Tôi Sẽ Mãi Hận Anh! Người Tôi Yêu Ạ

Chương 5: Quá khứ không nên nhớ- Tức giận

"RENG"Giờ ra chơi vang lên. Sáu con người xinh đẹp dừng mọi hoạt động và xuống căn-tin. Sáu người chọn ngay cho mình một chiếc bàn góc khuất.. Bốn người người vào và hai người chạy đi mua thức ăn. Tất nhiên hai người đó là anh và cậu. Tội nghiệp cho số phận hẩm hiu bị bắt phải đi mua thức ăn cho bốn con heo kia. Một lúc sau, hai người quay trở lại với hai tay thức ăn đầy ắp. "Ném" đống đồ ăn xuống bàn hai người ngồi vào ghế và thở phào nhẹ nhõm. Bỗng anh lên tiếng.

-Băng Băng, em về nước khi nào?

-Hôm trước

-Ahhhhh. Vậy còn hai đứa sao học ở đây

-Vì người nào đó thôi.- Cô vừa nói vừa liếc nó. Lúc nói xong thì liền im bặt vì gặp phải ánh mắt sắc bén của nó.

-Anh Quân (tên riêng nhá), cô chú dạo này sao rồi?(dài dễ sợ)

-Vẫn khỏe vẫn khỏe

Anh nói xong thì không khí im lặng bao trùm cả bàn ăn. Chẳng ai nói gì cả. Một lúc lâu khoảng mấy phút sau thôi, một con tắc kè hoa đi tới. Ả chính là hotgirl của trường, đẹp nhờ son phấn và dao kéo. Sau người chẳng để ý đến khi ả ta lên tiếng. Vừa rồi ả rất tức vì chẳng ai quan tâm đến sự hiện diện của ả cả.

-Anh Phong, em ngồi đây được chứ

-.......

-Anh Ph...

-Cút

-Anh Phong, anh nói gì vậy?

-Tôi nói cô CÚT

-Anh...Anh...em là vợ tương lai của anh đấy.

-Vợ tương lai? Xin lỗi tôi không yêu cô. Người tôi yêu là cô ấy- Vừa nói dứt lời hắn liền ôm lấy nó.

-Anh....- Ả ta chẳng biết nói gì nữa nên tức giận mà bỏ đi.

Sau khi ả ta đi thì "CHAT", một cái tát lãnh khốc vang lên. Nó tát hắn. Mọi người kinh hãi không thôi, lần đầu tiên có người tát hắn. Vừa nãy hắn ôm nó, mặt nó đã đen hơn đít nồi. Tức giận không thôi, nó đợi ả ta đi liền xô hắn ra mà tát. Nó tức giận quát lớn

-Anh là ai mà ôm tôi hả

-Tôi...

Hắn chưa nói xong liền bỏ đi bỏ lại hắn cũng tức giận vô cùng. Lần đầu tiên có người tát hắn từ khi hắn sinh ra. Hàn Lệ Băng, cô cứ đợi đấy, rồi tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết. Cũng như nó hắn tức giận rồi bỏ đi để lại bốn khuôn mặt ngơ ngác như cái bát. Bốn người chẳng hiểu mô tê gì cả. Rồi bốn người lên lớp. Suốt những tiết học còn lại, hắn và nó không lên lớp.

Ở phía nó thì sau khi bỏ đi, nó đã bước đi trong vô định. Nó không hiểu sao trái tim nó đang thắt lại làm nó vô cùng đau đớn. Bỗng chân nó dừng lại. Nó thấy một vườn hoa bí mật đẹp vô cùng đẹp nha. Nó hết đau luôn rồi, nó bước vào trong và giật mình trước vẻ đẹp của vườn hoa này. Nó cứ thế dạo quanh khu vườn. Dần thấm mệt, nó chọn cho mình một gốc cây dễ chịu và ngồi xuống. Một lúc lâu, nó dần chìm vào giấc ngủ sâu. Một giấc mộng đẹp vô cùng. Nhưng nó đâu ngờ có một người đã theo dõi nó với ánh mắt ôn nhu nhưng len lõi đâu đó vẫn là sự tức giận

_____________________________________________________

ĐÔI LỜI TÁC GIẢ

Mọi người ơi, mọi người có thất truyện mình hay không. Nếu có ý kiến mong mọi người cho mình nhận xét nha!!!!!

Hắn chưa nói xong liền bỏ đi bỏ lại hắn cũng tức giận vô cùng. Lần đầu tiên có người tát hắn từ khi hắn sinh ra. Hàn Lệ Băng, cô cứ đợi đấy, rồi tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết. Cũng như nó hắn tức giận rồi bỏ đi để lại bốn khuôn mặt ngơ ngác như cái bát. Bốn người chẳng hiểu mô tê gì cả. Rồi bốn người lên lớp. Suốt những tiết học còn lại, hắn và nó không lên lớp.

Ở phía nó thì sau khi bỏ đi, nó đã bước đi trong vô định. Nó không hiểu sao trái tim nó đang thắt lại làm nó vô cùng đau đớn. Bỗng chân nó dừng lại. Nó thấy một vườn hoa bí mật đẹp vô cùng đẹp nha. Nó hết đau luôn rồi, nó bước vào trong và giật mình trước vẻ đẹp của vườn hoa này. Nó cứ thế dạo quanh khu vườn. Dần thấm mệt, nó chọn cho mình một gốc cây dễ chịu và ngồi xuống. Một lúc lâu, nó dần chìm vào giấc ngủ sâu. Một giấc mộng đẹp vô cùng. Nhưng nó đâu ngờ có một người đã theo dõi nó với ánh mắt ôn nhu nhưng len lõi đâu đó vẫn là sự tức giận