Lùn À! Cố Uống Sữa Đi Nhé!

Chương 29

Ngồi tại một quán cà phê nhỏ nhắn, tiếng nhạc jazz vang lên hòa mình với tiếng saxophone đầy quyến rũ. Cô ngồi yên tĩnh đọc một cuốn sách, từ tốn kiên nhẫn chờ một người. Nếu là cô của ngày trước, thì đã bực bội bỏ đi vì đợi quá lâu, nhưng hôm nay, cô chỉ thoải mái thư giản vơi skhongo gian riêng của mình.

Tiếng chuông nhỏ treo trước cửa vang lên, một thân ảnh bước vào, mang đậm mùi hương hoa nồng nàn.

"Không ngờ rằng chị vẫn kiên nhẫn đợi đấy." Giọng nói nữ kia đến gần cô.

"Ngồi xuống đi." Cô vẫy tay kêu phục vụ.

"Một ly nước cam, cảm ơn." Cô gái kia cười nhẹ.

"Cũng đã lâu không gặp, em gái." Cô nhấp nhẹ một chút hương trà.

"5 năm rồi nhỉ, tôi còn tưởng chị sẽ không bao giờ gặp tôi. Chí ít ra, tôi cũng là con của mẹ kế." Linh Yến cười mỉm.

"Nói đi cũng phải nói lại, em dù gì cũng là em gái ruột, chị không thể nhẫn tâm nhìn em bị mẹ kế cùng cha ghét bỏ." Cô nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của Linh Yến.

"Chị thì biết cái gì? Tôi là đang sống rất tốt." Linh Yến uống một ngụm nước cam, dồn nén sự lo lắng trong lòng.

"Cuộc sống tốt mà chị biết, không phải là cuộc sống bị giẫm đạp dưới thân người đàn ông khác."

"Chị!" Linh Yến trợn tròn mắt.

"Đi theo chị, làm theo những gì chị mong muốn, tương đương rằng em sẽ có cuộc sống ổn thỏa, sống với người mà em yêu." Cô ra điều kiện.

"Đi theo chị sao? Rồi tôi sẽ có được người mà tôi yêu sao? Hah, tôi yêu Hoàng Phong, chị có cho được không?" Linh Yến nhếch mép.

"Hoàng Phong sao? Bây giờ chị có dâng tận tay cjo em, cũng là không thể rồi." Cũng phải, Linh Yến 5 năm trước phải vào trại cải tạo vì gϊếŧ một người đàn ông muốn bán mình, nên chắc hẳn cô ấy không biết.

"Nực cười, chỉ cần chị tránh xa anh ấy ra, thì tôi sẽ đem anh ấy về được bên mình. Chẳng qua là chị mạnh mồm nhưng không làm được." Tưởng tượng đến cảnh cô người chị trước mặt mình đây có được mọi thứ, từ tình yêu của người đàn ông mà cô ta thầm yêu mến, đến chức vị và cuộc sống ổn thỏa của cô đang có, khiến cho cô ta cảm thấy ganh tị.

Không khí căng thẳng dần tăng lên, Linh Yến có cảm giác dòng nhạc jazz đang phát kia, vang lên thật lạnh lẽo.

"Em chắc chưa nghe qua tin, Hoàng Phong đã lấy vợ?" Cô đột nhiên nói.

"Lấy vợ?" Linh Yến nói to, nhận ra giọng của mình khá lớn nên ngại ngùng.

"Vì thế nên chị chẳng thể dâng anh ấy cho em được rồi." Cô cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời dần mưa.

Linh Yến cẩn thận nhìn vẻ mặt của cô, rồi lại đưa mắt xuống bàn tay trái, không có nhẫn cưới?

"Chẳng lẽ..."

"Ừm, mọi chuyện là như em nghĩ đấy." Quay mặt lại nhìn vào gương mặt không thể ngạc nhiên hơn của Linh Yến.

"Không thể nào! Người mà anh ta yêu quý nhất, chính là chị, trẻ con 3 tuổi còn nhìn ra. Làm sao có thể! Chị là đang nói đùa sao?"

"Gía như chị cũng có thể nói đùa như vậy thì hay biết mấy." Nụ cười của cô thấm dư vị buồn bã nhưng thập phần xinh đẹp.

"Nhưng lòng người rồi sẽ thay đổi, chẳng có bông hoa nào mãi cắm vào một bình, cũng chẳng có con bướm nào đậu lại trên cành hoa đã loãng mùi hương." Cô nhìn những hạt mưa lất phất rơi trên khung cửa kính.

"Hết sức vô lý, tôi không tin!"

"Tin hay không, tùy em. Nhưng chị đã tốt bụng đưa ra lời đề nghị này, vừa được vừa lòng cả hai bên, em lại chẳng có thiệt hại gì." Cô dần ngồi thẳng người, dáng vẻ nghiêm túc.

Linh Yến giật mình vì thái độ của cô, cũng dần lắng nghe hơn.

"Chị muốn tôi làm gì cho chị?" Linh Yến là người thông minh, cô ta tin rằng Hạnh Nhi sẽ cho ra điều kiện vượt quá sức của mình, cứ từ đấy mà từ chối.

"Chỉ cần em an phận tìm được người mà em yêu. Thế là đủ." Cô cười.

"Gì?" Linh Yến giật giật khóe môi.

"Hửm? Sao vậy? Chẳng lẽ em không có ai để yêu sao? Chị mai mối không giỏi, nhưng chị có thể cố gắng." Cô phấn khởi nắm tay Linh Yến.

"Chị...Khoang đã! Không đơn giản như vậy được. Chị có ý đồ gì cứ nói đi!" Linh Yến giật tay về.

"Ý đồ gì cơ? Chị chỉ muốn thấy em gái mình hạnh phúc." Cô vui vẻ thành thật.

Linh Yến thật chất bản tính không xấu xa, do được nuông chiều, nên tật xấu xuất hiện. Bản thân Linh Yến yếu đuối, người chị đã từng dành vài năm ngắn ngũi của mình để chăm sóc cho Linh Yến như cô hiểu được điều đó.

Ngày xưa bị mẹ kế đánh đập, cô trốn vào góc tủ, nắm chặt con gấu bông nát bươm vào lòng không dám hé lời, sợ chỉ vì một tiếng động, mẹ kế sẽ biết chỗ cô.

Bỗng nhiên cánh cửa tủ mở ra, cô dần hóa lặng đi, những tưởng mình sẽ không còn đường sống, người run lên bần bật. Nhưng sau đấy thì cửa tủ dần đóng.

"Chị ta không có ở đây." Giọng con nít của Linh Yến nói, hóa ra Linh Yến biết chỗ của cô, nhưng lại không khai ra, cô ấy đã cứu cô một mạng.

"Chị biết, cuộc sống vừa qua rất đau khổ. Chỉ mong em tìm được hạnh phúc của mình. Về việc làm công việc kia, chị đã sắp xếp ổn thỏa rồi, sẽ không để em chịu khổ nữa. Tìm một người thích hợp với em, cùng nhau qua Province sống, bỏ lại tất cả đau khổ của mình tại thành phố này." Cô lại nắm nhẹ tay của Linh Yến, nụ cười hiền dịu.

"Rời đi sao, có thể chứ? Còn mẹ, còn cha..." Linh Yến nói nhỏ.

"Em muốn ở đây tiếp tục cuộc sống kia sao? Vì vài bản hợp đồng của cha, em phải bán thân. Em thấy cuộc sống kia khiến em vui ư?" Hạnh Nhi nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt mình, Linh Yến vì nhan sắc của mình, nên thường bị cha lợi dụng để trao đổi nhiều loại hợp đồng làm ăn. Linh Yến, còn khổ hơn cả cô.

"Nhưng là, em có thể rời đi sao? Em có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới sao?" Linh Yến không tin.

"Chị đảm bảo với em, những điều em hằng mong ước, bây giờ em đã tự do để thực hiện rồi. Những người đàn ông trước đó đã khiến em đau khổ, chị thay em trả lại hận thù." Cô lau nhẹ nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt Linh Yến.

"Tại sao chị lại làm vậy? Chị chẳng có lý do gì phải làm thế!" Linh Yến đẩy tay của cô ra, hạnh phúc sao? Cô ta còn đáng để nhận được hạnh phúc sao?

"Vì em đã cứu chị." Cô buông một câu nói nhẹ bẫng, ánh cười trong mắt vẫn chưa nguôi.

"Cứu chị? Tôi?" Linh Yến chỉ vào mình.

"Phải, vào cái đêm sấm sét ấy, em đã cứu chị khỏi mẹ kế." Nếu không phải nhờ Linh Yến, cô đã sớm chết.

Linh Yến im lặng, đôi vai run lên. Cô cuối gằm mặt xuống, nhìn đáng thương vô cùng.

"Để cho chị một lần bảo vệ em, đáp ơn em. Để cho chị một lần cảm thấy tình thân, là chị đã thỏa mãn rồi." Cô vuốt nhẹ tóc mai của LInh Yến.

Linh Yến khóc, cô ấy hạnh phúc, hạnh phúc vì, trên đời này vẫn còn người biết đến hiện diện của cô ấy, biết đến không phải vì cái danh nghệ "Kĩ nữ", mà là biết đến với danh vị là một con người.

Cô bảo Linh Yến tìm một người phù hợp với mình, gửi cho cô ấy một khoản tiền đầy đủ, rời đi, đi đến Province, nơi mà trong tầm mắt của cô, nơi ấy, Linh Yến sẽ không bị bắt nạt.

Cô không phải bụt tiên, nhưng ít ra cô cũng nên thực hiền điều mình nên làm với chức vị là chị gái.

Cô không có hạnh phúc, vậy hãy để cô đem hạnh phúc nhỏ nhoi đến người khác. Nhìn họ hạnh phúc, cô cũng sẽ vui lây.