Đặng Viễn nhìn thấy Diệp Bạc Hâm bộ dạng cô bé yểu điệu, bị thủ trưởng nhà anh la mắng, trong lòng không khỏi thương hoa tiếc ngọc.
“Báo cáo thủ trưởng!là tôi không tốt, tôi nhận lỗi, ngài đừng trách cô bé nhà người ta.”
Cô bé?
Quý Giản Ninh nghe tới câu này thì cười lên, nhìn về Tập Vị Nam trêu chọc,
“Thủ trưởng, nghe thấy không, cô bé nhà người ta, đại lão gia cậu thật không biết hổ thẹn?”
Đ
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Diệp Bạc Hâm đối diện với đôi mắt sâu xa của Tập Vị Nam, Tập Vị Nam đứng dưới ánh sáng mặt trời, lưng đối diện với ánh sáng, Diệp Bạc Hâm híp mắt lại.
“Thủ trưởng, quân nhân các anh không phải là vì nhân phục vụ sao?em thấy chiếu rất nắng, liền tìm một chỗ nào tránh nắng, may mắn thấy được xe của anh, anh thấy em làm vậy là sai sao?”
Dáng người Tập Vị Nam thẳng tắp, uy nghiêm, lông mày hơi nhăn lại.
Diệp Bạc Hâm giễu cợt, bỏ đôi chân thon dài xuống, lúc đi ngang qua Đặng Viễn, cố ý dừng lại một chút.
“Cậu bé, cảm ơn cậu nha... ”
Diệp Bạc Hâm cười dịu dàng như nước, Đặng Viễn nhiều năm sống cùng với đám đàn ông đâu có trải qua trêu chọc như vậy, gương mặt đen sạm nhuộm một tầng màu đỏ.
“Không... không cần cảm ơn...” anh lúng túng gãi đầu, đôi mắt nhắm lại, không dám nhìn Diệp Bạc Hâm.
Trong lòng Tập Vị Nam đập thình thịch, sắc mặt trầm hơn vài phần, đôi mắt đen có chút lạnh hơn, hận không thể bắn xuyên Đặng Viễn.
Đặng Viễn vẫn đắm chìm trong giọng nói nhẹ nhàng của cô gái, cả người đều lơ lửng trên mây.
Quý Giản Ninh liếc mắt nhìn anh, cậu ta nếu biết cô gái trước mặt là vợ của thủ trưởng, để xem cậu ta giấu mặt đi đâu.
Quý Giản Ninh hắng giọng hai âm, quyết định cứu mạng của Đặng Viễn.
“Ha ha... chào chị dâu!Em tên Quý Giản Ninh, là anh em của Tập thủ trưởng.”
Quý Giản Ninh cười rất sáng lạn, đưa tay tới trước mặt Diệp Bạc Hâm, tư thế như muốn bắt tay.
Diệp Bạc Hâm giễu cợt nhìn anh, Quý Giản Ninh nghiêng người, hướng về phía sau lưng Tập Vị Nam, hạ thấp giọng, “Chị dâu, báo cáo kết hôn của hai người là em đích thân đi làm nha, việc này hai người còn phải cảm ơn em đó... ”
Diệp Bạc Hâm khoé miệng hơi cong, bị anh ta gài bẫy như vậy, còn phải cảm ơn anh ta?
Diệp Bạc Hâm sảng khoái cùng Quý Giản Ninh bắt tay, từ lúc bắt đầu xuống xe, cô liền không nhìn qua Tập Vị Nam.
Không quản anh có chúc vụ gì, không thông qua sự đồng ý của cô đã làm xong thủ tục của hai người rồi, hơn nữa còn la mắng cô, dựa vào cái gì chứ?
Anh không cho cô mặt mũi, cô dựa vào cái gì phải nhìn sắc mặt của anh?
Đặng Viễn nghe Quý Giản Ninh gọi chị dâu, toàn thân choáng váng, đờ đẫn nhìn hai người đang bắt tay, sững sờ không nói nổi một từ.
“Quý Giản Ninh!cậu cùng Đặng Viễn đi trước đi.” Tập Vị Nam bước đến, Quý Giản Ninh cười cùng Diệp Bạc Hâm tạm biệt, lôi Đặng Viễn lên xe.
Diệp Bạc Hâm vuốt ve tóc, quay người lại, ngẩng lên đôi mắt không có nhiệt độ.
“Thủ trưởng, quan uy thật lớn.”
Tập Vị Nam tâm trạng rất khó chịu, tính khí anh không tốt, sẽ không trêu chọc người khác, la mắng thì có thể.
Đối mặt với kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Diệp Bạc Hâm, trước mắt anh nhô ra một thân ảnh vướng víu không rõ ràng, đối với cô sắc mặt càng không tốt.
“Đây không phải là nơi em nên tới, quay về đi.” nói xong, Tập Vị Nam quay người liền đi.
Diệp Bạc Hâm nhình bóng lưng của anh, l*иg ngực như muốn nổ tung.
“Tập Vị Nam!anh không cho rằng nợ em một lời giải thích sao?” tay Diệp Bạc Hâm nắm chặt túi xách, suýt chút nữa cắn vỡ răng.
Thân hình Tập Vị Nam dừng lại, quay người, ánh sáng chiếu lên đường nét của anh, một nửa được chiếu sáng, một nửa bị che trong bóng tối.
Anh rất ít lời, có thể làm người khác nghẹt thở.
Cùng người này cơ bản cãi nhau không được.
Diệp Bạc Hâm thất vọng vỗ nhẹ vào ngực, từng bước lại gần Tập Vị Nam, gần tới mức cơ hồ đứng trên người anh.
Tập Vị Nam chau mày, mở miệng lại muốn trách mắng, nhưng đối diện với đôi mắt phủ đầy sương mù của Diệp Bạc Hâm, lại mềm lòng.
Anh nhìn xung quanh, ngoài mấy người lính đứng canh ở cửa thì trong trụ sở không có một ai, mới vươn tay dìu lấy cánh tay cô.
Anh đã không chủ động mở miệng, Diệp Bạc Hâm cũng không định vòng vo.
“Chuyện giấy chứng nhận kết hôn là như thế nào? tại sao anh tự ý làm giấy chứng nhận rồi?”
Dưới lòng bàn tay là da trắng và mêm mại, cảm giác so với bàn tay thô và cứng của bọ họ thích không thể tưởng tượng nổi, lúc cô nói, mùi hương cơ thể thanh khiết như có như không dụ dỗ khứu giác của anh.
Nơi thu hút ánh mắt nhất, là xương quai xanh trắng nõn tinh tế.
Tâm trí Tập Vị Nam một trận phơi phới, cổ họng cuộn lại, di chuyển tầm mắt, khoá chặt trên khuôn mặt tinh tế của cô.
“Em bảo anh cưới em.”
Diệp Bạc Hâm nhớ lại chuyện ngày sinh nhật đó, hôm đó là cô không hợp đạo lí, buồn bực nói:
“Em bảo anh cưới em là một chuyện, nhưng tốt xấu gì anh cũng phải cùng em thương lượng một chút chứ, anh trực tiếp làm xong việc rồi, có biết là hại chết em rồi không.”
“Anh thic tốt rồi, trốn trong quân đội không ra, nhưng mà em phải đối diện với cả một gia đình lớn, mẹ em nếu biết được em đem mình bán đi rồi, bà ấy không đánh chết em mới lạ.”nghĩ tới Tô Uyển, tâm can Diệp Bạc Hâm run rẩy.
Khoé miệng Tập Vị Nam nở lên một ý cười, “Anh hỏi em rồi mà.”
“Lúc nào?” Diệp Bạc Hâm kéo tay áo của anh, vô cùng ngạc nhiên nhì anh.
“Đêm hôm đó.”
Đôi mắt của Tập Vị Nam có chút lúng túng, tim Diệp Bạc Hâm đập lỡ một nhịp.
Chẳng lẽ hôm đó cô bị cám dỗ, sau đó mơ mơ màng màng, cái gì cũng không nhớ nữa?
“Không thể nào... ”
Tập Vị Nam cúi thấp đầu, giọng nói đầy từ tính, “Anh hỏi em cần chứng minh thư 、sổ hộ khẩu, em đềy đưa... những thứ này đều là những giấy tờ cần thiết để kết hôn, anh cho rằng em... ”