“Ừm.” Diệp Bạc Hâm ậm ừ gật đầu.
“Anh đưa em về.” Không để cô có cơ hội từ chối, Hạ Dã Nhuận nhìn cô một thoáng rất nhanh rồi lập tức bước ra ngoài.
Diệp Bạc Hâm sững người, cô định không về nhà. Tình hình Tập Vị Nam bên kia thế nào, cô còn chưa rõ. Cô định ghé khu biệt thự Hương Giang để xem có tìm thấy anh không.
“Không cần đâu ạ.” Diệp Bạc Hâm cầm túi, đuổi theo ra ngoài: “Bà ở đây cần có người, tự em bắt xe về được. Hơn nữa tình trạng anh thế này, không nên lái xe.”
Biết là không nài được cô, anh cũng không nói nữa, chỉ ý nhị nhìn cô, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu.
Diệp Bạc Hâm rời bệnh viện, đứng bên đường chặn một chiếc taxi.
Đến biệt thự Hương Giang, lại bị bảo vệ chặn ở bên ngoài.
Cô thầm nghiến răng, lúc này một chiếc xe Lincoln kiểu dáng ngắn trờ bánh tới cạnh bên.
Bảo vệ nhận ra chủ xe, liền vội vàng ấn nút, cánh cổng sắt từ từ rẽ ra hai bên.
Mà chiếc xe lại đang đỗ ngay cạnh Diệp Bạc Hâm.
“Tập tiên sinh, xin hỏi ngài còn cần phục vụ gì không ạ?” Bảo vệ bước ra, khom người đứng bên xe, mặt tươi cười xun xoe.
Cửa kính sau từ từ hạ xuống, gương mặt lạnh lùng của Tập Vị Cận xuất hiện.
Ánh mắt lướt qua người bảo vệ, chạm đến Diệp Bạc Hâm.
Diệp Bạc Hâm tò mò ngước mắt lên, thấy Tập Vị Cận, bất giác lại thấy gò bó.
Cô hơi quặp ngón tay, mặt gượng gạo rặn cười:
“Anh Cả...”
Tiếng gọi anh Cả làm bảo vệ sửng sốt, quay đầu lại, mới để ý thấy cô gái mới rồi bị mình thẳng thừng từ chối ngoài cửa, đang đứng khép nép sau lưng.
Tập Vị Cận khẽ gật đầu, đôi mắt phản chiếu ánh đen: “Em tìm A Nam?”
“Dạ.” Diệp Bạc Hâm hơi nhích lên trước, ngần ngừ hỏi: “Anh ấy có ở đây không ạ?”
Khí chất trên người Tập Vị Cận quá mạnh mẽ, lại là anh trai của Tập Vị Nam, nên Diệp Bạc Hâm có cảm giác tiếp xúc với người nhà bên chồng, lúc nào cũng sợ biểu hiện của mình vụng về, sẽ làm anh bẽ mặt.
“Sao, nó không nói với em à?” Tập Vị Cận tỏ ra hơi ngạc nhiên.
“Nói gì ạ? À em bị mất điện thoại, cả ngày không liên lạc được với anh ấy. Gọi điện anh ấy cũng không nghe...” Diệp Bạc Hâm đứng yên, lúc nói, ngón tay hơi xoắn vặn, vẻ hồi hộp thấy rõ. Đôi mắt nhìn xuống, bờ mi vẫn thoáng run run.
Lòng cô ngổn ngang, nghe giọng điệu của anh, thì chuyện gì đó đã xảy ra ư?
Tập Vị Cận nhìn bảo vệ. Người bảo vệ không chịu được áp lực khϊếp hồn của anh, đành quay vào trong phòng trực ban.
Biểu cảm ngẩn ngơ của Diệp Bạc Hâm ánh lên trong đôi mắt đen thăm thẳm như đáy vực của Tập Vị Cận.
“Nó về quân doanh rồi.”
“Gì ạ?” Một câu mà dấy lên cả ngàn lớp sóng xô, Diệp Bạc Hâm không nén được sự kinh ngạc, âm cuối rung lên. Cô hốt hoảng vén tóc con bên mang tai, thì thào hỏi: “Về rồi? Sao lại về đó ạ?”
Con tim cô bỗng hụt hẫng.
Có quá nhiều cảm xúc cần được sắp xếp, một cảm giác... hụt hẫng kì lạ.
Tập Vị Cận không trả lời, dưới nắng xế chiều, gương mặt anh trở nên rõ rệt, đường nét hài hòa, nhưng hơi lạnh. Nhất là đường nét vùng cằm càng sắc nét đanh lạnh.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Diệp Bạc Hâm mới ngước lên, cười bảng lảng.
“Vậy anh có biết, bao giờ anh ấy trở lại không ạ?”
“Không biết.” Giọng nói của Tập Vị Cận rất trầm, âm rất ngắn, như từng chữ rặn từ cổ họng ra.
Đấy là thói quen của anh, trừ với người nhà, chất giọng còn có phần ấm áp. Thì đối với người lạ, anh thường lạnh nhạt và xa cách.
Tuy Diệp Bạc Hâm là vợ của em trai anh, nhưng đối với anh mà nói, vẫn chỉ là người dưng.
Diệp Bạc Hâm bẽn lẽn cười, ngực tắc nghẹn, không thở nổi.
“Vậy em không làm phiền anh nữa...”
Tập Vị Cận bặm cằm, một lúc vẫn chưa đi vào trong, không biết đang nghĩ gì. Sau đó liền xé một tờ giấy trắng, chiếc bút mạ vàng đưa nét thoăn thoắt.
Dòng chữ cứng cáp, liền mạch.
“Đây là số liên lạc trong quân ngũ của A Nam, có chuyện gì thì gọi nó. Bên dưới là số điện thoại của cá nhận anh, có chuyện gì em cũng có thể gọi anh. Em không cần giữ kẽ với anh...”
Diệp Bạc Hâm ngẩn người, vì câu nói sau đó của anh.
Cô không biết Tập Vị Cận làm thế là vì lịch sự, hay vì thật lòng. Hai lần gặp mặt, anh đều có thái độ xa cách, khó gần gũi.
“Cảm ơn anh Cả...” Diệp Bạc Hâm đưa tay nhận, đầu ngón tay kẹp tờ giấy trắng.
Ánh mắt cô dừng trên bàn tay của Tập Vị Cận, những ngón thon dài, đẹp đẽ, khớp xương hơi nhô, một kiểu nho nhã khó tả.
Không như Tập Vị Nam, ngón tay anh ấy mạnh mẽ, đầu ngón tay như có lực truyền, làn da anh ấy hơi nghiêng về màu đồng, chứ không trắng như Tập Vị Cận, trên người anh ấy dồi dào năng lượng nam tính.
Trong lúc ngẩn ngơ, ý thức của cô lại vẩn vương nghĩ đến ai đó.
“Có vào ngồi một lát không?” Tập Vị Cận đột nhiên lên tiếng gián đoạn suy nghĩ của cô, kéo cô về với thực tại.
Diệp Bạc Hâm hơi thẹn, lúng túng nhích khóe môi: “Dạ thôi ạ...”
Anh không có ở đây, cô vào nhà anh trai anh thì ra thể thống gì.
Mà, lúc nói chuyện với anh trai anh, dây thần kinh thường căng lên, duy trì cảnh giác cao độ, mệt mỏi thật sự.
Tập Vị Cận ngước mi, đôi mắt đen như mực, lạnh như sao.
Cơ thể Diệp Bạc Hâm liền rụt lại, thắc mắc không biết mình nói nhầm nhọt câu nào.
Tập Vị Cận tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe.
Quần âu ôm lấy đôi chân thon dài mạnh mẽ, khí chất toàn thân tản mác vẻ ngạo nghễ, cao quý bẩm sinh của người đứng trên đỉnh cao.
Tập Vị Cận cao hơn Tập Vị Nam hai xăng-ti-mét, gần một mét chín. Dù Diệp Bạc Hâm đi giầy cao gót, nhưng đứng trước mặt anh vẫn cảm nhận được một luồng áp lực vô hình.
“Anh Cả?” Diệp Bạc Hâm lấy làm khó hiểu, ngước đầu nhìn người đàn ông toát vẻ lạnh băng trước mặt.
Tập Vị Nam một tay chống vào cửa xe, nghiêng người sang một bên, hất hàm.
“Tài xế đưa em về.”
Phòng bảo vệ cách biệt thự khoảng gần một cây số. Anh xuống xe ở đây, để tài xế đưa cô vè, tức là anh sẽ phải tự mình đi bộ về.
Khóe miệng Diệp Bạc Hâm khẽ giần giật: “Dạ thôi, em bắt xe được...”
Chưa nói dứt câu, cô liền ngậm miệng.
Đây là vùng ngoại ô, khu biệt thư sang trọng bậc nhất thủ đô, những hộ sống ở đây đều có xe đưa xe đón, chẳng taxi nào lại chạy đến tận nơi hẻo lánh này bắt khách.
Mới rồi bắt xe từ trong nội đô, cứ mải mê tìm người, quên không dặn tài xế đợi lát nữa tiện thể chở cô về.
Bây giờ taxi đi mất tiêu rồi, cô cũng không thể bắt được xe khác.
Ngoại trừ gọi điện nhờ người đến đón.
“Một lúc nữa là tối. Đây là vùng ngoại ô, con gái một mình không an toàn.” Ánh mắt Tập Vị Cận lạnh lẽo, không hề có hơi ấm: “Em là vợ của A Nam, nó không có ở đây, dĩ nhiên anh phải thay mặt nó chăm sóc em. Nếu A Nam quay lại, biết anh để em về một mình, có khi cũng không thèm nhận anh là anh nó.”
Đã nói đến nước này, Diệp Bạc Hâm cũng không tiện từ chối.
Ngữ điệu Tập Vị Cận cứng rắn không cho phép từ chối, mà cô lại không có gan để phản bác.
Một truyền kỳ của giới kinh doanh, IQ trên mức bình thường, bất kì lúc nào cũng có thể bỡn được cô.
...
Ngồi trên xe, từ ngoại ô về nội đô.
Diệp Bạc Hâm cúp mắt, ngón tay lướt trên dãy số trên tờ giấy.
“Diệp tiểu thư, cô về đâu?” Từ lúc lên xe cô chưa hề nói gì, tài xế tò mò nhiều lần liếc nhìn cô từ gương chiếu hậu. Thấy cô thần sắc ngẩn ngơ, đành lên tiếng hỏi.
Diệp Bạc Hâm sực tỉnh, bất giác cắn môi.
Nhà họ Tô thì cô không muốn về.
Ai biết được lúc Tô Uyển đang sôi gan, còn muốn làm gì tiếp?
Nhà ông ngoại cũng không được, hôm nay cho ông leo cây, cô phải dỗ thế nào?
Thẩm Tư Á thì đang ở chỗ Giang Diệc Đình, nhà của Thẩm Tư Á cũng không đi được.
Diệp Bạc Hâm thấy mình thật bi kịch, hóa ra không còn nơi chốn để đi.
“Đến Lam Ngạn Lệ Xá.” Nghĩ đi nghĩ lại, đành đến nhà họ Diệp.
Diệp Bạc Hâm về đúng lúc cơm tối.
Lâu lắm cô chưa về bên này, dì Thẩm thấy cô thì mừng rơn, vội vã mời cô ngồi xuống, rồi quay vào bếp lấy thêm bát đũa.
Diệp Bạc Hâm thay giầy, treo túi lên tường, vẻ buồn bã trên vầng trán tiêu tán, nhếch cười đi về phía bàn ăn.
Thấy cô, sắc mặt Hạ Băng lập tức đổi khác. Lại trông dì Thẩm vồn vã mang bát đũa ra, bà liền đập đũa xuống bàn, trợn mắt lườm dì Thẩm.
“Chị Thẩm, chị làm trò vớ vẩn gì thế? Nồi canh ninh xong chưa? Nó không có chân hay không có tay mà phải hầu nó?”
Dì Thẩm bẽn lẽn nhìn Hạ Băng, tay cầm bát, giờ xới cơm cũng không xong, mà đặt xuống cũng không được.
Ánh mắt Diệp Bạc Hâm lạnh băng, đầu mày khóe mắt là sự giễu cợt, môi nhếch cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lạnh nhạt.
Cô chớp mắt, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt ngập trong màu tối, ba người ngồi bàn ăn, mỗi người một biểu cảm.
Đợt trước do chuyện ở công ty mà cô và Diệp Viễn Đông căng thẳng. Bây giờ nhìn thấy cô, Diệp Viễn Đông lại coi như không thấy, bình thản ăn cơm. Đổi lại thường ngày, để giữ gìn hòa thuận gia đình, ông sẽ mắng vợ, nhưng bây giờ thấy thái độ Diệp Bạc Hâm quá ngông nghênh, nên có người dạy bảo con bé.
Diệp Thanh Vũ ngước mắt nhìn cô, lại lẳng lặng cúp mắt xuống. Không giống như thường ngày, lần nào cả hai cũng phải xù lên xỉa xói lẫn nhau.
Dạo gần đây, cô xoay như chong chóng giữa công ty và Lạc Thời, sức lực hao mòn, không còn hơi để cãi vã với Diệp Bạc Hâm.
Lớp trang điểm kì công trên gương mặt cũng không che được vẻ tiều tụy.
Không ai hoan nghênh, cô cũng chẳng thèm bận tâm. Diệp Bạc Hâm nhận bát đũa trong tay dì Thẩm dưới ánh mắt như muốn nuốt chửng người của Hạ Băng, tự mình đơm một bát cơm.
“Dì Thẩm, ở đây hết việc rồi, dì cứ làm việc của mình đi.”
Đừng nói, cả ngày chưa ăn cơm, đến ngụm nước cũng không có mà uống, bây giờ cô đúng là đói meo.
Dì Thẩm cảm kích nhìn cô, gật đầu.
Diệp Bạc Hâm lướt mắt quanh bàn ăn. Diệp Viễn Đông ngồi ở chỗ chính giữa, Diệp Thanh Vũ ngồi bên tay phải, Hạ Băng bên tay trái.
Khóe miệng cô nhếch cười suy tư, rồi vòng qua người Diệp Viễn Đông, bước thẳng đến, ngồi xuống bên cạnh Hạ Băng.
Cô quay sang, nháy mắt với Hạ Băng.
“Mẹ, mắt mẹ trợn to thế. Nhìn mắt con cá chết trong bát của mẹ, giờ lại nhìn mắt mẹ, lại thấy có cái gì giống giống ấy...”
Hạ Băng nhìn xuống bát canh cá, trên muỗng của bà đúng là có một bên mắt cá.
Dạ dạy tức thì lạo xạo, bà bụm miệng chực ói ra.
Hạ Băng trắng bệch mặt, lao vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn khan.
Sắc mặt Diệp Viễn Đông nửa tím tái nửa nhợt nhạt, ông bực mình quát: “Vừa về đã kiếm chuyện, thế thì đừng về nữa cho xong.”
Miệng đang nhai rau, hàng mày của cô cong lên, ánh mắt thấp thoáng vẻ mỉa mai.
“Đừng chứ, con mà không về, tài sản lại rơi vào tay kẻ thứ ba à? Bố thấy bà ta quá quắt chưa, con vừa về đã định đuổi con đi rồi. Mà nói gì thì nói, con cũng mang họ Diệp, nhà này cũng có phần của con chứ nhỉ? Nhưng mà ấy, có ai đó lại đang ngấm ngầm tẩu tán tài sản. Bố trăm công ngàn việc, hằng ngày nghĩ cách kiếm tiền, mà ở nhà ai đó lại chỉ nhăm nhăm nghĩ cách giúp bố tiêu tiền đấy?”