Như vậy, xe dần dần đi tới địa điểm tập kết.
Nơi đó nằm gần ngoại ô, còn có một nhà siêu thị cỡ lớn, nhưng siêu thị này đã bị dọn sạch vô số lần, có khi bên trong chỉ còn lấy mấy cái giá đựng hàng mà thôi.
Thẩm Tu Lâm đến nơi thì dừng xe lại, đi xuống xe.
Bên kia, Lãnh gia, Chu gia, Châu gia, ba nhà đều đang đợi.
Mặc dù là ba nhà đứng cùng một chỗ, nhưng vẫn chia rõ từng nhà một, dù không phân biệt quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ba đội người khác nhau.
Người dẫn đầu Lãnh gia là Lãnh Thu Ngôn, phía sau còn có cả Lãnh Truyện Phong cùng Trương Tô Hàng.
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm liếc qua Lãnh Truyện Phong cùng Trương Tô Hàng.
Hai người kia, mặt Lãnh Truyện Phong không hề có cảm xúc, trong mắt chỉ có lạnh lùng cùng địch ý. Phần địch ý này, không cần phải nói, rõ ràng là nhằm vào Thẩm Tu Lâm.
Trương Tô Hàng lại không nhìn tới chỗ Thẩm Tu Lâm. Người này nhìn thẳng về phía Long Thành Uyên cùng Tuyết Lang, ánh mắt hơi loé lên, trong đầu lướt qua một cái gì đó.
Lúc này, Đông Phương Hiển nói “Đều đến đủ?”
Thẩm Tu Lâm cười, ánh mắt lướt qua phía Chu gia cùng Châu gia “Xem ra, đều đến đủ rồi.”
Người dẫn đội bên Châu gia là Châu Hải Ninh, ngoài ra, còn có Châu Hải Nguyệt. Trưởng tử và trưởng nữ Châu gia đều ở đây, chẳng lẽ không sợ nguy hiểm gì hay sao?
Bên Chu gia thì là Chu Cửu Dương, hai em gái song sinh lại không thấy đâu.
Lãnh Thu Ngôn, Châu Hải Ninh, Chu Cửu Dương ba người đi tới gần chỗ Thẩm Tu Lâm.
“Chỉ có hai người các ngươi?” Lãnh Thu Ngôn híp mắt lại “Ta phải nói là, các ngươi tự tin hay tự đại đây?”
Thẩm Tu Lâm nhún vai “Là loại nào thì… các ngươi thử là biết, không phải hay sao?”
Lãnh Thu Ngôn nghe vậy, hai mắt càng nhíu lại.
Chu Cửu Dương tự tiếu phi tiếu nói “Thử như thế nào?”
Thẩm Tu Lâm lại cười, trăm phần trăm hung hăng kɧıêυ ҡɧí©ɧ “Thử thế nào? Tuỳ các ngươi, thích một đối một hay đánh hội đồng, thiếu gia ta đều chấp hết. Nhưng mà, trước đó, ta cũng phải nói trước, bất kể là hình thức nào, ta cũng không chịu trách nhiệm về hậu quả đâu đấy.”
Kiểu nói chuyện không kiêng nể này đều khiến ba vị thiếu gia đối diện im lặng.
Cuối cùng, vẫn là Châu Hải Ninh mỉm cười “Hai người thì hai người vậy, thực lực của Thẩm thiếu chúng ta đều hiểu rõ. Hơn nữa, Thẩm thiếu còn có Tuyết Lang, nghe nói sức chiến đấu của nó cũng không hề thua kém.”
“À, ngươi nói tới nó à.” Thẩm Tu Lâm vỗ tay một cái, sau đó, Tuyết Lang lập tức nằm xuống.
Bộ dáng có vẻ là rất nghe lời.
Thẩm Tu Lâm cười “Được rồi, sủng vật của thiếu gia ta đây còn mạnh hơn rất nhiều người đấy.”
Lời này vừa nói ra đã khiến cho sắc mặt đám người đối diện vô cùng khó coi, đây là đang nói bọn họ còn không bằng một con vật nuôi sao?
Có mấy kẻ kích động muốn tìm Thẩm Tu Lâm đánh một trận, nhưng lại bị đồng bạn bên cạnh kéo lại.
Hiển nhiên, những người này đều đã được dặn dò kĩ càng.
Thẩm Tu Lâm lần thứ hai cười haha, sau đó cho Tuyết Lang lên xe.
Long Thành Uyên cũng lên xe.
Thẩm Tu Lâm nói “Đừng lãng phí thời gian, chúng ta nhanh đi thôi, nhiều người tụ tập ở đây sẽ hấp dẫn càng nhiều tang thi tới.”
Lãnh Thu Ngôn cười “Thẩm thiếu nói đúng, chúng ta lên đường thôi.”
Thẩm Tu Lâm quang minh chính đại nắm tay Đông Phương Hiển quay người đi về nơi đỗ xe, trực tiếp đem lưng quay về phía đám người Lãnh Thu Ngôn.
Nhưng mà, cũng chính vì kiểu xem nhẹ người khác này, lại không có người nào dám ra tay với hắn.
Như vậy, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển lên xe, khởi động xe…
Này một đường, xe nghênh ngang rời đi, tốc độ cực nhanh, thậm chí suýt chút nữa đυ.ng phải người trong đội ngũ kia, kiểu hành động cực kỳ phách lối này khiến cho sắc mặt cả đám người đều tái xanh.
“Thiếu gia, chúng ta gϊếŧ bọn họ đi, bọn họ chỉ có hai người thôi.”
“Đúng đó thiếu gia, chúng ta nhiều người như thế này, dù cấp bậc của bọn họ cao một chút, thế nhưng ta cũng không tin bọn họ còn có thể không thương tích gì.”
“Đúng vậy, thiếu gia, Thẩm Tu Lâm không tự coi lại bản thân, hắn là ai chứ, quá làm càn rồi. Thiếu gia, chúng ta…”
“…”
Những người này ta một lời, ngươi một lời, đều nhao nhao nói với chủ nhân nhà mình.
Nhưng mà ba vị dẫn đầu đều im lặng không nói.
Một lát sau, Lãnh Thu Ngôn nhàn nhạt lên tiếng “Được rồi, đi nhà máy quốc phòng trước, giá trị vũ lực của bọn họ cao, ở trong công xưởng sẽ có nhiều tác dụng.”
Chu Cửu Dương cũng khẽ mỉm cười một cái “Đúng thế, bọn họ không phải là rất lợi hại sao? Chắc chắn sẽ có lúc dùng tới bọn họ, hiện giờ hao binh tổn tướng đối phó, vậy nhà máy công xưởng thì ai tới đánh?”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Châu Hải Ninh cũng lên tiếng, nói “Đi thôi, chúng ta cũng nên xuất phát.”
Vì vậy, một đám người cũng hối hả xuất phát…
Thẩm Tu Lâm lái xe, Đông Phương Hiển từ gương chiếu hậu liếc nhìn tình huống phía sau, nói “Bọn họ còn đứng ở chỗ cũ, chưa đi theo.”
Thẩm Tu Lâm cười một tiếng, không thèm để ý “Rồi sẽ đi theo thôi.”
Đông Phương Hiển cũng không để tâm nữa, tiếp tục ngả người nghỉ ngơi.
Tốc độ lái xe của Thẩm Tu Lâm rất nhanh, một ít tang thi phổ thông là trực tiếp đâm vào, tang thi cấp một, cấp hai thì do Tuyết Lang cùng Long Thành Uyên ngồi phía sau giải quyết.
Nhưng mà, Thẩm Tu Lâm không phải thánh nhân, hắn dù đi đầu tiên, nhưng cũng chừa lại không thiếu tang thi cho người phía sau giải quyết.
Cho nên, hắn chỉ là xử lí đám tang thi lao thẳng vào hướng mình, cản đường của hắn.
Còn những tang thi xung quanh, Thẩm Tu Lâm tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian.
Thậm chí, Thẩm Tu Lâm còn dùng tinh thần lực dẫn một ít tang thi, nhất là tang thi cấp hai, hướng về phía sau, để cho những người phía sau kia “thoải mái vui đùa” một chút.
Đây thật là phấn khích quá đi.
Vì vậy, chờ Thẩm Tu Lâm tới nhà máy quốc phòng, đội ngũ phía sau mới đi được hai phần ba lộ trình, hơn nữa mấy người còn mang thương tích. Ba nhà gộp lại có sáu người chết, ba người bị thương.
Đây là do bị tang thi cấp hai đánh lên. Dù trong đội ngũ bọn họ cũng đều là dị năng giả cấp hai, thế nhưng tốc độ hệ tang thi nhanh hơn dị năng giả cấp hai rất nhiều. Khi chúng nó muốn liều mạng, rất dễ dàng sẽ cào thương người. Một khi cào trúng động mạch hay chỗ trí mạng, dị năng giả cũng nhanh chóng tử vong.
Đoàn xe bọn họ gặp năm cái tang thi cấp hai, trong đó có ba cái là tốc độ hệ, cho nên mới có thể chết sáu người.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đến trước cửa nhà máy quốc phòng, hai người xuống xe, Thẩm Tu Lâm thu xe vào trong không gian…
“Đông Phương, ta tính bọn họ còn phải một lúc nữa mới tới, cũng không biết có hao tổn gì không nữa.”
Lúc này, Thẩm Tu Lâm rõ ràng tỏ vẻ mình có chút hả hê trong lòng.
Đông Phương Hiển nhìn đối phương “Ngươi thấy thế nào?”
Thẩm Tu Lâm cười “Ta thấy được a, khẳng định sẽ có tổn thất, chỉ là ít hay nhiều thôi.”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Không phải là biết trước rồi hay sao.”
“Haha, đúng là biết trước được, nhưng hiện giờ còn chưa nhìn tới.”
Đông Phương Hiển lắc đầu, cũng không để ý tới Thẩm Tu Lâm nữa.
Trước cửa nhà máy quốc phòng có hai cây ngô đồng rất lớn. Hai cây này không phải thực vật biến dị, cũng không tấn công người, nhưng do mạt thế tiến tới, chúng có vẻ lớn hơn gấp hai lần so với cây trước đây,
Đông Phương Hiển nói “Chúng ta vào trước hay chờ ở đây?”
Thẩm Tu Lâm nói “Đương nhiên là chờ ở đây. Mọi người là hợp tác tới đây, chính mình làm sao lại vào trước được. Chúng ta cứ chờ là được.”
Đông Phương Hiển im lặng nhìn đối phương, y đúng là không biết Thẩm Tu Lâm còn “quan tâm” người khác tới mức này đâu.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm kéo Đông Phương Hiển cùng nhau leo lên cây ngô đồng.
Trên cây ngô, Thẩm Tu Lâm tìm vị trí thích hợp ngồi xuống.
Đồng thời, hắn còn không quên kéo Đông Phương Hiển ngồi xuống bên cạnh mình, nhưng chỗ này hai người ngồi lại hơi chật, vì vậy, Thẩm Tu Lâm thừa cơ, trực tiếp ôm người đặt luôn lên trên đùi mình.
Đông Phương Hiển hơi nhíu mày, tư thế này y không quen, cũng không thích, thế nhưng cuối cùng lại không từ chối. Thẩm Tu Lâm ôm quá chặt, hơn nữa, trên người mình lúc nào cũng lạnh như băng, đối phương trên người lại ấm áp, khiến cho y có chút không nỡ cự tuyệt.
Như vậy, Thẩm Tu Lâm mĩ mãn ôm Đông Phương Hiển.
Tuyết Lang, Long Thành Uyên cùng với Tiểu Tùng đều ngồi trên một cây ngô đồng khác, lúc nãy bọn họ vốn là muốn đi săn tang thi, thế nhưng nghĩ lại vẫn nên nghỉ ngơi tốt một chút, cho nên cũng leo hết lên cây.
Đợi khoảng mười mấy phút, Lãnh gia, Chu gia, Châu gia ba nhà cuối cùng cũng tới.
Tiếng thắng xe chói tai vang lên, người trên xe đều đi xuống.
Ba nhà mang theo hơn mười chiếc xe, đều có không gian bên trong tương đối lớn, đi phía cuối còn có một chiếc xe tải.
Xe tải hiển nhiên là mang đến để chứa đồ, nhà máy quốc phòng có thể chứa cái gì, ai nấy đều biết tới được.
Nếu không vì vũ khí cùng đạn dược, bọn họ cũng sẽ không có lần hợp tác này.
Mọi người xuống xe, bên trong cũng có hai cái không gian dị năng giả, nhưng mà không gian của bọn họ chỉ có khoảng một trăm mét vuông, dùng để chứa rất nhiều vật liệu, không thể thổ hào như Thẩm Tu Lâm, đến cả xe cũng thu vào trong không gian.
Lúc này, mọi người không nhìn thấy xe của Thẩm Tu Lâm, tất cả đều cau mày.
Ngược lại là mấy người dẫn đầu lại tương đối bình tĩnh.
Chu Cửu Dương khẽ cười một cái “Thẩm thiếu ở chỗ nào sao không xuất hiện đi. Để Thẩm thiếu đợi lâu, thật sự là ngại ngùng.”
“Hắn ở đây?” Một tên thủ hạ có chút không tin, nhìn quanh trái phải một lần “Xe của hắn không ở đây. Làm sao lại xuất hiện được?”
“Đúng a, dù hắn đi trước, nhưng trên đường cũng có thể gặp bất ngờ nên tới chậm.” Một người bên Châu gia mở miệng trào phúng nói.
Hiển nhiên người này chẳng có ý tốt gì.
Chu Cửu Dương mỉm cười nhìn về người kia “Với năng lực của Thẩm thiếu thì làm sao gặp chuyện gì bất ngờ được. Về phần xe… các ngươi đều quên mất rồi hay sao? Thẩm thiếu có không gian. Xe đương nhiên là bỏ vào trong không gian.”
Trong đám ngươi hơi ồ lên.
“Đúng vậy, Thẩm thiếu có không gian.”
“Dựa vào không gian của Thẩm thiếu, Thẩm gia thu thập vật tư còn rất thuận tiện nha.”
“Đúng, nghe nói không gian rất lớn.”
“Haha, Thẩm thiếu làm không gian dị năng giả rất lợi hại, không gian lớn, dị năng cũng mạnh.”
“Nhưng mà các ngươi thấy qua công kích của Thẩm thiếu sao? Ta thấy được một lần, nhưng lại không giống không gian dị năng.”
“Hả? Ngươi cũng cảm thấy như vậy? Ta cũng thấy qua một lần, dị năng của Thẩm thiếu ta thấy giống như tinh thần hệ dị năng.”
“Nói như vậy, dị năng của Thẩm thiếu là song hệ?”
“Cũng không chắc a, có khi không gian của Thẩm thiếu cũng không phải dị năng, mà là đồ vật khác.”
“Trời, còn có đồ như vậy?”
“Ta thấy thật ra cũng có thể như thế…”
“…”
Ánh mắt mọi người đều có chút gợn sóng, lòng tham ai lại không có?
“Khụ khụ.” Châu Hải Ninh ho khăn “Được rồi, Thẩm thiếu có song hệ dị năng hay trữ vật không gian, cùng các ngươi có quan hệ gì không? Các ngươi có thể đánh thắng Thẩm thiếu hay sao?”
Lời này nghe giống như là cảnh cáo thủ hạ, thế nhưng kỳ thực lại đang trắng trợn lôi kéo thù hận cho Thẩm Tu Lâm.
Phải biết, khi lòng tham của con người nổi lên, lại nói ngươi không bằng người ta, như vậy nhất định dù là ai cũng sẽ muốn chứng minh chính mình một chút.
Ở trên cây, Thẩm Tu Lâm tự nhiên là nhìn thấy hết mọi chuyện phía dưới, thế nhưng hắn cũng chẳng quan tâm chút nào.
Lúc này, Lãnh Thu Ngôn lên tiếng “Thẩm thiếu không xuất hiện sao?”
“Haha.” Thẩm Tu Lâm rốt cuộc cười “Các ngươi thực sự là quá chậm, nhiều người như vậy, chà chà… Ta đợi đến mức ngủ quên trên cây.”
Âm thanh Thẩm Tu Lâm từ trên cây truyền xuống, mọi người đột nhiên đều nhìn lên phía trên, thấy được dáng vẻ thiếu đòn của đối phương, hơn nữa trên đùi còn ôm một vị mỹ nhân.
Lãnh Truyện Phong cùng Trương Tô Hàng cũng nhìn lên, trong đó, ánh mắt Lãnh Truyện Phong rất lạnh, mà Trương Tô Hàng, không biết người này đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt lại hơi loé lên.
Hiện tại, quan hệ của Trương Tô Hàng cùng Lãnh Truyện Phong ở Lãnh gia cũng là giấu kín. Người Lãnh gia chỉ biết Lãnh Truyện Phong hoàn toàn tin tưởng thuộc hạ này, lại không biết Lãnh Truyện Phong cùng Trương Tô Hàng còn có một tầng quan hệ khác.
Lãnh Truyện Phong cho Trương Tô Hàng quyền lực không nhỏ, cho nên, ở Lãnh gia, Trương Tô Hàng cũng được tính là nhân vật có tiếng tăm.
Đương nhiên, điều này cũng có quan hệ với năng lực của Trương Tô Hàng.
Trương Tô Hàng nhìn Thẩm Tu Lâm, ánh mắt loé sáng, cũng không biết đang tính kế gì…