Đầu tiên Lâu Thành sững sờ, mặt đỏ bừng tới tận mang tai, sau đó không hề do dự mà hôn lại. Anh không dùng sức, bởi vì Đinh Tuyết Nhuận bị thương, anh cho rằng cả người cậu yếu ớt, cho nên vô cùng dịu dàng mang theo chút đau xót không thể nói lên lời.
Môi của anh nóng bỏng lại mềm mại, mang theo chút cẩn thận. Bộ phận mềm yếu nhất trong lòng Đinh Tuyết Nhuận, bởi vì sự đối xử dịu dàng của anh, giờ phút này tràn ngập một loại hạnh phúc yên bình, thậm chí còn làm cho cậu cảm thấy ý loạn tình mê. Đinh Tuyết Nhuận không nhịn được nhắm mắt lại, để cho Lâu Thành hành động.
Lâu Thành hôn một lúc, vẫn chưa làm bước tiếp theo mà ôm chặt lấy cậu, vùi Đinh Tuyết Nhuận vào hõm vai mình, anh khẽ thở dốc. Tay kia nhẹ nhàng chạm vào cổ tay Đinh Tuyết Nhuận, chạm tới mặt đồng hồ lạnh như băng. Đinh Tuyết Nhuận giữ gìn chiếc đồng hồ thạch anh này rất tốt, rất ít khi lấy xuống, không để anh nhìn thấy bí mật được dấu dưới lớp đồng hồ.
"Nhuận Nhuận........em có thể nói cho anh biết, tay của em........." Anh mím môi, đổi một cách nói khác, "Tại sao em làm vậy với mình?"
Lâu Thành đã muốn hỏi như thế từ rất lâu rồi.
Đinh Tuyết Nhuận chìm vào im lặng, Lâu Thành rất bất an vuốt ve mặt đồng hồ lạnh như băng, dường như có thể cảm nhận được kim giây đang thong thả chuyển động quay tròn.
"Nếu như em không muốn nói..........." Lâu Thành cảm thấy có lẽ đây là chuyện rất khó mở miệng ra nói.
"Không có gì không thể nói cả." Một mình Đinh Tuyết nhuận đã kiềm chế từ lâu lắm rồi, trước giờ có một số việc cậu không hề tâm sự với ai, cảm thấy không cần thiết, nói ra cũng không có cách giải quyết. Cậu thở dài một hơi, tay luồn về phía sau Lâu Thành: "Đồng hồ là của mẹ em."
Đồng hồ thạch anh tuy là kiểu nữ, nhưng nam đeo cũng không khác biệt mấy.
"Mẹ em là người câm điếc, anh biết rồi đấy."
Lâu Thành nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng: "Anh biết."
"Khi em sinh ra, bọn họ vô cùng sợ em cũng là người câm điếc, may là em tránh được 1/4 khả năng di truyền. Mẹ em sinh hoạt vô cùng khó khăn, em với bố gọi bà, nếu như bà không thấy, thì bà sẽ không bao giờ để ý đến em."
"Nhưng bố em trước giờ luôn vô cùng kiên nhẫn với bà, đã tốn rất nhiều tâm tư, trừ công việc, toàn bộ tâm ý đều đặt trên người bà.
"Không có ai quan tâm tới em." Cậu cũng không có cách nào tâm sự hết với mẹ mình hay oán giận bà.
Bởi vì cậu quá thông minh, thậm chí cách nghĩ của cậu cũng không giống như những đứa trẻ khác.
Cậu còn nói một số việc, giọng bình tĩnh, làm một dòng bi thương không thể nói rõ chảy qua Lâu Thành. Anh ôm cậu nhỏ giọng nói: "Sau này có anh quan tâm em rồi, ở bên anh em không cần như thế nữa, anh sẽ làm cho em vui, làm em hạnh phúc, em hãy bỏ thói xấu kia đi."
Lâu Thành lại nói: "Nếu như em thích đau, anh sẽ....anh sẽ làm em bỏng tỉnh." Anh có ý ám chỉ, "Còn bỏng hơn so với tàn thuốc, điếu thuốc lớn, trực tiếp đâm vào em." Anh vừa nói vừa cắn cổ Đinh Tuyết Nhuận.
Đinh Tuyết Nhuận ôm lấy cổ anh, ngửa đầu nói: "Anh nhẹ chút, đừng để lại dấu vết, sẽ bị bọn họ nhìn thấy."
Lâu Thành cắn vành tai cậu: "Như thế này có đau không?"
Đinh Tuyết Nhuận nói không: "Đã lâu lắm rồi em chưa từng làm thế." Chỉ khi nhất thời phiền não cậu mới có thể như vậy, cậu cũng không nói cho Lâu Thành, kỳ thật cậu có chứng lo âu.
Nhưng khoảng thời gian ở bên Lâu Thành, cậu xác thực chưa từng lo âu vô cớ.
"Vậy cắn ở đâu thì em mới đau?"
Bởi vì Đinh Tuyết Nhuận vẫn còn phải tham gia cuộc thi, cho nên ngày hai mươi phải đi rồi. Cuộc thi học sinh giỏi vật lý và hóa học được tiến hành vào cuối tháng tám.
Lâu Thành cũng không nhàn rỗi, anh tìm một lớp bồi dưỡng chuyên môn hướng về khoa biểu diễn Bắc Ảnh, giáo viên lớp bồi dưỡng vừa nhìn thấy ngoại hình nổi bật của anh, liền biết ngay ông có hi vọng rất lớn: "Em có hơi cao quá, có thể vì nguyên nhân này mà bị đẩy xuống, còn có tiếng phổ thông của em..........."
"Tiếng của em không chuẩn sao thưa thầy?" Mặt Lâu Thành chuyển đen rồi, "Em hông có khẩu âm Đông Bắc."
Giáo viên vô cùng chắc chắn: "Em có."
"Hông có!"
Giáo viên đánh giá anh: "Em có sở trường gì không?"
Lâu Thành trầm mặc, nghĩ thầm bản thân mình chẳng biết gì cả, cũng chỉ có jj vô cùng dài mà thôi. (特长: sở trường 特别长 vô cùng dài.)
Anh nghẹn nửa ngày mới nói được một cái: "Em biết đi moto, lái rất ổn, đã từng giành được giải trong nước, sau này em còn muốn làm vua thế giới."
"Em muốn biểu diễn đi moto khi thi?"
"Nếu như sân thi đủ dài, cũng không thể không được.........cho giám khảo xem em vượt khúc cua, nhất định sẽ chọn em."
Giáo viên nhếch khóe miệng: "......thôi bỏ đi, em luyện tập tiếng phổ thông trước đã."
Thế là Đinh Tuyết Nhuận đi thi, Lâu Thành tham gia đào tạo tiếng phổ thông, học tập nội dung thi, cứ thế kéo dài tới khai giảng.
Bình thường vào ngày khai giảng, Lâu Thành sẽ không tới trường. Bởi vì sinh nhật của anh đúng vào ngày mồng 1 tháng 9, mỗi năm anh đều tùy hứng bùng học, ngày hôm sau mới tới.
Nhưng dưới sự đôn đốc của Đinh Tuyết Nhuận, anh căn bản không dám trốn học. Anh cũng không nhắc tới chuyện sinh nhật này, nhưng Đinh Tuyết Nhuận chu đáo, nhìn thấy chứng minh thư của anh rồi, buổi sáng cầm lấy đồ ăn mà khách sạn bên cạnh mang tới, sau đó bận rộn hai mươi phút làm cho anh một bát mỳ trường thọ.
Lâu Thành vui vui vẻ vẻ ăn: "Buổi trưa mẹ anh tới đây, gọi hai chúng ta đi ăn."
Bố của Lâu Thành thường xuyên không ở trong vùng, nhưng mẹ của anh là chủ công ty trong tỉnh, trừ khi công tác, thời gian còn lại bà đều ở công ty.
Đinh Tuyết Nhuận gặp vài lần, cảm thấy người nhà Lâu Thành đều là những người rất tốt, không hề bài xích. Đi ra cửa đi học, Lâu Thành đang muốn đổi giày, bỗng dưng phát hiện ra trên giá để giày có một đôi giày mới.
Giày của anh thoạt nhìn đều là mới, nhưng đôi này lại vô cùng lạ. Lâu Thành nghĩ ngợi, cũng không nghĩ nổi có phải mình mua hay không, giày của anh thực sự quá nhiều. Đột nhiên anh nghĩ tới gì đó, anh quay đầu lại nhìn Đinh Tuyết Nhuận đang sửa sang đồng phục bên cạnh, Đinh Tuyết Nhuận thấy anh thay giày, không có chút biểu tình dư thừa nào, giống như hoàn toàn không quen biết đôi giày đó.
Lâu Thành cũng không tiện hỏi, nếu như không phải là Đinh Tuyết Nhuận mua, anh hỏi như vậy không phải thể hiện anh rất muốn có quà hay sao!
Hai người vào trường đúng lúc chuông vang lên, Lâu Thành cúi đầu nhìn đôi giày thể thao trắng sạch, hỏi Đinh Tuyết Nhuận: "Hôm nay anh có chỗ nào đặc biệt không giống bình thường không?"
Đinh Tuyết Nhuận nói: "Tiếng phổ thông của anh dường như tốt hơn trước đây?"
"Không phải, là ngoại hình! Em nhìn anh."
Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu: "Vô cùng đẹp trai."
Lâu Thành nghĩ thầm, lẽ nào thực sự là không phải Đinh Tuyết Nhuận tặng sao? Anh không có đáp án.
Thậm chí tới khi chơi bóng rổ trong giờ thể dục, anh hỏi đồng đội: "Đôi giày hôm nay tôi đeo, trước đây các cậu đã từng thấy qua chưa?"
Có người nói từng thấy, có người nói chưa từng làm cho Lâu Thành cảm thấy mờ mịt.
Buổi trưa sau khi ăn xong, hết tiết thứ nhất, Lâu Thành nói với Đinh Tuyết Nhuận mình có chút việc phải ra ngoài. Anh biến mất luôn cả một buổi chiều, tan học mới chờ được Đinh Tuyết Nhuận ra ngoài.
Lâu Thành dường như có chuyện gì không vui, nhưng mà anh không nói, cứ thế nín nhịn đến tận buổi tối, kéo Đinh Tuyết Nhuận vừa mới tắm sạch sẽ từ phòng tắm bước ra nhào lên giường: "Bảo bối, anh cho em xem cái này."
Anh vô cùng cao lớn, ép làm cho Đinh Tuyết Nhuận không thở nổi: "Nhìn cái gì?"
"Xem một báu vật." Lâu Thành làm dáng vẻ chuẩn bị cởϊ qυầи áo.
Đinh Tuyết Nhuận thấy anh muốn cởϊ qυầи, mặt đỏ bừng lên: "Em không xem, anh đừng có khoe khoang!"
"Anh cứ muốn khoe khoang đấy!"
Cuối cùng Lâu Thành cũng không cởi toàn bộ ra, anh chỉ hơi kéo quần xuống một chút, kéo cánh tay Đinh Tuyết Nhuận chạm vào anh, Đinh Tuyết Nhuận vùng vẫy cánh tay, nhưng lại bị bàn tay nóng bỏng của anh nắm chặt, thật sự không thể thoát ra: "Chỉ một lần này thôi, thêm nữa không được, sắp phải đi ngủ rồi."
"Em sờ sờ xem."
Cuối cùng Đinh Tuyết Nhuận cũng chạm tới.....màng bọc?
Cậu chạm vào làn da Lâu Thành, nhưng lại không phải xúc cảm của làn da, mà là một lớp màng bọc. Cậu cẩn thận nhìn, lớp màng bọc được dán ở phía dưới xương cá mập của Lâu Thành, cũng là chỗ xương hông vừa vặn được quần con che lại.
Bên dưới lớp màng bọc là cái gì, không cần nói cũng biết.
Ánh mắt Lâu Thành vô cùng sáng: "Lúc tắm anh cũng không dám mở ra, Nhuận Nhuận, em tới đi."
Tay Đinh Tuyết Nhuận chạm vào cạnh lớp màng: ".............Anh đi xăm mình?"
"Đúng vậy!" Lâu Thành không nhịn được, anh ngồi trên giường, ở bên eo có một hình xăm đen đang đỏ tấy lên, "Anh đợi, đợi em nói sinh nhật vui vẻ với anh, đợi không được anh sốt ruột, anh liền ký hiệu em trên người."
Đinh Tuyết Nhuận ngẩng đầu nhìn anh một cái, dựa vào ánh đèn để nhận ra nội dung phía dưới lớp màng, cậu đại khái có thể nhìn được, là một chuỗi từ tiếng anh.
Cậu nhẹ nhàng xé mở lớp màng đi, tuy Lâu Thành không kêu, nhưng thân thể lại căng cứng, rõ ràng không phải không đau.
Sau khi mở ra, Đinh Tuyết Nhuận vẫn không nhìn rõ, đèn ngủ đầu giường quá mờ. Cậu không nhịn được ngồi lại gần. Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, là hai hàng tiếng anh giản lược, một hàng là phiên âm tên của cậu, hàng hai là câu "I LOVE YOU".
Người trẻ tuổi sẽ làm một số việc xúc động vì tình yêu, thích một người có thể thúc đẩy một người đi làm bất cứ chuyện gì.
Đinh Tuyết Nhuận không dám đưa tay ra chạm vào, hỏi anh: "Có đau không?"
Lâu Thành lắc đầu, nhìn thấy tư thế cậu cúi người sát vào hình xăm của mình, thần kinh rung lên một cái, lại nói: "Khi xăm có hơi đau, nhưng mà nghĩ tới em sẽ không đau nữa."
"Buồng nôn."
"Không buồn nôn," Lâu Thành cúi đầu nhìn chăm chú vào mắt cậu, đưa tay nâng gáy cậu lên, "Nhuận Nhuận, anh muốn một món quà, em cũng không tặng quà cho anh — trừ bát mỳ kia ra."
"Anh đeo giày mới cả một ngày rồi, còn oán trách em không tặng."
Lâu Thành: "................"
Đinh Tuyết Nhuận đột nhiên nở nụ cười, ánh đèn vàng rơi trên ánh mắt đen của cậu, giống như một ngôi sao: "Anh còn muốn gì nữa?"
Lâu Thành ngượng ngùng: "Anh rất thích đôi giày kia, quà cũng đã tặng rồi, anh cũng không cần thứ gì khác nữa."
Nhưng mà anh không nói, Đinh Tuyết Nhuận cũng không phải không thể hiểu được ý của anh, cậu nhìn chăm chú hình xăm, nhỏ giọng nói: "Em không biết, nhưng em có thể thử."
Trái tim Lâu Thành không nhịn được run rẩy: "Anh có thể dạy em."
"Anh biết hả?"
"..........ăn kem mà thôi, ai không biết chứ?" Em đang xem thường ai đấy?
Tác giả có lời muốn nói:
Thành Thành: Đeo đôi giày mới, mυ'ŧ kem rất ngầu.