Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 110: Minh lan thổ lộ, cố đình diệp sắp xếp việc nhà

Mãi đến sau giờ Ngọ đầu giờ Mùi, bầu trời nhuộm một màu vàng óng, hai vợ chồng mới đứng dậy cáo từ ra về. Cố Đình Diệp liếc thấy viền mắt Minh Lan hồng hồng, trên mi dài rủ xuống còn đọng nước, biết nhất định là nàng đã khóc, trong lòng hắn không khỏi mềm nhũn. Lúc nãy trong bữa tiệc cùng mọi người uống không ít rượu, hắn vốn đã có hai phần chếnh choáng, thấy thế, dứt khoát giả vờ tập tễnh vài bước, đám người Trường Bách nhìn thấy như vậy, vội vàng gọi người dìu hắn lên xe ngựa.

Bên trong xe ngựa rộng rãi đặt mấy lư hương nhỏ, phía dưới lót tấm thảm phù dung mỏng, Minh Lan đỡ Cố Đình Diệp xiêu vẹo dựa vào tấm đệm lót, tìm cây quạt nhẹ nhàng phe phẩy, giúp hắn tản hơi rượu, xe ngựa chốc lát lại hơi xóc nảy, xuân muộn sau trưa trời khá oi bức, trong mấy lò đồng tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, như có như không, bao phủ không gian xe nửa bị bịt kín.

Cố Đình Diệp vốn giả vờ say, nhưng bầu không khí này lại khiến hắn cảm thấy buồn ngủ, không biết ngủ bao lâu, mơ màng mở mắt, chỉ thấy Minh Lan ôm chiếc quạt tròn mặt cẩn san hô châu sa, mi khép hờ lười biếng tựa vào.

Minh Lan đang mơ mơ màng màng, chợt thấy mí mắt ngưa ngứa, mở mắt đưa tay lên sờ, liền thấy Cố Đình Diệp đang lẳng lặng nhìn mình, ngón tay hắn hơi thô ráp, nhè nhẹ vuốt ve mí mắt nàng, hắn hỏi: “Tỉnh rồi?”

Minh Lan gật gật đầu, buông quạt tròn, chống tay ngồi dậy, khóe miệng vểnh lên lộ ra một cái lúm đồng trinh: “Có muốn uống nước không?”

Cố Đình Diệp đang cảm thấy miệng lưỡi khô rát, liền gật đầu, Minh Lan lấy ấm trà nóng trên bàn đá nhỏ rót vào chén, đưa đến bên môi Cố Đình Diệp, đợi hắn chậm rãi uống xong, vừa đặt chén xuống, Minh Lan liền cảm thấy trời đất xoay chuyển, thì ra Cố Đình Diệp đã xoay người đè nàng trên thảm phù dung, chóp mũi hai người chạm vào nhau.

Hơi thở nam tính dày đặc mang theo mùi rượu nồng đậm phả vào mặt Minh Lan, hơn nữa bị một thân hình cao lớn đè nặng, Minh Lan suýt nữa thở không thông, cố gắng đẩy đẩy nói: “… Nặng, nặng…” Cố Đình Diệp di chuyển thân hình, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Minh Lan, lông mi dày gần như đâm vào mí mắt Minh Lan, hắn đột nhiên nói: “Em khóc? Vì sao.”

Minh Lan chật vật thở hổn hển, thì thào: “Sau này…… Không thể thường xuyên gặp bà nội? Em khó chịu.”

“Không phải chuyện này, rốt cuộc vì sao em khóc?” Hắn hiểu rất rõ tính tình của Minh Lan, đại khái còn chưa đυ.ng tới nổi đau da thịt, nàng đều rất kiên cường, không có việc gì sẽ không xuân thương thu buồn, hơn nữa đây cũng không phải sinh ly tử biệt, cớ gì khóc đến nỗi sưng mắt. Cho dù bà cháu ly biệt có buồn bã, nhưng lấy tính tình của nàng phỏng chừng cũng sẽ trêu đùa mấy câu thú vị.

Con ngươi Cố Đình Diệp sâu thẳm như đêm đen, lẳng lặng nhìn chằm chằm Minh Lan, trong lòng Minh Lan lo sợ, không khỏi cảm thấy áp lực, đành phải lắp bắp nói: “Bà nội, bà nội răn dạy em……” Sức ép nơi l*иg ngực hơi nhẹ hơn, Minh Lan thấy người trước mặt không có ý di chuyển, đành phải tiếp tục nói, “Bà nội suốt ngày lo lắng cho em, bảo em làm cái này không ổn, cái kia không chu toàn toàn, sợ em chọc giận chàng không vui, sợ, sợ sau này bà không thể chăm nom em nữa…”

Cố Đình Diệp hơi nghiêng thân hình cao lớn, ôm Minh Lan nửa ngồi xuống, tựa vào tấm đệm nhung, cất giọng nói, có mấy phần trách cứ: “Cho nên, bà mới tìm họ Hạ cho em?”

Da đầu Minh Lan run lên, bỗng nhiên hâm mộ những cặp vợ chồng mắt nhắm tai ngơ mà lấy nhau, mặc dù vợ không hiểu rõ chồng, nhưng chồng cũng không biết rõ quá khứ của vợ, nào như vị huynh đài này, chuyện gì cũng biết.

“Vốn cảm thấy nhà anh ấy rất thích hợp?” Minh Lan bĩu môi thấp giọng nói.

“Sau đó thì sao?” Cố Đình Diệp chỉ chăm chú nhìn nàng, trong mắt không có cảm xúc.

Vấn đề này rất sâu sắc, hơn nữa hỏi mà không phải hỏi, ý tại ngôn ngoại.

Minh Lan hơi nghiêng má, bỗng nhiên nói đến một câu chuyện khác, nói khẽ: “Ngày ấy, thái phu nhân để dì Củng và Hồng Tiêu đến ra mắt, chàng giúp em nói chuyện, thật ra…… em rất vui. Hôm đó, chàng giúp em tránh nhiều luống cuống, lại bảo hai nàng đợi sau này hãy vào phủ, để em quản lý chuyện trong phủ cho tốt trước. Chàng che chở em, đối xử tốt với em, em hiểu được.”

Vẻ lo lắng mơ hồ trong mắt Cố Đình Diệp tan đi, ý cười hiện ra, hắn nghĩ muốn che giấu, nhưng không khống chế được khóe môi cong lên.

Minh Lan lẳng lặng nhìn làn khói nhẹ nhàng lượn lờ trong không khí, khẽ nói: “Lão phu nhân từng nói cậu Hạ rất tốt, thế nhưng, lúc họ Tào đến thúc ép em, cậu ấy biết rõ em không vui, lại để em một người con gái tự ứng phó. Đối với cô Tào, đối với em đều là sai lầm, sai lại càng sai!” Nhớ tới cảm giác buồn bực phẫn hận lúc đó, giọng nói Minh Lan không khỏi nghẹn ngào, sau đó đôi mắt chậm rãi xoay chuyển, ngơ ngẩn nhìn Cố Đình Diệp, ánh mắt như mặt nước trong suốt: “Nhưng chàng không giống thế! Chàng đứng trước em, che chở em, thay em che mưa chắn gió và khó khăn nguy nan, lúc đó em liền biết, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, hễ có chàng, em đều không sợ!”

Lưu Diệu từng cười hỏi Dương Hiến Dung ‘Ta so với nam nhi nhà Tư Mã thì thế nào’, Dương Hiến Dung không chút do dự, lập tức nói: Sau khi thϊếp gả cho ngài, mới biết được trong thiên hạ cái gọi là nam nhân chân thật là thế nào!—Lời nói có khí phách, mạnh mẽ hùng hồn, làm một hoàng hậu tái giá tuổi không lấy làm trẻ trung, Dương Hiến Dung có thể làm hậu hai triều, còn độc chiếm sủng ái của Hồ hoàng Lưu Diệu, sau này sinh con được sắc phong thái tử, không phải không có đạo lý.

Thổ lộ là một kỹ thuật sống, không thể cứ hô vang khẩu hiệu, cũng không thể ngại ngùng rụt rè, lời nói phải đúng nội dung, phải đúng lúc đúng nơi, nên quang minh chính đại nói ra, lớn tiếng biểu đạt rõ ràng. Con gái cổ đại chịu nhiều quy củ khắc nghiệt, làm một cô gái có ‘Lịch sử’, Minh Lan phải nhanh chóng biểu lộ phản ứng, không nên ỷ vào người chồng biết rõ quá khứ của mình, bèn õng õng ẹo ẹo muốn nói lại thôi.

Một khi làm không tốt, nhẹ thì vợ chồng xích mích, nặng thì để người có tâm lợi dụng.

Trong mắt Cố Đình Diệp tràn ra một loại ánh sáng rõ ràng, tựa như một cái đầm cổ yên tĩnh bị ném vào một hòn đá, sóng gợn lăn tăn, chỉ một thoáng mặt đầm tràn đầy gợn sóng, trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác vui sướиɠ không thể diễn tả, nhưng miệng lại cố ý hung tợn nói: “Em đúng là con cáo nhỏ, muốn để tôi thay em đóng vai mặt đen đúng không*? Được! Tôi đành làm kẻ ác vậy.” (*mặt đen: trong kinh kịch Trung Quốc, nhân vật vẽ mặt đen biểu hiện cho người độc ác)

Minh Lan chờ chính là những lời này, lúc này mặt mày rạng rỡ, vô cùng vui vẻ nhào tới, hôn một cái thật nhanh trên mặt hắn ta: “Chú hai, chú tốt quá……”

Cố Đình Diệp chỉ cảm thấy trên gò má thơm ngát, đôi môi mềm mại ngọt ngào, chưa kịp vui vẻ, lập tức sắc mặt đen thui. Minh Lan tựa hồ cũng ý thức được mình vừa nói sai, vội cầm tay áo che miệng, mở to hai mắt, lo sợ tự nhìn mình.

Kỳ thật đôi mắt Minh Lan khi cười rất đẹp, xinh đẹp thấm tận xương, thêm một đôi môi mềm mại mày cong thanh tú, tựa như một lớp sa mỏng nhẹ nhàng bao phủ, khi lơ đãng nhìn người, đôi mắt ngập nước trong suốt, khóa người lại bên trong. Cố Đình Diệp bỗng nhiên nhớ trước đây lúc còn bé nghịch ngợm trong thư phòng của cha, tìm thấy một bức họa cổ mỹ nhân trân quý, mở ra nhìn, trên trục cuốn tranh màu vàng cổ xưa, cô gái mềm mại xinh đẹp dịu dàng, trải ra như dòng nước quanh co khúc khuỷu rung động lòng người.

Không biết vì sao, lúc ấy dù tuổi hắn còn nhỏ, mà trái tim đập loạn bình bịch. Hắn cũng không biết, thì ra đoan trang tao nhã cùng hoạt bát quyến rũ có thể dung hợp như vậy.

“Em sai rồi.” Minh Lan nhận sai rất nhanh, cúi đầu khoanh tay, thái độ thành khẩn.

“Con cáo nhỏ giảo hoạt!” Cố Đình Diệp mắng nhỏ một tiếng, trừng mắt nhìn nàng, trong ánh mắt lại không che giấu được ý cười.

Rất nhanh hắn liền biết, con cáo nhỏ này chẳng những lời nói giảo hoạt, mà còn giỏi trở mặt quỵt lời, ban ngày lời hay ý đẹp ba hoa chích choè, khiến tinh thần hắn nhộn nhạo, chỉ cảm thấy bản thân đã biến thành sắc lang đang gào thét, thật muốn hung hăng trừng trị nàng một phen, khó khăn mới đợi được đến tối, nàng lại trưng khuôn mặt nhỏ nhắn, bày bộ dáng nghiêm chỉnh phân phó hầu gái trải chăn nệm lên hai giường.

Cố Đình Diệp chỉ nhíu mày nhìn nàng, cúi đầu uống trà, Minh Lan cúi đầu nhìn ngón tay.

……

Nửa đêm, Minh Lan kéo kéo cái gối, đầu óc mơ màng, toàn thân ửng hồng, hai gò má nóng như lửa đốt, nam nhân nằm trên người mình vẫn ôn tồn, hơi thở nặng nề hết sức ái muội, cả người Minh Lan mềm nhũn, đầu óc còn chút tỉnh táo, chỉ biết khàn giọng yếu ớt cầu xin:“…… Nếu ngày mai em không thể rời khỏi giường, em, em không sống nổi nữa……”

Cố Đình Diệp vẫn không chịu bỏ qua, vừa dỗ nàng nghe lời, vừa đưa tay thăm dò phía dưới, toàn thân Minh Lan bủn rủn, nóng nảy nói: “Làm việc phải tiến hành theo chất lượng, phải làm từ từ có kế hoạch, sao chàng, chàng…… Sau này chàng lại làm tiếp, tối nay em đã tốt hơn nhiều……” Nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của mình, Minh Lan tự cảm thấy rất tiến bộ, quả thực có thể dùng một ngày ngàn dặm để hình dung. (mạnh mồm lắm, kêu đau kêu mệt nhưng lúc nào cũng phải ra vẻ giường chiếu ta cũng không thua kém đâu nhá)

Nam nhân nghe xong, buồn cười, khẽ cười rộ lên, giọng nói trầm thấp khàn khàn như tiếng nỉ non: “Đúng là khỏe hơn nhiều…… Dừng thôi, lần này tha cho em.” Tay còn bóp hai cái thật mạnh.

Rốt cuộc không thể quá mức, nhớ đến hai vành mắt thâm của nàng sáng nay, hắn biết cần phải có chừng có mực. Huống hồ, tân hôn đã qua ba ngày, nàng cũng phải bắt đầu quản lý việc nhà, thế nào cũng phải thừa dịp trước khi bên kia với tay qua đây, để nàng rõ ràng công chuyện.

Hôm sau, Minh Lan vô cùng kiên định rời giường từ sớm, ngáp ngáp chịu đựng để Đan Quất rửa mặt chải đầu thay áo quần cho mình. Hôm nay Cố Đình Diệp mặc một bộ màu xanh ngọc nhạt trên tay áo khoác ngoài thêu đòng đòng, ngọc quan cài tóc, thân thẳng như tùng, không giận tự uy, vô cùng cao lớn anh tuấn. (đẹp zai thế)

Sau bữa điểm tâm, hắn lôi kéo Minh Lan vào sương phòng bên cạnh, cho mọi người lui ra, tự mình nói rõ chuyện trong phủ cho Minh Lan.

“…… Mấy năm nay tôi luôn ở bên ngoài, chỉ mới vào phủ không lâu, người trong phủ từ quản sự đến người hầu phần đông là hoàng thượng ban cho, không có tội quan, chỉ là bán thân từ nhỏ. Đám người này không có căn cơ gì, em nên nhìn qua, có thể dùng thì dùng, không thể dùng thì bán đi.” Cố Đình Diệp nghiêm túc nói, khuôn mặt nghiêm nghị, rất có vẻ trầm ổn chín chắn, “Còn có một ít……” Hắn dừng một chút, tựa như đang cân nhắc dùng lời, “Là thái phu nhân và mấy thím đưa tới đưa tới, em, cũng xem kỹ một lượt.”

Một câu cuối cùng này ý tứ sâu xa, Minh Lan vừa đấm cái lưng đau nhức, vừa dụng tâm ghi nhớ. Loại nghiệp vụ này phần lớn là do mẹ chồng dặn dò nàng dâu, cuộc hôn nhân của nàng đúng là kiểu khác người.

“Sổ sách các mục ruộng đồng và tiền bạc trong phủ, lát nữa tôi sẽ bảo Công Tôn tiên sinh đưa tới để em xem, nếu không hiểu, thì hỏi Công…… Thôi, cứ hỏi tôi đi.” Cố Đình Diệp sau chút suy tư chậm rãi nói.

“Công Tôn tiên sinh?” Minh Lan nghe hồi lâu, rốt cục nghe thấy một cái tên quen thuộc, “Chẳng lẽ là thủy tặc ngày ấy……”

“Đúng vậy.” Cố Đình Diệp mỉm cười nói, “Thời gian này anh ấy phải kiêm hai chức, rất vất vả; e rằng anh ta là người mong đợi tôi cưới vợ nhất.”

“Chàng để cho Công Tôn tiên sinh quản gia?” Minh Lan tuy chỉ gặp Công Tôn Bạch Thạch một lần, nhưng ấn tượng khắc sâu, người như thế rõ ràng là mùa đông vẫn vẫy quạt, thích ra vẻ mưu sĩ uyên thâm! Chà, Gia Cát Lượng có từng quản các loại chuyện hậu cung đàn bà con cái của Lưu Bị sao.

Trong lòng Cố Đình Diệp hơi cảm thấy buồn cười, nhưng nét mặt lại rất bình tĩnh, bưng trà khẽ hớp một ngụm: “Công Tôn tiên sinh, rất không dễ chịu gì.”

Hai người nói thêm vài câu, Cố Đình Diệp dù sao vẫn là đàn ông, đối với những việc vụn vặt trong nhà cũng không quan tâm, giải thích cũng không rõ ràng lắm, Minh Lan hỏi mấy câu đều không có đáp án chính xác, nhịn không được nói: “…Rốt cuộc chàng có biết chút gì không đấy? E là chỉ có hành quân đánh trận xông xáo giang hồ thôi.”

Cố Đình Diệp bị nói thế hơi tức giận, liếc nàng một cái, tức giận nói: “Vậy em biết rõ được bao nhiêu đấy?”

Minh Lan cất cao giọng nói: “Từ thiên văn, cho tới địa lý, cầm kỳ thư họa, bát quái toán số, y khoa bói toán tinh tượng, Âm Dương Ngũ Hành, Kỳ Môn Ðộn Giáp *, thuỷ lợi nông nghiệp, thương nghiệp kinh doanh binh pháp, em không những biết mà còn vô cùng tinh thông……” Cố Đình Diệp nghe mà hai mắt trợn tròn, nào ngờ Minh Lan đột ngột nói tiếp, “Chuyện này là không thể nào!”

(*Kỳ Môn Ðộn Giáp: là một môn cổ học tinh hoa của người Trung Hoa được phát minh vào khoảng 5 ngàn năm trước đây. Kỳ Môn Ðộn Giáp là một khoa học về phương – vị dựa trên cơ sở nguyên lý Cảm Ứng Ðiện Từ; cho ta biết được thời điểm nào, phương vị nào sự ảnh hưởng của điện từ trường đó sẽ có lợi cho ta và phương vị nào sẽ bất lợi cho ta, rồi ta có thể dựa vào đó cải thiện vận mệnh của ta cho từng thời điểm. Ngoài việc được sử dụng để xem số mạng, hung kiết nó còn được sử dụng trong binh lược.)

Ánh mắt Cố Đình Diệp lộ ra vẻ trêu tức, đang định mở miệng châm chọc, Minh Lan lại tiếp tục nói: “Nhưng em ít nhất cũng biết được người rửa mặt chải đầu cho mình tên là gì?” Cho tới nay Cố đồng chí vẫn không phân rõ Hạ Trúc Hạ Hà rốt cuộc người nào là người nào, cứ như thần tiên ấy.

Cố Đình Diệp nhướng mày, không chút hổ thẹn, nói thẳng: “Thân khế của bọn họ đều nằm trong tay tôi đây, cần gì phải lo lắng? Làm đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, nếu em trực tiếp tóm lấy tên cầm đầu, mấy kẻ khác còn có thể trở mình sao!”

Những lời này rất có đạo lý, thí dụ như Mông Cổ đối với Nam Tống, lúc đó Mông Cổ đã chinh phục một nửa thế giới, dốc toàn lực tấn công, Nam Tống lại bi tráng, lại quân đau thương tất chiến thắng, cũng phải over. Thí dụ như bây giờ, người trong phủ Cố dù hận Cố Đình Diệp đến nghiến răng, cũng không thể làm gì.

Cố Đình Diệp từng có không ít đàn bà, nếu không kể gặp dịp thì chơi, thì như Mạn nương Thu nương, lúc ở cùng một chỗ, tựa như cũng chưa từng thân thiết như vậy, vui cười tức giận trách mắng, trừng mắt cười to, cái gì cũng có thể nói ra khỏi miệng. Ước chừng cãi nhau có thể nâng cao mức độ thân thiết, trước khi kết hôn Cố Đình Diệp đã từng đấu võ mồm vài lần với Minh Lan, này đây, hắn cưới vợ mới ba ngày, lại cảm thấy Minh Lan đã miếng thịt mọc trên người hắn, vừa thoải mái vừa vui vẻ.

“Tốt lắm.” Cố Đình Diệp thấy Minh Lan á khẩu không trả lời được, vô cùng khoái trá buông chén trà, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, chân mày giãn ra, ý cười an nhàn, “Ngày mai, tôi lại vào triều như thường, đến lúc đó việc trong quân việc trong phủ đều bận rộn e là không có thời gian, nếu em còn gì muốn hỏi thì tranh thủ hỏi luôn, xong việc này, tôi sẽ đưa em đi dạo quanh phủ, sau núi có cái vườn khá lớn, em thấy thích gì, tôi tìm thợ thủ công đến, trồng nhiều hoa cỏ cây trái, còn có cánh rừng kia, tôi nghĩ có thể vòng lại nuôi mấy con hươu nai hạc gà, à, em muốn hỏi, tốt thôi…… Hỏi vấn đề nào lớn ấy, đừng hỏi tôi mấy cái lặt vặt mà phiền.”

Minh Lan buông cánh tay đang giơ lên, nghĩ nghĩ, vẻ mặt hơi do dự, chăm chú hỏi: “Hàng năm, trong phủ ước chừng chi tiêu bao nhiêu bạc?”—thật ra nàng muốn hỏi là, thu nhập của ngài thế nào?

Sau khi cưới mới hỏi vấn đề này, có phải hơi muộn không nhỉ.