương Tô Hàng dùng để ngăn cản công kích của Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm.
Trương Tô Hàng lấy ra viên đá, lẩm nhẩm niệm vài câu gì đó, sau đó kề sát viên đá lên trán…
Nhất thời, ánh sáng từ viên đá loé lên, cũng không chói mắt, thế nhưng trong ánh sáng đó lại ẩn chứa năng lượng công kích.
Ngay sau đó, cũng giống như khi Thuỷ Bạch Sắc dùng năng lượng để đối phó tang thi…
Đám tang thi ngã xuống liên tục. Chỉ cần bị ánh sáng kia bao trùm, tất cả đều ngã xuống, hoặc là bị đông cứng.
Trong đó cũng có ba cái tang thi cấp ba, Trương Tô Hàng nhảy vào, cắt đầu của ba tang thi.
Khi muốn thu lấy tinh hạch, bỗng nhiên một luồng tinh thần lực kéo tới, Trương Tô Hàng cấp tốc né tránh.
Sau đó, ba viên tinh hạch cấp ba rơi vào tay của Thẩm Tu Lâm.
Việc cướp đồ của người khác, Thẩm Tu Lâm đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì đương nhiên là quang minh chính đại ra tay.
Thẩm Tu Lâm thu tinh hạch vào trong không gian, trên mặt thì tươi cười xuất hiện ngay phía trước Trương Tô Hàng.
Trương Tô Hàng có vẻ cũng đoán trước được Thẩm Tu Lâm sẽ xuất hiện, khẽ cười một cái “Chỉ là mấy viên tinh hạch cấp ba mà thôi, nếu Thẩm thiếu thích thì cứ nói ra là được.”
“Haha.” Thẩm Tu Lâm cười “Không nghĩ tới Trương tiên sinh còn rất hào phóng nha. Nhưng mà điều khiến bản thiếu gia ta càng thêm bội phục là bản lĩnh giấu dốt của Trương tiên sinh đấy.”
Trương Tô Hàng cười, lúc này viên đá vẫn dính trên trán đối phương, đồng thời viên đá cũng giống như đã hoà thành một thể cùng trán của người này, trông rất kì dị, khiến người khác không thể không chú ý tới.
Thuỷ Bạch Sắc nói “Người này đã bị ô nhiễm.”
Ô nhiễm? Thẩm Tu Lâm híp mắt một cái.
Nhưng không nghĩ tới, Trương Tô Hàng cũng nghe thấy được “Ô nhiễm? Haha, đây chính là một trong Ngũ Sắc sao? Thật sự rất… xinh đẹp.”
Thuỷ Bạch Sắc nằm trên người Tiểu Tùng nghe vậy thì run run, tựa hồ vô cùng ghét bộ dáng của Trương Tô Hàng.
“Ngũ Sắc là cái gì thì ta không biết, ngược lại là Trương tiên sinh, bản thiếu rất có hứng thú đối với viên đá trên đầu Trương tiên sinh đó, Trương tiên sinh có nguyện ý bỏ được đồ vật yêu thích hay không?”
Thẩm Tu Lâm nói thì có vẻ ngông cuồng, kỳ thực hắn đang đề phòng.
Lông mày Trương Tô Hàng giật giật “Thẩm thiếu lại nhìn trúng viên đá của ta? Haha, cái này thì không được. Nếu là tinh hạch hay cái gì khác đại loại thế, chỉ cần Thẩm thiếu muốn thì ta sẽ cho. Thế nhưng viên đá này chính là nguồn gốc của cái mạng ta, nếu cho nó đi, thì e là mạng nhỏ của ta cũng khó giữ được mất.”
“Mấy lời Trương tiên sinh nói thực sự là quá nghiêm trọng hoá rồi, một viên đá thôi, sao lại là tính mạng được?”
“Haha, Thẩm thiếu nếu quả thực muốn viên đá này của ta thì cũng không phải là không thể, chỉ là cần mang đồ tới đổi thôi.” Trương Tô Hàng mỉm cười nói, ánh mắt lại chăm chú nhìn Thuỷ Bạch Sắc.
Thuỷ Bạch Sắc nhất thời rùng mình.
Thẩm Tu Lâm lại hỏi “Hả? Lấy cái gì tới đổi? Nói thử xem.”
“Một trong Ngũ Sắc kia là được.”
“Hả? Ngươi muốn con sóc này của ta sao? Cũng được thôi.” Thẩm Tu Lâm cười “Trương tiên sinh nếu thích thú cưng của ta thì ta sẽ đưa cho ngươi.”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm nhấc sóc con lên ném về phía Trương Tô Hàng.
Trương Tô Hàng cũng luôn luôn đề phòng, thế nhưng không nghĩ tới Thẩm Tu Lâm nói ném là ném, đem Thuỷ Bạch Sắc cùng sóc con đều ném đi qua.
Phản ứng của Trương Tô Hàng chậm lại trong nháy mắt, Thuỷ Bạch Sắc đã bắt đầu công kích.
Khi Thuỷ Bạch Sắc bị ném ra, nó liền thu được mệnh lệnh của Thẩm Tu Lâm thông qua khế ước.
Mệnh lệnh đó chỉ có hai chữ: Tấn công.
Vì vậy, ngay khi Thuỷ Bạch Sắc bị ném ra đã bắt đầu công kích…
Tuy Trương Tô Hàng bị chậm một nhịp, thế nhưng không có nghĩa đối phương sẽ yếu thế.
Thuỷ Bạch Sắc công kích, Trương Tô Hàng bị thương, thế nhưng cũng rất nhanh phản kích.
Khi năng lượng của Thuỷ Bạch Sắc và năng lượng của viên đá kia giao nhau thì chúng bắt đầu giằng co đánh lẫn nhau, theo sát đó, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cũng ra tay.
Lực công kích của Đông Phương Hiển rất nhanh, rất mạnh, so với Thẩm Tu Lâm thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Khi Trương Tô Hàng thật sự tiếp xúc đến công kích thì mới phát hiện mình đã xem thường đối phương rồi.
Nhưng mà Trương Tô Hàng đương nhiên vẫn để lại cho bản thân hai lá bài chưa lật, đồng thời, còn có một ý nghĩ điên cuồng.
Khi Đông Phương Hiển công kích, Trương Tô Hàng trực tiếp cưỡng chế chống đỡ. Sau đó khi Thẩm Tu Lâm công kích, cả người Trương Tô Hàng đột nhiên thay đổi.
Trương Tô Hàng nhảy lên cao, lao vọt tới gần Thẩm Tu Lâm, sau đó, người này mở hai mắt ra. Cặp mắt kia, thế nhưng lại rất giống của Đông Phương Hiển.
Hai mắt vô cùng đen, nhưng mà ngoại trừ màu đen như mực kia ra, còn có màu tím nhàn nhạt.
Màu tím này có chút yêu dị, khiến cho người ta cảm thấy… mơ hồ.
Thẩm Tu Lâm mặc dù có chuẩn bị, thế nhưng cũng không nghĩ tới tinh thần lực mê hoặc của đối phương lợi hại như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng mà trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím hoa mỹ kia.
Nhất thời, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy trong đầu oành một tiếng nổ tung.
Sau đó, là một mảnh trống trơn mờ mịt.
Trong phút chốc, Thẩm Tu Lâm không nhận ra được mình đang ở đâu, thế nhưng bản năng lại nói cho hắn là rất nguy hiểm rất nguy hiểm, trạng thái như vậy tuyệt đối không thể tiếp tục kéo dài.
Đông Phương Hiển cũng không nghĩ tới Trương Tô Hàng sẽ trực tiếp chống đỡ lại công kích của y, càng không nghĩ tới mục tiêu thực sự của đối phương là Thẩm Tu Lâm.
Lúc này, Trương Tô Hàng đã đánh về phía Thẩm Tu Lâm, hai mắt Đông Phương Hiển nháy mắt đều biến thành đỏ đậm “Ngươi dám!”
Y hét lên một tiếng, hai mắt từ đỏ đậm đã biến thành đen kịt, thân hình Trương Tô Hàng đang lao tới giữa không trung đột nhiên dừng lại một chút.
Cũng chính lúc này, Thẩm Tu Lâm thoát ra khỏi huyễn cảnh mờ mịt vừa nãy.
Đợi tới khi Trương Tô Hàng lại lao tới lần nữa, Thẩm Tu Lâm đã lấy súng lục từ không gian ra.
Đạn ầm ầm bắn tới.
Hiện giờ súng đạn bình thường không có tác dụng gì với thân thể của dị năng giả, nhất là từ dị năng giả cấp hai trở lên.
Không nói tới Trương Tô Hàng còn là dị năng giả cấp bốn, cấp năm.
Nhưng đạn của Thẩm Tu Lâm không phải đạn thường.
Ở trong đó còn có tinh thần lực của hắn.
Lúc đầu, Trương Tô Hàng cũng không để ý, vẫn như cũ lao thẳng tới, thế nhưng khi bị trúng hai viên đạn, Trương Tô Hàng lập tức nhận ra nguy hiểm, ánh mắt nhất thời lạnh lẽo.
Mà theo sau đó, Đông Phương Hiển cũng tấn công.
Vừa nãy, Trương Tô Hàng vì tới gần và khống chế Thẩm Tu Lâm, hơn nữa còn lưu lại tinh thần lực trong người Thẩm Tu Lâm, đã trực tiếp chống đỡ một đòn của Đông Phương Hiển.
Thế nhưng dù Trương Tô Hàng có thể chịu được một đòn, cũng không có nghĩa có thể chịu lần thứ hai, lần thứ ba.
Cả người Trương Tô Hàng lăn một vòng trên mặt đất, miễn cưỡng tránh được công kích của Đông Phương Hiển, sau đó kéo viên đá trên trán tới gần hai mắt.
Khi viên đá kia tới gần mắt, Trương Tô Hàng kêu một tiếng, hai mắt tựa hồ đều chảy máu, thế nhưng khí thế trên người lại tăng vọt gấp đôi.
Trương Tô Hàng nhanh chóng đánh một đòn về phía Thẩm Tu Lâm, Thẩm Tu Lâm đề phòng nguy hiểm, chỉ có thể né tránh.
Ngay khi Thẩm Tu Lâm tránh ra, Trương Tô Hàng đã lao về phía cửa.
Lúc đi qua, Tuyết Lang nhảy ra ngăn chặn, thế nhưng Trương Tô Hàng lại không né tránh, chỉ cười lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một khối đá màu đen, sau đó ném về phía Tuyết Lang.
“Nguy hiểm. Mau tránh ra.” Thuỷ Bạch Sắc hét lên.
Tuyết Lang là sói, bản thân động vật vẫn rất mẫn cảm.
Khi viên đá kia ném về phía nó, nó mau chóng tránh được…