Kẻ Chi Phối Tâm Lý III

Chương 10: Mở màn sự tử vong (10)

Edit: Cải Trắng

[ Q1 ] Chương 10: Mở màn sự tử vong (10) – Hoàn thành vụ án

Thi thể Hoàng Thiên Tùng được tổ trọng án tìm thấy rất nhanh, khi tới thì phát hiện thi thể ông bị buộc chặt trên ghế, trên người có rất nhiều vết là do dao chém, rất sắc. Hung khí sử dụng được đặt trong phòng bếp. Mà ở trong nhà Khang Văn, bọn họ cũng tìm thấy được thi thể Khang Tuấn, một người đàn ông cao lớn đang nằm trên giường. Bên cạnh giường có để một cốc nước mật ong, rất ngọt, và cũng rất độc.

Ở giữa phòng ngủ, thi thể của Tô Di bị treo lên, là Khang Văn cố ý dùng một sợi dây thừng để chặt đứt sinh mạng của bà.

Một phòng, ba thi thể, ba cách chết khác nhau.

Năm đó, Đổng Diệu Âm đưa con gái cho Tô Di, là muốn cứu lấy sinh mạng của con gái mình, nhưng không ngờ lại tự đẩy con bé vào hố lửa. Năm đó, Tô Di nhận nuôi dưỡng Khang Văn, hơn nửa là vì con trai của mình, nhưng cũng có vài phần cảm thông trong đó. Chỉ là vài phần này làm sao có thể thắng được tâm tư kia. Từ nhỏ tới lớn, cho dù có đôi lúc Khang Văn vô cùng ghét bỏ người anh trai ngốc của mình, nhưng cô chưa từng nghĩ tới việc hại chết Khang Tuấn, thế mà cuối cùng cô vẫn đích thân hạ độc.

Tại sao tất cả lại có kết cục như này chứ?

" Dấu chấm hỏi ở cuối cùng là có ý gì? "

Khang Văn không trả lời, nhưng Mộc Cửu cũng đoán được câu trả lời rồi: " Là những người bị hại đấy. "

Là những người bị hại không thể đếm được, những người bị hại rõ ràng tồn tại nhưng lại bị coi thường, hoặc là những người bị hại từng phải chịu tổn thương rất sâu sắc.

Rốt cuộc là có bao nhiêu đây?

Vấn đề này không ai trả lời được.

***

" Dì muốn gặp tôi? "

Một cảnh tượng tương tự được lặp lại, một ở bên ngoài, một ở bên trong, một đứng, một đang ngồi, chỉ là lúc này người bên ngoài mở miệng trước.

" Ngôn Luật. " Giọng người phụ nữ đó như mang theo ý cười, âm thầm đánh giá hắn: " Quả nhiên con lớn lên rất giống bố con. "

" Dì, có chuyện gì thì nói thẳng đi. "

Trong một ngày mà bị kêu hai lần là dì, nụ cười nơi khóe miệng bà cũng cứng đờ rồi, nhưng rất nhanh bà lại bình thường như cũ: " Vậy tôi không nhiều lời nữa. "

Ngôn Luật nhướn mày, cũng đúng ý hắn đấy.

" Tôi muốn cậu giúp tôi một việc. "

Một câu rất bình thường, nhưng nó lại khiến Ngôn Luật nở nụ cười: " Xem ra Mộc Cửu đã từ chối dì rồi. "

Tâm tư bị chọc thủng, người phụ nữ đó cũng không muốn phủ nhận: " Đúng vậy, cuộc trò chuyện đó đúng là không mấy vui vẻ. "

Ngôn Luật cười khẽ: " Nếu đã như vậy, thì dì cảm thấy tôi sẽ đáp ứng điều này sao? "

" Bởi vì tôi biết cậu muốn bảo vệ Mộc Cửu. "

Bị nói trúng tâm tư, Ngôn Luật liền thu lại nét tươi cười.

Người phụ nữ đó nhìn cậu, nói tiếp: " Ngôn Phỉ Văn thật sự có một quy tắc, đó là sau khi ông ấy chết không ai được làm tổn thương hai người, nhưng không phải là Kỳ Tuyển không làm theo đó sao? "

" Đó là bởi vì không có người mới đứng lên lãnh đạo. "

Ngôn Luật hiểu được ý của bà: " Xem ra dì muốn tiếp nhận chỗ đứng của Ngôn Phỉ Văn. "

" Tôi có thể đảm bảo cho cậu và Mộc Cửu an toàn. " Khi nói những lời này, biểu tình trên mặt bà rất chân thành.

" Nếu tôi không đáp ứng thì sao? "

" Thế thì đúng là điều ngoài dự đoán. "

" Dì cũng chẳng làm tôi kinh ngạc gì cả, ngược lại tôi thấy hơi thất vọng đấy. " Khóe miệng Ngôn Luật hơi nhếch lên, hắn cười lạnh: " Trước đó Mộc Cửu đã đoán được, dì sẽ nói như vậy. "

" Thật không? " Người phụ nữ đó thở dài, hơi lắc đầu cảm thán: " Xem ra không thể lừa được chị em hai người. "

" Diễn xuất của dì thật sự rất kém. " Một thanh âm bình tĩnh vang lên từ phía sau lưng Ngôn Luật, ngay sau đó là một gương mặt lạnh nhạt không cảm xúc xuất hiện trong tầm mắt bà.

Người phụ nữ đó cười cười: " Hóa ra Mộc Cửu cũng tới đây. "

" Khang Văn bảo tôi đem cái này tới. " Mộc Cửu đưa tay lên, trong tay cô là dây xích.

" Đó thật sự là một cô gái đáng thương. "

" Tôi đã giúp cô ấy, cái này chính là thù lao. "

" Vì sao? " Người phụ nữ này chọn Khang Văn nhất định là có lý do.

" Mẹ cô ấy rất giống với mẹ hai người đấy, nhưng mà cô ấy không giống hai người nên tôi mới giúp cô ấy một lần. "

Người phụ nữ đó nói một câu nửa thật nửa giả, làm người khác không đoán ra được ý đồ của bà là gì.

Mộc Cửu mở miệng hỏi: " Rốt cuộc dì đang muốn làm gì? "

" Báo thù. "