Ánh mắt Thẩm Tu Lâm dừng lại, đó là bởi vì hắn mơ hồ cảm thấy được nguyên thạch kia có chút dị thường.
Điều hắn không nghĩ tới là Đông Phương Hiển phản ứng rõ ràng như thế.
Phải biết, nam tử thần bí này từ khi quen biết tới nay đều sâu không thể lường được, bất kể là thực lực hay biểu hiện.
Mà đối phương phản ứng như thế, chỉ có thể chứng minh nguyên thạch cao bằng nửa người kia có rất nhiều khác thường.
“Cũng thật không nghĩ tới có nguyên thạch lớn như vậy.” Thẩm Tu Lâm nói một cách tự nhiên, sau đó trực tiếp đi đến khối nguyên thạch kia, quay đầu nói với Đông Phương Hiển “Đông Phương tiên sinh cũng tới xem một chút đi.”
Đông Phương Hiển gật đầu, trực tiếp đi qua.
Thẩm Tu Lâm lúc này đã đến trước mặt khối nguyên thạch kia.
Lão bản cười ha ha “Thẩm thiếu cảm thấy khối này ra sao? Khối nguyên thạch này thật ra ở trong cửa hàng của ta có chút lâu, nhưng ta luôn cảm thấy bởi vì nó thiếu mất tri kỷ.”
Ở trong cửa hàng có chút lâu, chứng minh không có ai coi trọng. Thẩm Tu Lâm cười nhạt “Có đúng không? Cao lão bản cảm thấy được ta là người tri kỷ này?”
“Ha ha, đúng vậy đúng vậy.” Lão bản da mặt rất dày.
Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương tiên sinh thích không? Giống như là ta chưa từng tặng cho Đông Phương tiên sinh cái gì, khối đá này liền tặng cho Đông Phương tiên sinh chơi đùa một chút?”
Đưa nguyên thạch … cho người khác chơi? Lão bản sâu sắc cảm thấy rằng hắn không hiểu được thế giới của người có tiền.
Mà trên mặt Đông Phương Hiển có lướt qua một tia kinh ngạc, y không cho là Thẩm Tu Lâm nhìn không ra nguyên thạch này khác biệt. Thế nhưng hiện tại, người này nói muốn tặng y?
Đông Phương Hiển nháy mắt trầm lặng, bình tĩnh liếc nhìn Thẩm Tu Lâm một cái, khẽ gật đầu “Từ chối thì thật bất kính.”
Thẩm Tu Lâm nghe thế hơi cười cười “Đông Phương tiên sinh khách khí.”
Nói là bằng hữu, thế nhưng dùng cực khách khí “tiên sinh” để xưng hô, lão bản đương nhiên nhìn ra được bên trong khác lạ, thế nhưng có quan hệ gì đâu. Ngược lại chỉ cần bán được đồ vật là ổn.
“Ha ha, Thẩm thiếu thật là hào phóng, vật này, ta nửa bán nửa tặng a.” Lão bản cười ha ha nói.
Thẩm Tu Lâm khẽ gật đầu “Được, ta nhìn xem mấy khối khác.”
Bánh ít đi thì bánh quy lại, Đông Phương Hiển ngừng một chút nói “Ta với ngươi cùng nhau xem.”
“Hảo a, vậy thì làm phiền Đông Phương tiên sinh.” Thẩm Tu Lâm lập tức mỉm cười nói. Hắn không phải không rõ nguyên thạch kia là đồ tốt, thế nhưng thứ nhất là vật kia bây giờ còn không rõ tác dụng, thứ hai là Đông Phương Hiển thực lực sâu không lường được, vì chính mình không biết là bảo vật gì mà kết thù cũng không có lời.
Thứ ba, có cùng chung lý do “trọng sinh”, đối với Đông Phương Hiển, ý đồ giao hảo của hắn lớn hơn rất nhiều so với kết thù, hoặc là trực tiếp xoá bỏ. Trực giác của hắn nói cho hắn biết, nếu như hắn muốn cùng người này liều mạng, có lẽ hắn có thể gϊếŧ chết đối phương, thế nhưng, giá hắn phải trả cũng rất lớn, không chừng chính là mạng.
Hắn Thẩm Tu Lâm từ nhỏ đã là thương nhân, hành động thâm hụt tiền vốn như vậy hắn tự nhiên sẽ không làm.
Đông Phương Hiển khẽ gật đầu, sau đó xem xét một đống lớn nguyên thạch, tựa như phi thường tuỳ ý chọn ra năm khối.
Năm khối này, to thì cỡ quả bóng rổ, nhỏ chính là khối bé nhất cỡ bằng nắm tay người.
Thẩm Tu Lâm dò xét tinh thần lực, mỗi khối hắn đều có thể cảm giác được linh khí dồi dào. Vì vậy, khoé miệng hắn một bên ý cười càng sâu hơn.
“Đa tạ Đông Phương tiên sinh.” Sau đó, Thẩm Tu Lâm chuyển hướng về phía lão bản “Những thứ này đều gói hết lại đi.”
Món làm ăn lớn a. Cao lão bản nhất thời cười càng giống phật Di Lặc, vội vàng nói “Ôi chao, được rồi. Thẩm thiếu thực sự là hào phóng, lão Cao ta rất thích khách hàng như vậy, nếu Thẩm thiếu không chê, Thẩm thiếu người bạn này lão Cao ta thật muốn giao hảo.”
“Đương nhiên sẽ không ghét bỏ, Cao lão bản đây là nói cái gì.” Thẩm Tu Lâm mỉm cười nói “Ta còn phải cảm tạ ngươi chiết khấu.”
“Ha ha. Không có gì, không có gì.” Cao lão bản vô cùng cao hứng.
Vương Thành từ khi Thẩm Tu Lâm bắt đầu chọn lựa đến lúc trả giá xong đều không hề nói gì, chỉ khi tính tiền lại mặc cả một chút, Cao lão bản cũng sảng khoái liền giảm đi một ít.
Cuối cùng, bên bán bên mua đều có thể nói vô cùng thoả mãn.
Sau khi đi ra cửa tiệm này, Đông Phương Hiển ý vị thâm trường nói “Ta nghĩ ngươi không cần mua những thứ này.”
Thẩm Tu Lâm đương nhiên rõ ràng ý tứ này. Năm khối nguyên thạch tuy rằng linh khí bên trong so với có sẵn ngọc khí thì nhiều hơn một chút, thế nhưng hấp thu không cần dùng sức, cũng không cần phí tiền mua chúng.
Thế nhưng Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười “Là không cần, nhưng những thứ này đều là do Đông Phương tiên sinh chọn, món tiền nhỏ này, ta còn chưa để ý, Đông Phương tiên sinh không cần lưu tâm.”
Đông Phương Hiển nghe vậy khẽ gật đầu, không nói cái gì.
Vương Thành ở phía sau lại thật muốn lau mồ hôi lạnh, lúc này mới cửa hàng đâu tiên a, còn mua nhiều như vậy, lại kêu chút tiền nhỏ không cần lưu ý.. Thẩm gia, lẽ nào đã phú khả địch quốc?
Thật sự là … người so với người làm người ta tức chết a.