“Không!” Thẩm Tu Lâm thét lên một tiếng, đột nhiên tỉnh dậy…
Sau đó, nhìn căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, kinh ngạc lẫn lộn.
Đây… là phòng của hắn?
Cách sắp xếp đồ đạc quen thuộc, không gian sáng ngời, rèm cửa sổ mà hắn yêu thích… Đây chính là phòng của hắn. Chỉ là, căn phòng này thuộc về trước mạt thế.
Đúng vậy… Chính là trước mạt thế. Nhưng mà, hắn Thẩm Tu Lâm bây giờ không phải đang trong miệng tang thi hay sao?
Hắn không phải đã chết không toàn thây sao? Sao có thể…
Trong giây lát, trái tim của Thẩm Tu Lâm đập điên cuồng. Hắn mơ hồ biết được cái gì, thế nhưng không có cách nào tin được…
Ngay đúng lúc này, một tiếng chuông vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Hắn nhìn về phía tủ đầu giường, đó là chiếc điện thoại di động mà hắn vẫn luôn dùng trước mạt thế, hiện tại, tiếng chuông là từ nó phát ra.
Mím chặt môi, Thẩm Tu Lâm nhìn chiếc điện thoại kia giống như đang nhìn quái vật, giống như là… nhìn cái gì đó không cách nào có thể tin tưởng được.
Mấy giây sau, Thẩm Tu Lâm hít sâu vài hơi, chậm rãi cầm điện thoại lên.
Mặt trên quen thuộc hiện lên hai chữ “Truyện Phong” làm hai mắt hắn nhất thời loé lên một tia sáng lạnh như băng.
Lãnh Truyện Phong, hắn sao có thể không nhớ rõ đối phương.
Người này, bí mật quen nhau năm năm với hắn, là người yêu của hắn, là người mà Thẩm Tu Lâm dự định sẽ bên nhau một đời, là ngườimà hắn đặt ở vị trí thê tử năm năm. Hơn nữa, đối phương còn là con trai thứ ba của Lãnh gia, một trong bốn đại gia tộc của thành phố N.
Thẩm gia của hắn cũng là một trong bốn đại gia tộc, mà Thẩm Tu Lâm lại là con trai độc nhất.
Vậy mà, người mình dự định cùng qua một đời kia khi mạt thế đến lại hợp tác với hai nhà khác, hại hắn chết trong tay tang thi tốc độ hệ cấp bốn.
Chính là người mà mình tuyệt đối tin tưởng, ngay trong lúc chiến đấu ác liệt nhất lại đẩy mình một cái, khiến hắn chết ở trong miệng tang thi.
Mà trong lúc hắn còn chưa rõ ràng mọi chuyện, chẳng biết vì sao linh hồn lại không rời đi. Thế nên, hắn thấy được đối phương giả mù sa mưa cùng hai kẻ khác “đưa” hắn trở lại, mặc dù khi ấy thân thể của hắn đều đã bị tang thi ăn hết một nửa.
Đối phương đem hắn trong tình trạng ấy mang về Thẩm gia, bà nội của hắn ngay lập tức phát bệnh tim, hai ngày sau đã qua đời. Mẹ của hắn cũng không tránh khỏi bệnh tật triền miên. Ông nội và ba hắn càng là phút chốc già đi mười tuổi.
Vốn là mạt thế đến, thành phố N có bốn đại gia tộc bọn họ, hơn nữa còn hợp tác thu dọn một nhà máy quốc phòng, thế nên thành phố N khi đó cũng là một trong mấy nơi căn cứ lớn nổi danh toàn quốc, có không ít người đến nương tựa.
Trước mạt thế có bốn đại gia tộc thì sau mạt thế lại trở thành bốn vương của thành phố, số lượng thủ hạ dị năng giả cũng nhiều vô số.
Thẩm Tu Lâm thức tỉnh dị năng là lôi hệ, là dị năng có tính công kíchrất lợi hại. Cuộc sống của hắn vốn nên thuận buồm xuôi gió, nhưng vì yêu sai người,… cuối cùng lại chết ở trong tay người mình yêu. Điều này hắn làm sao có thể không giận, có thể không bi ai?
Nếu như thật sự chỉ là chết trong miệng tang thi, hắn không có gì phải oán hận, nhưng tại sao lại là Lãnh Truyện Phong? Tại sao lại là Lãnh Truyện Phong của hắn, người mà hắn vẫn luôn xem là người yêu, xem là thê tử để bảo vệ.
Tiếng chuông phát ra không có người nghe rốt cuộc chấm dứt.
Thẩm Tu Lâm từ từ đứng dậy, có chút máy móc đi tới bên cạnh cửa sổ, kéo rèm ra.
Ánh mặt trời ấm áp bên ngoài tràn vào phòng ngủ, Thẩm Tu Lâm chậm rãi nhắm mắt lại.
Lẽ nào, tất cả đều là mơ sao?
Không, tất cả đều là thực, sự đau đớn khi phải chết trong miệng tang thi, sao có thể là mơ?
Khi đó, linh hồn của bản thân cũng chỉ kịp nhìn thấy ông nội cùng ba đau khổ, nhìn thấy bà nội qua đời, nhìn thấy mẹ dần dần suy yếu, hắn thậm chí không thể nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Lãnh Truyện Phong đã bị kéo vào hố đen, cảm giác cuối cùng chính là đau đớn đến từ cái chết.
Thế nên, mọi chuyện xảy ra sau đó hắn không hề biết.
Nhưng, nếu Lãnh Truyện Phong ra tay với chính mình, đồng thời nhất định còn có bàn tay của hai nhà khác nhúng vào. Như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ xuống tay với Thẩm gia.
Yên lặng nắm chặt tay, Thẩm Tu Lâm khẽ nói “Lãnh gia, Chu gia, Châu gia… Các ngươi được, rất được, ngay cả Thượng Đế đều không nhìn nổi các ngươi sống quá tốt, đưa Thẩm Tu Lâm này quay trở lại một lần. Lần này, ta nhất định muốn các ngươi nếm đủ cảm giác thống khổ đau đớn, nếm đủ mùi vị địa ngục, ta muốn các ngươi… vạn kiếp bất phục.”
—*—
“Tu Lâm, sao rồi con? Đỡ đau đầu chưa?” Mẹ của Thẩm Tu Lâm, Hứa Du Nhiên, nhìn thấy con trai xuống thì lập tức hỏi.
Thẩm Tu Lâm nhìn về phía mẹ mình, bây giờ mẹ chưa trải qua lễ rửa tội của mạt thế, trên người vẫn tản ra khí chất quý phu nhân cao quý, mà không phải là nét tang thương của mạt thế.
Trải qua mạt thế, mặc dù bốn gia tộc ở thành phố N rút lại phòng tuyến, cấp tốc ổn định, thế nhưng người thân mỗi ngày đều phải sống trong nguy cơ, mẹ tự nhiên không thể sống thoải mái như trước, rất nhanh đã già đi.
Bây giờ lại nhìn thấy hình dáng của mẹ, Thẩm Tu Lâm trong lòng có chút xúc động, thế nhưng hắn từ nhỏ đã im lặng bình thản, tâm tình ít khi biểu lộ ra ngoài, cho nên dù trong lòng kích động, mặt ngoài biểu hiện vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là nhiều hơn một chút dịu dàng.
“Mẹ, con không sao, con đến công ty đây.”
“Thật là, tối hôm qua con còn hơi sốt, ngày hôm nay ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi, ba con còn ở công ty, con đừng liều mạng như vậy, ở nhà nghỉ ngơi khoẻ rồi lại đi cũng được.” Hứa Du Nhiên lo lắng nói.
“Đúng đó Tu Lâm.” Bà nội của Thẩm Tu Lâm, Dương Phân, từ trong bếp đi ra, thấy cháu trai phải đi làm ngay lập tức đau lòng nói “Tu Lâm, con ở nhà nghỉ ngơi nhiều chút đi, Thẩm gia chúng ta tiền đủ nhiều, không để ý hai ngày gì đó đâu.”
Thẩm Tu Lâm nhìn sang Dương Phân, bà nội năm nay 75 tuổi, thế nhưng sức khoẻ vô cùng tốt. Thẩm gia luôn luôn không có rắc rối về mặt tình cảm, ông nội của hắn một lòng với bà nội, ba cũng đối với mẹ y như vậy, hai người phụ nữ trong Thẩm gia đều rất hạnh phúc, tinh thần tốt, sức khoẻ tự nhiên tốt, bà nội bây giờ thoạt nhìn cũng chỉ hơn 60 mà thôi, so với dáng dấp tiều tuỵ trong ký ức quả thực khác nhau một trời một vực.
Thẩm Tu Lâm nhìn bà nội, nghĩ đến bà khi nhìn thấy thi thể của mình đã lập tức phát bệnh tim, không tới hai ngày thì qua đời, hắn cảm thấy mắt mình đều đỏ, cũng không phải muốn khóc, mà là giận muốn gϊếŧ người.
Tính cách đặc trưng của Thẩm gia cũng di truyền đến hắn, cho nên, sau khi xác nhận quan hệ với Lãnh Truyện Phong, hắn chỉ một lòng đối với người đó.
Lãnh Truyện Phong sợ Lãnh gia ngăn cản, không đồng ý thông báo quan hệ của bọn họ, hắn cũng chấp nhận.
Thế nhưng, hắn mặc dù không nói rõ quan hệ với Lãnh Truyện Phong, bình thường ở nhà lại đã lộ ra một ít ý tứ, đồng thời cũng biểu hiện ra, người nhà tuy rằng không vui nhưng chưa từng ngăn cản, chỉ cần Lãnh Truyện Phong đồng ý, hắn sẽ công khai mối quan hệ giữa họ.
Ấy vậy mà, cuối cùng, người mình dùng tình cảm chân thành đối đãi lại chính là người đưa mình vào địa ngục.
Miễn cưỡng ngoắc ngoắc khoé miệng, Thẩm Tu Lâm nói với bà nội “Bà nội, con là thanh niên, một buổi tối là khoẻ rồi, hiện tại không sốt nữa, con đi công ty, nếu như thật sự không thoải mái, con sẽ về nhà ngay.”
Hắn vừa nãy đã xem qua thời gian, cách mạt thế chỉ còn hai tháng lẻ mấy ngày, muốn Thẩm gia trong mạt thế có nơi dừng chân, muốn ba nhà khác khi liên hợp lại có được thực lực mạnh hơn Thẩm gia một chút kia vạn kiếp bất phục, hắn sao có thể nghỉ ngơi.
Thời gian hai tháng không đủ.
“Được rồi.” Dương Phân biết tính cháu trai mình, đành phải bất đắc dĩ đồng ý “Con nếu không thoải mái đừng cố chịu đựng, phải trở về nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái “Con biết rồi bà nội, còn có mẹ, con đi trước.”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm trực tiếp rời đi.
Muốn bảo vệ tốt nhất cho người nhà, chỉ biểu hiện ra bằng tình cảm là hoàn toàn không đủ. Huống chi, tính cách của hắn cũng không làm được. Hắn chỉ có thể dùng hai tay của mình, dùng thực lực của mình, khiến cho người nhà ở hai tháng sau có thể sinh hoạt tốt hơn.
Hắn sẽ dùng hai tay này, đem tất cả u ác tính, từng cái nhổ ra.
Thời gian thật sự không còn nhiều.
—*—
Ra khỏi nhà, Thẩm Tu Lâm không lái xe tới công ty mà đi một chỗ khác. Nơi đó là một trong vài chốn ăn chơi lớn nhất của thành phố N, xếp hàng vào loại xa hoa bậc nhất.
Thẩm Tu Lâm tới nơi này không phải vì chơi, hắn không có tâm tình này, dù có ra ngoài xã giao vài lần, hắn cũng sẽ không tới nơi như thế này để chơi.
Sau khi xác định quan hệ với Lãnh Truyện Phong, hắn chỉ một lòng với đối phương, hoàn toàn không lăng nhăng xằng bậy.
Thế nhưng, từng có nhiều tình cảm như vậy, hiện tại lại chỉ cảm thấy trào phúng.
Hai mắt Thẩm Tu Lâm lạnh băng, mãi cho đến khi tiến vào hội sở Đỉnh Thiên xa hoa, ánh mắt mới hơi có chút bình tĩnh lại.
“Thẩm thiếu đại giá quang lâm, thực sự là rồng đến nhà tôm.” Quản lý Đỉnh Thiên nhìn thấy Thẩm Tu Lâm lần đầu tiên xuất hiện giữa ban ngày, đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức ra nghênh đón.
Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói “Chỗ cũ, ta có hẹn.”
“Vâng, vâng, tôi dẫn Thẩm thiếu qua.” Quản lý vội nói.
Bốn đại gia tộc của thành phố N, dòng dõi đời thứ ba của ba gia tộc khác đều có ít nhất hai người, chỉ có Thẩm gia Thẩm Tu Lâm là con trai độc nhất, ngay cả quyền thừa kế cũng không cần tranh đoạt, cho nên người ngoài thường trực tiếp gọi Thẩm Tu Lâm là Thẩm thiếu.
Ba nhà khác lại không giống như vậy, xếp hàng thứ mấy thì gọi theo thế, ví như Lãnh Truyện Phong, ở Lãnh gia xếp hàng thứ ba, người ngoài sẽ gọi là Lãnh tam thiếu.
Thẩm Tu Lâm đi theo quản lý đến nơi quen thuộc, hắn ở đây có một phòng riêng biệt. Khi đi qua đại sảnh, quản lý đi phía trước nghe thấy “Xoảng” một tiếng vang lên, giật mình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Tu Lâm đứng bên cạnh một bộ ngọc chạm khắc khá lớn đã vỡ nát.
Trong lòng quản lý lập tức hoảng hốt, cũng không phải bộ ngọc chạm khắc kia quá đắt, tuy rằng cũng không rẻ, phải mấy trăm vạn. Thế nhưng, mấy trăm vạn mà làm Thẩm Tu Lâm bị thương thì thật sự là không so sánh nổi. Quản lý lo lắng Thẩm Tu Lâm sẽ bị bộ ngọc vỡ kia làm bị thương.