Cuộc đối đầu này giằng co tới ba tiếng.
Đông Phương Hiển khi bắt đầu cũng không nghĩ tới đối phương khó đối phó như vậy.
Cấp bậc tinh thần lực của con khỉ đầu chó không bằng y, ở phương diện này y hoàn toàn áp chế đối phương.
Nhưng, con khỉ kia lại có một dị năng đặc thù, đó là tiêu trừ.
Tiêu trừ này là trong phạm vi nhất định, xoá bỏ ảnh hưởng mà tinh thần lực đối phương tác dụng lên mình.
Như vậy, khi Đông Phương Hiển dùng đến thôn phệ, con khỉ sẽ dùng tiêu trừ, tuy rằng đẳng cấp bị áp chế, con khỉ cũng không thể xoá bỏ hết ảnh hưởng mà thôn phệ mang tới, thế nhưng cũng có thể trung hoà một phần, hơn nữa Thẩm Tu Lâm mấy người liên hợp lại cũng không hoàn toàn khống chế được đười ươi, chỉ có thể kiên nhẫn từ từ tiêu hao dần tinh thần lực của hai động vật này.
Thêm một Thuỷ Bạch Sắc cũng không thể nhanh chóng gϊếŧ chết đười ươi đã ăn mất năng lượng thể, trái lại thường xuyên bị đười ươi phản kháng lại dẫn đến tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, cho nên, Đông Phương Hiển còn phải thỉnh thoảng ngừng lại cứu viện.
Mà con khỉ đầu chó kia rất thông minh, mỗi khi Đông Phương Hiển cứu viện bên còn lại thì nó sẽ tấn công.
Cứ như vậy, thời gian Đông Phương Hiển chiến đấu bị kéo dài rất nhiều.
Sau đó, kéo dài tới ba tiếng đồng hồ, bọn họ một nhóm người đồng thời giải quyét đười ươi cùng khỉ đầu chó.
Hiện giờ, trên người đám Thẩm Tu Lâm cũng đầy thương tích, đến Thuỷ Bạch Sắc cũng mệt đến không thở nổi, còn đòi Thẩm Tu Lâm không ít tinh hạch để phục hồi.
Lần này, Thẩm Tu Lâm cũng không đứng lên được, Đông Phương Hiển đi tới chỗ đối phương.
Thẩm Tu Lâm mỉm cười “Đông Phương, để ta nằm nghỉ một lát.”
Cuộc chiến này so với dự liệu của Thẩm Tu Lâm còn gian nan hơn nhiều, trừ bỏ mấy vết thương bên ngoài, hắn còn bị con đười ươi kia đá trúng bụng, bây giờ hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều lệch vị trí hết cả.
Cũng may đẳng cấp dị năng của hắn đã đạt tới cấp năm, nếu không hiện giờ muốn nói chuyện cũng khó, không gặp được trị liệu hệ dị năng giả thì nhất định sẽ nằm chờ chết rồi.
Đông Phương Hiển cau mày, ngồi xuống nắm lấy tay Thẩm Tu Lâm, tinh thần lực phát tán ra.
Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy mấy chỗ bị thương bớt đau, còn giống như đang tốt dần lên.
Thẩm Tu Lâm vô cùng kinh ngạc nhìn Đông Phương Hiển “Đông Phương, tinh thần lực còn có thể dùng như vậy? Gióng như trị liệu hệ dị năng giả, hiệu quả có khi còn tốt hơn nhiều.”
Đông Phương Hiển bình tĩnh “Ừ” một tiếng.
Đông Phương Hiển không nói ra, tinh thần lực xác thực có thể dùng giống như trị liệu hệ dị năng, thế nhưng điều kiện đầu tiên là dị năng giả kia chấp nhận tiêu hao, đồng thời đẳng cấp tinh thần lực phải cao.
Tinh thần lực mà y dùng để chữa thương cho Thẩm Tu Lâm nhiều đến mức có khi Thẩm Tu Lâm phải tu luyện một thời gian dài cũng không bằng.
Nhưng vấn đề này Đông Phương Hiển cũng không nói ra.
Thẩm Tu Lâm lập tức nói “Vậy Đông Phương có thể dạy ta không?”
Nếu như chính mình cũng biết cách dùng tinh thần lực, sau này Đông Phương hay người thân của mình bị thương thì hắn sẽ không cần lo lắng nữa.
Đông Phương Hiển thản nhiên liếc nhìn Thẩm Tu Lâm “Cần vượt qua cấp mười, đồng thời nội thương ngoại thương nhất định phải trị liệu trong vòng mười tiếng. Không đáp ứng được hai điều kiện này, tinh thần lực mạnh hơn cũng vô dụng.”
Thẩm Tu Lâm trợn mắt “Gì cơ? Cấp mười?”
“Đừng nói linh tinh nữa, chuyên tâm chữa trị đi.” Đông Phương Hiển nói.
Thẩm Tu Lâm không nói nữa, vội vàng nghe theo.
Hắn biết trị liệu kiểu này nhất định phải trả giá rất đắt, Đông Phương của hắn chính là đang đau lòng hắn, chính mình không thể uổng phí lòng tốt của đối phương.
Mấy phút sau, Đông Phương Hiển dừng chữa trị.
Mà Thẩm Tu Lâm cũng mở mắt ra, dù không thể đạt tới trạng thái tốt như bình thường, thế nhưng Thẩm Tu Lâm hiện giờ cũng khôi phục hơn một nửa.
Một bên khác, Long Thành Uyên cùng Tuyết Lang mặc dù cũng bị thương, nhưng bọn họ lại không có đãi ngộ như Thẩm Tu Lâm.
Bọn họ cũng không dám nhờ vả Đông Phương Hiển chữa trị… mà có khi còn không dám lại gần ấy chứ.
Tính tình lãnh đạm của Đông Phương Hiển còn đặt ở đó, Thẩm Tu Lâm chắc là ngoại lệ duy nhất.
Long Thành Uyên cùng Tuyết Lang tu luyện một lúc, chữa trị phần nào thương thế.
Duy nhất chỉ có Tiểu Tùng là không bị thương, bởi vì nó… quả thật là chạy rất nhanh.
Hơn nữa, Thuỷ Bạch Sắc ở trên đầu nó công kích, khi đười ươi tấn công thì nó nhanh chân chạy mất, đười ươi toàn đánh vào chỗ trống thôi.
Cho nên, cuối cùng chỉ có nó là không bị thương, cũng không tiêu hao gì.
Đông Phương Hiển dù không bị thương, nhưng lại tiêu hao không ít tinh thần lực.
Lúc này, Đông Phương Hiển đi tới chỗ đười ươi cùng khỉ đầu chó, tinh thần lực hoá thành lưỡi đao, cắt lớp da bên ngoài, sau đó nội đan đã nằm trong tay của y.
So với nội đan màu nhũ bạch hoặc trong suốt của mấy động vật trước kia, nội đan bị ô nhiễm mà Thuỷ Bạch Sắc đã nói, cũng không phải màu đen, chỉ là màu nhũ bạch có thêm vài tia sáng yêu dị mà thôi.
Năng lượng thể đã bị ô nhiễm, Thuỷ Bạch Sắc không thể dùng, nhưng không có nghĩa y không thể dùng.
Thuộc tính của y là thôn phệ, chỉ cần là năng lượng, hết thẩy đều có thể.
Nhưng mà, Thuỷ Bạch Sắc cũng nói vấn đề này khá nghiêm trọng, e rằng, dù thuộc tính tinh thần lực của y là thôn phệ, nhưng khi dùng năng lượng thể bị ô nhiễm thì cũng cần phải trả giá rất lớn. Thời điểm này, Đông Phương Hiển cũng có chút ngập ngừng.
Nếu là trước kia, y hẳn sẽ không ngập ngừng như bây giờ.
Thế nhưng, tựa như từ khi cùng Thẩm Tu Lâm xác định quan hệ, hoặc, nói chính xác là bị Thẩm Tu Lâm không cần mặt mũi quấn lấy rồi xác định quan hệ, trong lòng y lại có chút lo lắng, những khi mạo hiểm lại không nhịn được mà nghĩ tới mấy lời Thẩm Tu Lâm đã nói trước đây.
“Ta chỉ muốn ngươi bình an, ta sẽ lo lắng cho ngươi.”
Lo lắng… Ban đầu Đông Phương Hiển cũng không hiểu rõ lắm cảm giác này.
Thế nhưng hiện giờ, khi Thẩm Tu Lâm chiến đấu với đười ươi, khi đối phương mấy lần nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, y lại hiểu rõ cảm giác này. Hoá ra… không cần biết lý do vì sao, y thực sự đã đặt Thẩm Tu Lâm vào đáy lòng mất rồi.
Cũng có khi, từ lần đầu tiên hai người giao hoà tinh thần lực, y cũng đã đặt người này vào trong tim… bất kể y có thừa nhận hay không.
Nắm nội đan trong tay một lát, Đông Phương Hiển lại thu nội đan vào trong không gian.
Hơn mười phút sau, Long Thành Uyên cùng Tuyết Lang cũng dừng tu luyện.
Thẩm Tu Lâm đi tới bên Đông Phương Hiển, nói “Chúng ta đi thôi, trải qua trận chiến vừa rồi mọi người cũng cần nghỉ ngơi lấy sức, ta nghĩ, chúng ta nên thay đổi kế hoạch một chút.”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương.
“Có vẻ lần này bản thổ sinh vật không biết vì lý do gì mà biến hoá, chỗ con rắn còn lại chúng ta cần chuẩn bị tốt mới đi, với tình trạng hiện giờ mà đi qua có khi không ổn, hơn nữa đi ra ngoài đã lâu, ta cũng có chút lo lắng người nhà, chúng ta quay về một chuyến, rồi nhân tiện ổn định tu vi nữa.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Được rồi.”
Thẩm Tu Lâm khẽ cười, ánh mắt chăm chú nhìn Đông Phương Hiển “Đông Phương không cảm thấy ta đang lãng phí thời gian sao?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Không đâu. Thực lực cần phải tu luyện cẩn thận, nếu không sẽ để lại di chứng.”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm cười cười gật đầu, sau đó nắm tay Đông Phương Hiển “Vậy chúng ta đi thôi.”
Thuỷ Bạch Sắc vốn muốn lấy nội đan của đười ươi, thế nhưng năng lượng thể đã bị ô nhiễm thì nó lại không thể sử dụng.
Tinh hạch của tang thi lại không giống như vậy. Tang thi mặc dù là vật không sạch sẽ, đã gần tương đương với ma vật, thế nhưng bản thân Thuỷ Bạch Sắc lại có năng lượng tinh lọc tinh hạch, cũng có thể khắc chế.
Nội đan của bản thổ sinh vật lại khác. Trước đó, nếu như nội đan không bị ô nhiễm, bản thổ sinh vật có thể hấp thu năng lượng tinh khiết ở bên trong, nhưng khi chúng nổi lên dị tâm, dùng năng lượng đặc thù trong cơ thể để chiếm lấy năng lượng thể, nội đan như vậy sẽ không thể dùng nữa.
Thuỷ Bạch Sắc vô cùng phiền não. Nếu cứ tiếp diễn như thế này, đẳng cấp càng ngày càng khó tăng lên, chỉ dựa vào tinh hạch của tang thi làm sao mà đủ a?
Đẳng cấp yếu xìu thì làm sao đây?
Một đường lái xe về, Thẩm Tu Lâm gấp gáp lên đường, hoàn toàn không chú tâm gϊếŧ tang thi.
Dù là như vậy, tang thi bên ngoài ngày càng nhiều, lúc cần giải quyết để đi qua thì vẫn động thủ, nếu không căn bản là không có đường để đi.
Vậy nên, chờ đến khi bọn họ trở lại Thẩm gia căn cứ cũng đã là buổi chiều ngày hôm sau.
“Ba, ba nói xem Lãnh gia, Chu gia cùng Châu gia đến cùng muốn làm cái gì?” Thẩm Hoa Phong cau mày, ông đang nhìn báo cáo thủ hạ đưa tới.
Thẩm Tiền Du hừ lạnh một tiếng “Muốn làm cái gì? Chính là muốn đá bay Thẩm gia chúng ta mà thôi.”
Sắc mặt Thẩm Hoa Phong vô cùng lạnh lùng “Hiện giờ thực lực Thẩm gia chúng ta ngày càng mạnh. Số lượng dị năng giả cấp hai gộp lại mặc dù không bằng ba nhà kia gộp lại, thế nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu, chúng ta không cần sợ bọn họ.”
“Nói thì nói như vậy, thế nhưng, ngươi cũng biết thủ hạ của ba nhà kia gộp lại nhiều hơn chúng ta, mấy ngày nay căn cứ cũng liên tục được xây dựng thêm, nhưng nếu như ba nhà đó liên thủ lại, chúng ta vẫn sẽ rơi xuống hạ phong. Dù rằng chỉ cần Tu Lâm còn thì bọn họ cũng không dám thực sự lật mặt với Thẩm gia. Bọn họ chẳng lẽ không sợ Tu Lâm đến báo thù hay sao?”
“Ba, ba nói đúng.” Thẩm Hoa Phong gật đầu “Hoặc là, chúng ta cũng gây ít phiền toái cho bọn họ… Đừng có để cho bọn họ rảnh rang quá lại ngứa tay ngứa chân đi mưu hại chúng ta.”
Thẩm Tiền Du nghe vậy cũng tán thành, gật đầu “Được, trước kia cứ nghĩ rằng căn cứ đã chuẩn bị tốt, cái quan trọng nhất vẫn là phòng ngừa tang thi, ngờ đâu tang thi không tới thì nhân loại lại tới trước. Thực sự là đáng cười a.”
“Lần này người của bọn họ cùng lúc tới đây, nói muốn cùng chúng ta liên hợp để dọn dẹp nhà máy quốc phòng. Như vậy, đồng ý cũng được. Vừa lúc chúng ta cũng cần vật tư. Thứ hai, nơi đó cũng là nơi cần phải xử lý. Bên chúng ta người đi ít một chút, đồ lấy ít một chút là được. Hơn nữa ở căn cứ của chúng ta cũng có chút người hai lòng, con thấy ở ngoại thành nhiều lắm, đi hết là tốt rồi.”
Nơi này mặc dù thực sự là Thẩm gia căn cứ, nhưng một khi người nhiều lên, người xấu hẳn là cũng có.
Hiện tại đám người ở Thẩm gia căn cứ lén lút làm này làm nọ không phải là không có, còn khuyến khích dị năng giả đi căn cứ của ba nhà kia. Đám người này cứ tiếp tục ở lại thì sớm hay muộn cũng là mầm hoạ.
Thẩm Tiền Du nghe vậy cũng không lập tức lên tiếng, một lúc sau, ông nói “Đợi ta suy nghĩ thêm. Nhà máy quốc phòng kia có quá nhiều tang thi, hơn nữa ta lo rằng sẽ có tang thi cấp cao. Số lượng dị năng giả cấp hai của chúng ta vốn ít hơn so với bên kia, nếu như tổn hại quá nhiều, căn cứ của chúng ta cũng gặp nguy hiểm.”
Thẩm Hoa Phong nhấp môi “Ba, điều này con cũng nghĩ tới, nếu như Tu Lâm có thể đi theo… Nếu Tu Lâm cùng Đông Phương tiên sinh ở đây thì tốt rồi, chuyện nhà máy quốc phòng đó chúng ta nào cần phải sợ cái gì. Thế nhưng…”
“Đừng có lúc nào cũng Tu Lâm, Tu Lâm.” Thẩm Tiền Du lườm con trai một cái “Tu Lâm không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chúng ta, tuổi lớn như thế rồi, chẳng lẽ lúc nào cũng phải dựa vào con trai, cháu trai để giải quyết phiền phức? Con không thấy mất mặt hả?”
Thẩm Hoa Phong cười khổ “Ba, con chỉ là nói thôi, con cũng sẽ không vì chuyện nhỏ thế này mà gọi Tu Lâm về.”
“Hừ.” Thẩm lão gia tử hừ một tiếng.
Lúc này, tiếng cười của Thẩm Tu Lâm vang lên, người cũng mở cửa thư phòng ra.
“Dựa vào con trai, dựa vào cháu trai, không phải là chuyện bình thường sao? Ông nội đây là không coi con là người Thẩm gia sao… Xem con thành người ngoài rồi?” Thẩm Tu Lâm cười đi vào.
“Tu Lâm.” Thẩm Tiền Du cùng Thẩm Hoa Phong đầu tiên là giật mình, sau đó song song vui vẻ.
Thẩm Tu Lâm mỉm cười nhìn hai người nhà của mình “Ừm, ba, ông nội, con về rồi.”
“Hừ, con tên nhóc này, không phải muốn đi một thời gian dài sao? Mới có mấy ngày, sao lại về?” Thẩm Hoa Phong giả vờ tức giận nói.