Chẳng biết sau bao lâu Vô Song mới có thể mở mắt ra một lần nữa, hắn dùng tay day nhẹ lên hai vầng thái dương của mình, đầu của hắn có chút đau đớn.
Việc thứ hai hắn làm là tập tức tìm kiếm thân ảnh của Họa Thần, tuy có chút buồn cười nhưng từ khi Vô Song quen biết Họa Thần hắn chưa bao giờ được nhìn thấy nàng trong hình hài nữ nhân, bảo Vô Song không tò mò là không thể nào, nếu không phải vì hắn quá mệt mỏi mà ngất đi nhất định sẽ phải mở mắt thật to mà quan sát nàng.
Đáng tiếc Vô Song lần này phải thất vọng, trong cả Thiên Mộ lúc này đã không còn tồn tại hình bóng của Họa Thần, nàng thực sự đã biến mất, nàng thực sự đã rời khỏi thế giới này.
Trong không gian Thiên Mộ rộng lớn Vô Song chỉ có thể khẽ thở dài, Thiên Mộ âm u nay lại càng thêm tịch mịch, Vô Song biết lần này Họa Thần thực sự rời đi cũng chẳng biết ngày nào tháng nào nàng mới có thể quay lại.
Họa Thần vốn không được tự do, nàng ở bên Vô Song lâu như vậy đã là quá giới hạn với nàng, việc này cả Vô Song cùng Họa Thần đều nhận thức chỉ là trong hai người không có ai muốn nói ra mà thôi.
“ Cô nàng này không ngờ rời đi vô tình như vậy, đến cả một câu tạm biệt cũng không có”.
Tuy rằng nói như vậy nhưng khi nhìn thấy toàn bộ cơ thể hắn đươc quấn bằng những tấm vải trắng trong mắt Vô Song lại hiện lên một tia ấm áp, Họa Thần hoàn toàn có thể rời đi sớm hơn, nàng có thể lựa chọn trở về Đại Thiên Thế Giới ngay từ khi Vô Song hấp thụ Đại Địa Thần Cách nhưng nếu nàng rời đi nàng tuyệt đối không phải là Họa Thần mà Vô Song biết.
Người duy nhất trong thiên hạ đứng ở vị trí đối lập với Vô Song nhưng lại còn lo lắng cho hắn còn hơn chính bản thân hắn, nếu Họa Thần không tự tin Vô Song có thể bước tiếp chặng đường của mình tại Đấu Khí Đại Lục thì nàng vẫn sẽ lựa chọn ở lại bất chấp lệnh triệu tập của Thần Giới, đây mới là lý do lớn nhất khiến Vô Song nhất định phải đi lấy Trảm Đạo Kiếm của mình.
................................................
Sau khi Họa Thần rời đi toàn bộ Thiên Mộ này chỉ còn lại Tiêu Viêm, Vô Song cùng Khinh Huyền.
Ánh mắt Vô Song khẽ đảo qua Khinh Huyền nằm trên một chiếc giường khác không xa, hô hấp của nàng vẫn đều đều, khí tức trên người cũng bình thường trở lại điều này chứng tỏ Khinh Huyền cũng không còn bất cứ thứ gì để cho Vô Song phải lo lắng, hắn có thể toàn tâm toàn ý cho mục tiêu tiếp theo của mình.
Tiêu Viêm là một trong hai nhân vật không thể thiếu đối với kế hoạch của Vô Song, kế hoạch của hắn bắt buộc phải cần hai đấu đế cường giả, nếu Hồn Thiên Đế đã chắc chắn đột phá được đấu đế thì bây giờ đến lượt Tiêu Viêm.
Phần Quyết của Tiêu Viêm là một nghịch thiên công pháp, loại công pháp bá đạo nhất thiên hạ này, bộ công pháp cho phép hấp thụ dị hỏa vào trong cơ thể mà không gặp bất cứ phản phệ gì thậm chí còn dùng năng lực dư thừa của dị hỏa rèn luyện thân thể tinh lọc đấu khí, có thể nói là trăm lợi mà không có một hại.
Tiêu Viêm bản thân hắn đã ở trong Thiên Mộ một khoảng thời gian phi thường dài, khi tiến vào Thiên Mộ thực lực của hắn chỉ khoảng tam tinh đấu tôn không hơn không kém nhưng kể từ khi được hấp thụ Tiêu Tộc tinh huyết thì khí tức của hắn lúc này đã tăng lên cửu tinh đấu tôn đỉnh phong cường giả, nếu không phải cả Vô Song cùng Tiêu Huyền cố tình áp chết thì trong trạng thái vô thức Tiêu Viêm không biết đã đột phá đấu thánh từ đời nào.
Lúc này lại một lần nữa nhìn Tiêu Viêm đang nhắm mắt tu luyện khóe miệng của Vô Song khẽ cong lên, trong ánh mắt của hắn hiện lên một tia sát khí vô cùng mỏng manh.
Sát khí mỏng manh đương nhiên vẫn có tồn tại, Vô Song hắn chính là cố tình thả ra thứ sát khí này để một kẻ ở gần đây cảm nhận được, kẻ này không ai khác chính là Tiêu Huyền.
Sau khi cảm nhận được sự tồn tại của Vô Song thân hình của Tiêu Huyền lập tức hiện ra, trong ánh mắt của hắn ngập tràn kiêng kị nhìn thiếu niên trước mặt.
“Ngươi đến đây nhằm mục đích gì?”.
Tiêu Huyền tất nhiên không bao giờ tin Vô Song lại trợ giúp không công cho Tiêu Tộc nói chung cùng Tiêu Viêm nói riêng, trên đời này làm gì có thứ gì miễn phí đặc biệt chỉ riêng việc Vô Song khống chết Tiêu Viêm đã đủ để Tiêu Huyền nổi sát khí với hắn.
Vô Song không hề hoài nghi nếu Tiêu Huyền có đủ thực lực để gϊếŧ mình thì hắn nhất định sẽ ra tay chỉ là đáng tiếc cho Tiêu Huyền thứ này hắn không có nổi.
Đối mặt với một Tiêu Huyền đã chết vô số năm bản thân Vô Song chỉ khẽ nhếch miệng.
“Tiêu Huyền, ta đã nói trợ giúp Tiêu Viêm đột phá đấu đế thì nhất định ta sẽ làm chỉ là chắc ngươi cũng biết muốn đột phá đấu đế cần những gì chứ?”.
Tiêu Huyền nghe đến đây liền cảm thấy một dự cảm không ổn, bản thân Tiêu Huyền là người gần với cảnh giới đấu đế nhất, hắn đương nhiên biết muốn đột phá lên đấu đế khó khăn thế nào đồng thời Tiêu Huyền cũng không cách nào hiểu được Vô Song sao lại có thể tự tin đến thế, sao hắn có thể chắc chắn giúp Tiêu Viêm đột phá thành công, Tiêu Huyền căn bản không tin có cách đột phá đấu đế mà Vô Song không tự mình đi làm.
“Rốt cuộc ngươi muốn gì, đừng úp úp mở mở nữa”.
Tiêu Huyền một lần nữa lạnh giọng nhưng đáp lại hắn chỉ là một nụ cười đầy khinh thường của Vô Song, nếu là Vô Song trước đây hắn còn có vài phần coi trọng Tiêu Huyền vì dù sao đối phương cũng là đệ nhất thiên tài đứng đầu một thời kì của Đấu Khí Đại Lục nhưng Vô Song hiện nay thì không, thiên tài trong mắt Vô Song căn bản không đáng xu nào.
“Rất đơn giản, lần này ta đến muốn xin tính mạng của ngươi, dùng linh hồn lực khổng lồ của ngươi trợ giúp tử tôn của mình đột phá đấu đế, giúp tiểu tử kia có thể kéo dài Tiêu Tộc huyết mạch”.
Trong nguyên tác bản thân Tiêu Huyền liền sẵn sàng vứt bỏ cuộc sống tạm bợ này để trợ giúp Tiêu Viêm đột phá đế phẩm linh hồn nhưng giữa tình nguyện chết cùng bị kẻ khác cưỡng ép căn bản không giống nhau, Tiêu Huyền cũng có lòng tự trọng của bản thân hắn, đáng tiếc Tiêu Huyền lại gặp phải Vô Song.
Không đợi Tiêu Huyền làm ra chọn lựa Vô Song liền giúp hắn chọn, không cần biết Tiêu Huyền có cam tâm hay không cũng không cần biết hắn có suy nghĩ thế nào kết cục của hắn ngày hôm nay cũng chỉ có một.
“Đại Địa Chi Lực – Trấn”.
Ngón tay của Vô Song vừa động lập tức một l*иg kinh thiên năng lượng đè thẳng lên người Tiêu Huyền, nguồn cự lực mạnh mẽ đến mất thân thể Tiêu Huyền như trực tiếp chuẩn bị nổ tung vậy.
Tiêu Huyền tất nhiên cũng không đơn giản chịu chết, hắn gầm lên một tiếng.
“Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, đệ nhất biến, đệ nhị biến, đệ tam biến, Tiêu Tộc Chiến Văn”.
Lần này khí thế của Tiêu Huyền bạo tăng, hắn không ngờ có thể phá nát được áp lực mà Vô Song tạo ra cho bản thân mình, thân hình Tiêu Huyền rất nhanh di chuyển như một tia chớp vậy, thoáng chốc Tiêu Huyền đã hiện thân ra sau lưng Vô Song, trong mắt hắn lóe lên một vệt sát khí.
“Ngũ Hành Luân – Ngũ Hành Hợp Nhất – Diệt Thế Hỏa Luân”
Tiêu Huyền tất nhiên không dám nương tay, trong mắt hắn Vô Song liền là đối thủ mạnh nhất cuộc đời này, chỉ cần một giây không để ý thôi chắc chắn sẽ phải đánh đổi bằng tính mạng, đã ra tay liền phải tung ra chiêu mạnh nhất trong Ngũ Hành Luân.
Vô Song cảm nhận một đòn cực mạnh đánh từ phía sau nhưng khuôn mặt của hắn thủy chung chỉ có một nụ cười lạnh.
“Trò mèo, Kiếm Giới “.
Vô Song vừa dứt lời lập tức Trảm Đạo Kiếm run lên, một thứ khí tức cực kì đáng sợ phát ra từ thanh ma kiếm này, khí tức của sự hủy diệt, trong phút chốc xung quanh người Vô Song đã không còn một góc chết nào, kiếm khí từ trong người hắn bắn ra bất tận như biển cả bao la, từng tia kiếm khí mang theo hủy diệt chi lực như muốn cắt nát người Tiêu Huyền ra làm ngàn mảnh vạn mảnh.
Tiêu Huyền lập tức biến sắc, hắn tung mạnh một quyền của mình vào trong Kiếm Giới của Vô Song sau đó nhanh chóng mượn lực lùi lại cực nhanh, hai tay liên tục tạo thành những đường ấn kí dị dạng.
“Âm Dương Hợp Nhất – Âm Dương Đồ”.
Âm Dương Đồ của Tiêu Huyền lập tức xoay tròn trong hư không như một tấm chắn khổng lồ bảo vệ hắn an toàn khỏi kiếm khí phô thiên cái địa mà Vô Song tạo ra chỉ có điều Tiêu Huyền đánh giá quá thấp Vô Song, đúng hơn là Tiêu Huyền chưa bao giờ gặp một đối thủ nào như Vô Song.
Vô Song vẫn đứng im bất động, Trảm Đạo kiếm của hắn ngân vang một thứ âm thanh đầy ma mị, từ trong thanh ma kiếm này bất cứ ai cũng có thể cảm nhận mùi máu tanh phi thường nồng.
“Trảm Đạo Ma Kiếm – Khinh Mộng Kiếm- Nhất Kiếm Trảm Hồn”.
Một kiếm này lóe lên rồi biến mất rất nhanh như mộng như mị vậy, một kiếm này không gian lập tức trở nên tĩnh lặng, một kiếm này không gây ra bất cứ sát thương thực chất nào lên người Tiêu Huyền nhưng lại chém thẳng vào bản thể linh hồn của hắn, một kiếm vượt qua mọi loại phòng ngự của chính Tiêu Huyền.
Tiêu Huyền rất nhanh lùi lại ôm ngực ho khan, ngực của hắn lúc này đau đớn kinh khủng thậm chí như muốn nổ tung, khí tức của hắn liền uể oải vô cùng.
Trong giờ phút này Tiêu Huyền tất nhiên chỉ còn một quân bài tẩy cuối cùng- Thiên Diệt Lôi Đồ, trong ánh mắt của hắn lóe lên từng tia tử điện mang theo khí tức hủy diệt cùng cuồng nộ chỉ là Tiêu Huyền nhanh nhưng Vô Song còn nhanh gấp vạn lần.
“Trảm Đạo Ma Kiếm – Tuyệt Ảnh Kiếm – Nhị Kiếm Trảm Mệnh”.
Kiếm thứ nhất căn bản không thể tránh như mộng như mị, kiếm thứ hai thì lại nhanh đến tuyệt luân, một kiếm này không chém vào hồn của Tiêu Huyền mà lập tức chặt đứt mệnh của hắn, một kiếm này liền cắt đôi cơ thể Tiêu Huyền ra làm hai phần.
Tiêu Huyền sống trong dạng linh hồn thể, kể cả bị cắt ra làm hai phần hắn tuyệt đối chưa thể chết bất quá hắn lúc này cũng không còn cách cái chết là bao.
“Trảm Đạo Ma Kiếm – Tù Mệnh Kiếm – Tam Kiếm Định Nhân”.
Kiếm thứ ba xuất ra, một kiếm này biến thành vô số tia kiếm bắn thẳng vào người Tiêu Huyền, một kiếm duy nhất tạo thành một chiếc l*иg giam cắm xuyên qua người Tiêu Huyền, kiếm này triệt để làm Tiêu Huyền mất đi ý thức, dưới áp lực của vô số thanh kiếm nhỏ cắm vào cơ thể cuối cùng Tiêu Huyền cũng gục ngã, hắn có muốn cố cũng không thể nào cố nổi.
“Chịu được của bản đế ba kiếm, có tố chất đào tạo đáng tiếc ngươi không có cái cơ hội này”.
Bàn tay của Vô Song chẳng biết từ bao giờ được bao bọc trong Hư Vô Thôn Viêm, ngọn hắc hỏa này tham lam thôn phệ toàn bộ năng lượng linh hồn của Tiêu Huyền, dưới sức mạnh của Thôn Phệ phép tắc chẳng mấy chốc Tiêu Huyền rốt cuộc hoàn toàn biến mất trên thế gian.
Giải quyết xong Tiêu Huyền mục tiêu tiếp theo của Vô Song đương nhiên là Tiêu Viêm.
........................................
Thời gian như nước chảy, lại nửa tháng ở thế giới thực trôi qua, Hồn Tộc đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này nửa tháng, trong nửa tháng này nỗi bất an trong lòng mọi người càng ngày càng tăng cao, một thứ vô hình áp lực như đè năng lên toàn bộ Đấu Khí Đại Lục, thứ áp lực khiến bất cứ thế lực nào cũng cảm thấy khó thở