Edit: LinhNhi
Beta: Bắp
“A...” Lý Hiểu Nhạc kêu to rồi tỉnh lại, đợi đến khi nhìn thấy rõ hoàn cảnh xung quanh mình, mới yên tâm nằm xuống.
Đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm trần nhà
mà ngẩn người, cô đã sống lại được ba ngày rồi. Ba ngày nay cứ như một giấc mơ không chân thật, mỗi chuyện xảy ra trong ba ngày nay đã phá hủy nhận biết của cô về thế giới này, thế giới mà cô đã sống hai mươi mấy năm.
Ngày đó cô bị An Nhã cùng Khải ném xuống từ cửa sổ phòng vệ sinh, nhưng lúc mở mắt cô lại phát hiện mình trở về lúc mười sáu tuổi. Nếu những chuyện này không xảy ra trên người cô, cô sẽ không bao giờ tin trên đời này lại có chuyện như thế.
Cô không biết tại sao ông trời lại cho cô cơ hội làm lại từ đầu, thế nhưng ông trời đã ưu ái cô như vậy, cô sẽ không phụ lòng tốt của ông trời.
Cô quyết tâm sẽ thay đổi, cách xa việc làm một kẻ vô tích sự như kiếp trước, mọi việc như học hành, tình yêu, sự nghiệp, đều phải hoàn mỹ.
Còn người đàn bà An Nhã kia, chỉ cần nhà cô ta không có suy nghĩ muốn gây tổn thương cho Quý Duy Phó, thì cô sẽ không tính toán so đo với họ, cô không muốn sống lại rồi mà lại để một ít thù hận khiến cho mình phải mệt mỏi, cô phải làm một học sinh năm hai trung học vui vẻ, hạnh phúc.
Ngày mai, ngày mai sẽ là một ngày quan trọng trong đời của cô. Kiếp trước, cũng vào ngày mai cô trở thành trò cười của toàn trường.
Bởi vì ngày mai là sinh nhật của Quý Duy Phó, kiếp trước mặc dù cô yêu Quý Duy Phó nhưng lại vì tự ti mà không dám tỏ tình, chỉ có thể đem tâm ý của mình viết lên một quyển vở. Kỳ quái là mấy ngày trước quyển vở kia lại biến mất, vào ngày sinh nhật Quý Duy Phó nó lại xuất hiện cùng với một hộp socola kém chất lượng đã bị tan ra, làm bẩn tủ để đồ của Quý Duy Phó.
Socola làm dơ ngăn kéo Quý Duy Phó, các bạn nam trong phòng thay đồ cũng nhìn thấy quyển vở kia của Lý Hiểu Nhạc liền bắt đầu trò đùa dai, thừa dịp Quý Duy Phó không để liền cướp lấy quyển vở kia, xé từng tờ từng tờ đi dán khắp nơi trong trường học, khiến toàn trường đều biết.
Thông qua chuyện này cô cũng thành công trở thành trò cười của toàn trường, ấn tượng của giáo viên với cô càng kém, trong mắt giáo viên vốn chỉ có học sinh xuất sắc, tệ hơn là cô vì việc này mà bị mời phụ huynh đến, sau khi về nhà liền bị đánh một trận.
Cũng vì vậy mà sau này cô không còn chú tâm vào học tập, đến ngay cả vào đại học cũng là miễn cưỡng mới thi đậu.
Tóm lại một câu, hộp socola kia đã bắt đầu cuộc sống bi thảm của cô.
Cho nên vì tạo nên hình tượng tốt đẹp ở kiếp này, Lý Hiểu Nhạc quyết định ngày mai nhất định phải tìm cơ hội lấy hộp socola kia đi. Còn tình cảm của cô và Quý Duy Phó, đợi sau khi vượt qua ‘cửa ải khó khăn’ này, cô nhất định sẽ lập ra một kế hoạch tỉ mỉ.
Tóm lại một câu, đời này cô nhất định phải trói được trái tim Quý Duy Phó. Lý Hiểu Nhạc suy nghĩ vô cùng đơn giản, chỉ cần cô có thể khiến màn đính hôn kia không xảy ra, Quý Duy Phó cũng sẽ không bị người ám toán, tất cả đều viên mãn.
Nghĩ như vậy Lý Hiểu Nhạc hài lòng cười, lúc này mới phát hiện đã rất khuya rồi. Môi nở nụ cười cứ thế mà tiến vào mộng đẹp.
Trong mơ, cô mặc váy trắng đứng bên cạnh Quý Duy Phó, mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau hướng về phía thiên sứ nói lời thề cả đời.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Hiểu Nhạc thức dậy với tinh thần hăng hái, nhanh chóng sửa soạn rồi đạp xe như điên về phía trường học. Vừa dừng xe liền gặp được bạn thân của mình – Trịnh Hiểu Hiểu đã ở trong bãi để xe đợi cô.
Lý Hiểu Nhạc cất xe xong cười cười xông lên ôm cô bạn thân. “Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu, tớ rất nhớ cậu nha!”
Kiếp trước kiếp này cộng lại đã hơn hai năm cô chưa gặp lại Trịnh Hiểu Hiểu, năm hai mươi ba tuổi cô ấy lập gia đình sau đó liền theo chồng đến thành phố S, hai người một năm có thể gặp mặt một lần đã tốt rồi. Cô sống lại mấy ngày rồi nhưng bởi vì đầu hỗn loạn nên cô vẫn xin nghỉ ốm, giờ phút này do nhiều năm không gặp nên xúc động đến đỏ cả vành mắt.
“Cậu đừng buồn nôn nữa, nhìn bộ dạng này của cậu chứng tỏ bệnh của cậu đã khỏi rồi! ” Mặc dù kỳ quái với phản ứng của Lý Hiểu Nhạc, nhưng vẫn không ngăn nổi sự quan tâm với bệnh tình cô bạn, thấy tâm trạng bạn rất tốt liền không lo lắng nữa.
Phải biết rằng một người khỏe như trâu đột nhiên xin nghỉ ba ngày liền, quả thực là rất dọa người.
“Đỡ hơn nhiều rồi, nhưng mà đến tiết thể dục tớ vẫn muốn xin nghỉ!”
“Việc này không thành vấn đề, đến lúc đó tớ sẽ xin thầy giáo giúp cậu.” Nghe Lý Hiểu Nhạc nói như vậy, Trịnh Hiểu Hiểu lập tức vỗ ngực bảo đảm, thân thể bạn tốt là vô cùng quan trọng.
Thấy bạn thân sảng khoái đáp ứng như vậy, Lý Hiểu Nhạc áy náy cúi đầu vì mình lợi dụng bạn thân. Nhưng mà tính tình vị giáo viên thể dục này rất khó trị, chỉ có thể nhờ người mà thầy giáo yêu quý mới được, mà lý do mình xin nghỉ thì cô lại không thể nói cho Trịnh Hiểu Hiểu biết.
Trịnh Hiểu Hiểu dĩ nhiên không nhận ra Lý Hiểu Nhạc khác thường, cho nên hai người vui vẻ cười nói đi về phía lớp học.