Sau khi Hồng Trần Tiên Phi rời đi thì lúc này Phương Anh xuất hiện ngay bên cạnh Vô Song.
Nàng vẫn đứng đó lằng lặng nhìn về phía Hồng Trần Tiên Phi cùng đại quân Đệ Thất Hải rút lui nhưng mà lúc này có một bàn tay đưa ra nhẹ nắm lấy tay nàng.
Phương Anh hơi run lên một chút, cả người nàng trở nên căng cứng nhưng mà nàng cũng không làm ra bất cứ phản kháng gì, thân hình rất nhanh lại mềm đi.
Ở bên cạnh Phương Anh, Vô Song mới nhẹ nói ra.
"Khoảng thời gian qua thực sự vất vả cho muội ".
Phương Anh nghe vậy mím môi, nàng quay đầu lại nhìn Vô Song sau đó nói.
"Huynh thật sự nhớ ra muội rồi đúng không? ".
Vô Song nhẹ gật đầu, một cánh tay khác đưa lên nhẹ lau vết mồ hôi trên trán nàng, động tác muốn bao nhiêu ôn nhu có bấy nhiên ôn nhu.
Hắn nợ nàng rất nhiều, nợ cả phụ thân nàng rất nhiều.
Một thế này... hắn thật sự nợ rất nhiều người.
Phương Anh mím môi, nàng cũng không nói gì nữa, nàng biết nói gì đây?, một câu nói kia của Vô Song thật ra là đủ rồi.
Cứ như vậy hai người nắm lấy tay nhau đứng trên thiên không Hoang thành mà nhìn Đệ Thất Hải rút lui.
Thời gian kéo dài mãi đến khi Đệ Thất Hải toàn bộ rời khỏi tầm mắt, Phương Anh rốt cuộc mới nói.
"Nếu huynh nhớ ra tất cả... muội cảm thấy đây không phải là tính cách của huynh mới đúng ".
Vô Song nghe vậy cười cười mà nói.
"Tính cách của ta là như thế nào? ".
Phương Anh nhìn Vô Song, nàng cực thẳng thắn mà đáp.
"Vô pháp vô thiên, coi trời bằng vung hơn nữa... nhất định không để Đệ Thất Hải rời đi dễ như vậy ".
Vô Song nghe vậy gật đầu nhưng mà rất nhanh đáp.
"Hiện tại còn chưa được, Đệ Thất Hải mà thôi, chưa đáng ".
Phương Anh nhíu mày, nàng không hiểu câu nói này lắm nhưng mà không bao lâu mắt đẹp của nàng mở lớn mà nhìn Vô Song.
"Đừng nói với muội... huynh nhắm tới Tà Thần ".
Tà Thần thực sự rất vô địch, vô địch đến mức độ cả Phương Anh cũng sợ.
Nói một cách công bằng thì quê hương của Phương Anh tính là thượng giới còn Nguyên Tố Thế Giới chỉ là hạ giới... về phần thế giới Đấu Phá có lẽ nên xếp vào hạ hạ giới.
Xuất thân của Phương Anh rất cao, nếu không phải nàng ở giới này đợi Vô Song, vì Vô Song hi sinh rất nhiều thì hiện tại nàng tuyệt không dừng chân ở đây.
Trăm năm trước nàng thấy Cự Vô Phách thì chỉ có quay đầu rời đi bởi vì như lời Hồng Trần nói, nàng có dùng cả ngày cũng không thắng được phòng ngự của Cự Vô Phách.
Trăm năm sau, nàng mở ra Bỉ Ngạn Giới thì nàng chỉ cần 5 phút, đúng 5 phút thời gian nàng có thể khiến cho Cự Vô Phách bị đánh cho không có sức phản kháng, triệt để đại bại.
Thời gian trăm năm nói là lâu nhưng mà ở trong mắt cường giả trăm năm đáng bao nhiêu?, trong thời gian này lực sát thương của Phương Anh cơ hồ tăng gấp 3 lần.
Nàng hiện tại được coi là tội nhân của Nguyên Tố Thế Giới, dù sao việc cõng rắn cắn gà nhà thì ai không giận?, ai có thể chấp nhận?.
Tình hình của Phương Anh cực độ nguy hiểm nhưng mà nàng vẫn dám hành tẩu ở nơi này đấy là vì nàng đủ mạnh.
Chỉ riêng điểm này đã chỉ rõ vì Vô Song bản thân nàng chấp nhận uổng phí bao nhiêu thời gian.
Dĩ nhiên việc này không quan trọng, quan trọng là với con mắt của nàng, với thiên phú cùng hiểu biết của nàng, những thứ được tôi luyện từ thượng giới ấy vậy mà nàng khi thấy Tà Thần vẫn cảm giác không thể địch lại.
Tại Nguyên Tố Thế Giới bản thân Tà Thần hoàn toàn có thể nói là vô địch, mạnh đến rối tinh rối mù.
Viễn Cổ Đại Thần một khi chết đi, thiên hạ ai còn dám đứng ra cản lại Tà Thần?.
Vô Song nghe Phương Anh hỏi, hắn khẽ đáp.
"Không tin tưởng huynh sao?, một giới này không có nhiều người đáng để huynh đi nhìn nhưng mà nữ tử ở Vô Tận Hải kia thì không thể không liếc mắt ".
Phương Anh gật đầu, nàng cũng không nói gì nữa, nàng không quá hiểu Vô Song tính làm gì nhưng mà chỉ cần Vô Song đã muốn thì chắc chắn làm được, ít nhất nàng tin vào cái điểm này.
Nắm lấy tay Vô Song, hai người chậm rãi trở lại Hoang Thành, chậm rãi biến mất trong thiên không.
_ _ _ _ _ _
Đêm về khuya, trong một mật thất tại Hoang thành, lúc này Vô Song không ngủ.
Ánh mắt Vô Song lúc này hoàn toàn chuyển thành màu đen, một màu đen thấm thúy đến cực điểm.
Vô Song lấy lại trí nhớ nhưng mà một thân thủ đoạn thì hắn không giữ lại bất cứ thứ gì, một thân thủ đoạn toàn bộ phong ấn trong thức hải, bất kể là thủ đoạn ở tiền kiếp hay ở thế giới Đấu Phá thì Vô Song cũng không muốn dùng.
Thủ đoạn ở thế giới Đấu Phá quá yếu, trừ khi có thể lấy toàn bộ dị hỏa mà năm xưa hắn chôn xuống nơi này nếu không mọi chuyện chẳng có gì để nói.
Thủ đoạn ở tiền kiếp. .. thú thật con đường này Vô Song không muốn đi, tiền kiếp hắn đã thất bại một lần, nếu nhất định phải đi lại đường cũ thì hắn đã chẳng mất công như vậy, chẳng phí sức lập xuống đại cục thậm chí hy sinh Thiên.
Vô Song hiện tại đang bước trên một con đường mới, con đường của Hắc Phượng Hoàng.
Hắc Phượng Hoàng là loài hung vật đi theo con đường chí âm, chí âm có thể nghịch dương, chí phàm cũng có thê chém tiên.
Hai thủ đoạn mạnh nhất của Hắc Phượng Hoàng chính là Nghịch Luân cùng Mộng Giới tuy nhiên đối với Vô Song thì bất kể Nghịch Luân hay Mộng Giới hắn đều không quen thuộc.
Hắc Phượng Hoàng quá mức thần bí, thần bí đến độ năm xưa không kẻ nào dám đi đυ.ng hắn, chỉ có Vô Song lấy Bất Tử Thân mới dám tiến vào Nghịch Luân Giới của hắn nhưng mà vẫn cứ bị oanh ra.
Cái này không phải vì Bất Tử Phượng Hoàng yếu hay Vô Song yếu, bàn về thực lực tại tiền kiếp thì danh xưng Nghịch Thiên Tà Đế nào phải chuyện đùa?, dưới tam đại bá chủ thì Vô Song cơ hồ vô địch tuy nhiên đấy là khi Vô Song cùng Hắc Phượng Hoàng công bình quyết đấu.
Vô Song muốn tiến vào Nghịch Luân Giới, trong địa bàn đối phương làm chủ mà đòi thắng đối phương thì lại là việc không tưởng dù sao con Hắc Phượng Hoàng kia năm xưa cũng là tồn tại nghịch thiên vô cùng.
Hiện tại từ bỏ bản thể Bất Tử Phượng Hoàng mà trở thành Hắc Phượng Hoàng... về một mặt nào đó không khác gì Vô Song đang trùng sinh cả, gần như là tu luyện lại từ đầu.
Bất kể Đại Địa Thần Cách, Đại Địa Chiến Phủ hay cái gì đó tương tự cũng chỉ là tiểu đạo.
Vô Song khi trở lại Nguyên Tố Thế Giới, hắn lập tức sử dụng Đại Địa Thần Cách không phải là vì Đại Địa Thần Cách mạnh mẽ nghịch thiên cũng không phải Vô Song cần Đại Địa Thần Cách.
Mục tiêu của Vô Song từ đầu chỉ có một, hắn muốn để một người cảm nhận được, đợi người này cảm nhận được... cái gì cũng dễ bàn.
_ _ _ _ __ _
Vô Song ở trong mật thất bế quan đã 5 ngày, theo lời căn dặn của Vô Song thì cũng không có bất cứ ai đi làm phiền hắn, sau đại chiến với Đệ Thất Hải thì Hoang thành thật ra vẫn luôn ở trong trạng thái giới nghiêm, chính Chiến Thần cũng không tin Vô Tận Hải từ bỏ mọi việc dễ dàng như vậy.
Vì hiện tại tình hình giới nghiêm của Hoang cực kỳ cẩn mật lại có cả cao thủ như Phương Anh cùng Chiến Thần tọa hạ, gần như không có bất cứ ai trong thiên hạ có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào Hoang Thành... nhưng mà trên đời này cái gì cũng có vạn nhất.
Ở trong mật thất 5 ngày tu chỉnh lại ký ức cùng ngộ hai đại thần thông Nghịch Luân cùng Mộng, Vô Song rốt cuộc gặp được người muốn gặp.
Trước mặt Vô Song là một nữ tử áo xanh, váy xanh.
Màu xanh nước biển nhẹ dịu trên người nàng thực sự rất dễ nhìn.
Mái tóc đen xõa về phía sau, đôi chân trần bước đi trên đất cùng với một khuôn mặt mơ mơ hồ hồ.
Nữ tử này quả thật có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào Hoang thành.
Cả thiên hạ này chỉ có một người đủ khả năng làm vậy, người này được gọi là Tà Thần, điều đặc biệt là Tà Thần hiện tại xuất hiện trong trạng thái nhân hình.
Tà Thần không đeo mặt nạ nhưng mà cho dù Chiến Thần ở đây cũng không cách nào nhìn ra dung mạo thật của nàng, hiện tại dung nhan của nàng hoàn toàn mơ hồ ... gần như mỗi người sẽ nhìn ra một dạng dung mạo khác nhau vậy.
Tà Thần xuất hiện, nàng đảo mắt nhìn Vô Song một chút sau đó lấy mộ cái ghế trong mật thất cứ thế ngồi xuống, dáng ngồi của nàng rất đẹp, phi thường quý khí.
Hai chân bắt chéo, một tay chống cằm nhè nhẹ nhìn Vô Song, trong mắt cũng không biết đang nghĩ đến cái gì.
Từng giây từng phút trôi qua, rốt cuộc Vô Song từ trong minh tưởng tỉnh lại, hắn cũng không mở mắt ra nhưng vẫn mở miệng.
"Thú vị, quả thật không ngờ Tà Thần trong nhân hình lại là dạng này ".
Tà Thần nhíu mi lại sau đó xuất thủ.
Nữ tử này ngọc thủ vươn ra như phá mọi quy tắc trong thiên địa, dễ dàng bắt lấy cổ Vô Song sau đó bẻ làm đôi.
Xương cổ bị bẻ nát, cứ thế đơn giản chết đi.
Tà Thần sau đó thu tay lại, thản nhiên rời khỏi Hoang Thành.
Nàng rời khỏi Hoang Thành cũng là lúc nàng mở mắt ra, toàn bộ không gian một lần nữa thay đổi.
Tà Thần vẫn ngồi đó, Vô Song vẫn ngồi đó như chưa từng có việc gì xảy ra.
Lúc này Tà Thần rốt cuộc mới lên tiếng.
"Đủ tà môn, thảo nào có thể làm cường giả Đệ Thất Hải của bản đế đến cả chiến ý cũng không có".
Vô Song cười cười, hắn hướng về Tà Thần mà nói.
"Không có chút tà môn sao dám hẹn gặp Tà Thần chứ, ta còn muốn sống lâu một chút ".
Tà Thần cũng không nói gì, nàng khoanh tay lại mà nhìn Vô Song.
Tại sao Tà Thần muốn công Đông Thiên Yêu Giới?, đấy là vì nàng cảm nhận được một thứ ở Đông Thiên Yêu Giới, vì thứ này mà nàng sẵn sàng đồ cả Đông Thiên.
Nàng cảm nhận được cái gì?, dĩ nhiên là Đại Địa Thần Cách.
Lúc này nàng quả thật thấy Đại Địa Thần Cách trên người Vô Song, ánh mắt nàng càng ngày càng có điều suy tư.