Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 122: Chuyển qua ở cùng nhau

Edit: Sun520 – DĐLQĐ

"Đúng vậy đúng vậy, Mộ Nghiêm, con nhanh giải quyết đưa cháu dâu về đi." Giọng Cố Chấn Đình lại truyền tới: "Hiệu suất làm việc nhanh một chút, không nên dây dưa."

Cố Mộ Nghiêm nghe được âm thanh ồn ào lộn xộn trong điện thoại, mặt im lặng: "Biết rồi, con phải làm việc, cúp đây."

Sau khi cúp điện thoại, Cố Mộ Nghiêm cầm áo khoác đi ra phòng làm việc, Vạn Kiệt nhìn thấy dáng vẻ anh như muốn đi ra ngoài, vội vàng ngăn: "Cố đại thiếu, nửa tiếng sau có một cuộc hội nghị, anh không chủ trì sao?"

"Cậu tới chủ trì." Cố Mộ Nghiêm nói xong, bước vào thang máy.

"Không được đâu!" Vạn Kiệt chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa khép lại, sau đó phiền não nắm tóc, kể từ sau khi Tần Tích trở về, Cố đại thiếu bước lên truy thê đường, vứt hết rất nhiều chuyện cho mình, anh ta đã thật nhiều ngày không có liên tục ngủ đủ năm tiếng rồi, tiếp tục như vậy nữa, anh ta nhất định sẽ nói trước già yếu.Sun520 – DĐLQĐ

**

Tần Tích đang dọn dẹp đồ đến một nửa, cửa truyền đến tiếng gõ cửa không kiên nhẫn, ai vậy? Theo lý thuyết không thể nào là Cố Mộ Nghiêm, bởi vì anh cầm đi thẻ mở cửa phòng, nếu anh trở lại nhất định sẽ trực tiếp mở cửa đi vào, cũng không thể là Mộ Tây, nhưng nếu như không phải hai người bọn họ thì là ai đây, trong cái thành phố này, còn ai vào đây tìm đến cô.

Không khỏi sinh lòng đề phòng, cầm lấy con dao gọt trái cây từ trên bàn trà đi tới, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra ngoài, không khỏi sững sờ, nhanh chóng mở cửa ra, người đàn ông đứng ở cửa cùng có khuôn mặt giống với Cổ Duy, nhưng trên mặt của anh ta nhiều hơn một chút yêu mị so với Cổ Duy, không giống với Cổ Duy không dính khói bụi trần gian, Tần Tích có chút giật mình: "Cổ Lâm, sao anh lại tới đây?"

Cổ Lâm là em trai ruột của Cổ Duy, tính tình của anh ta có thể kém hơn Cổ Duy nhiều, hơn nữa yêu cầu còn nhiều hơn, ba năm trước đây chính là anh ta và Cổ Duy cùng nhau cứu sống cô, hai anh em đều là kẻ yêu thích y học cuồng nhiệt, Cổ Duy nghiên cứu là đi chánh đạo, nhưng Cổ Lâm lại thích đi lệch môn.

"Sao mở cửa chậm như vậy, nóng chết tôi mất." Cổ Lâm liếc cô một cái, không chút khách khí đi vào, thấy cô cầm dao gọt trái cây trong tay, nhíu mày cười một tiếng: "Đây chính là cách cô chào đón tôi đấy hả?"

"Làm sao tôi biết là anh." Tần Tích đặt con dao gọt trái cây trên bàn trà: "Làm sao anh đột nhiên đến Phượng thành."

Cổ Lâm tức giận trả lời: "Nếu không phải là bởi vì cô... cô cho là tôi thích từ Luân Đôn xa xôi chạy tới nơi này ư."

Tần Tích có chút không hiểu: "Bởi vì tôi? Làm gì?"

Cổ Lâm ngồi thẳng người, trên mặt có mấy phần nghiêm túc: "Cô phải biết năm đó không có lấy ra đạn bắn vào trái tim của cô, theo lý thuyết, dưới tình huống đạn xoay tròn tốc độ cao đánh vào tim như vậy, tim sẽ phải báo phế, nhưng cô lại làm nên một kỳ tích, thế nhưng còn sống, tôi và Cổ Duy cũng không biết cái này mang đến hậu quả gì, nếu như cô đủ may mắn, thì cô có thể thuận lợi sống đến khi bản thân mình chết đi, nếu như cô không may mắn, có thể ngày mai, có thể một giây kế tiếp cô sẽ chết."

Tần Tích nghe được nhưng bình tĩnh khác thường: "Tôi biết rõ."

"Lát nữa đi với tôi đến bệnh viện, tôi làm một kiểm tra cho cô." Cổ Lâm đã liên lạc xong bệnh viện, cần phải mượn một thiết bị của bọn họ.

"Ừ." Tần Tích gật đầu một cái.

Trong bệnh viện, Cổ Lâm kiểm tra tỉ mỉ từng chút một cho Tần Tích, cô ngồi ở trên ghế nhìn anh ta: "Sao rồi?"

"Cô còn có tâm trạng vui vẻ." Cổ Lâm lấy xuống ống nghe bệnh: "Nhưng cái này cũng không đại biểu cô an toàn, chỉ là tạm thời không chết được mà thôi, nếu như cô có bất kỳ không thoải mái gì, nhớ nhất định phải kịp thời nói cho tôi và Cổ Duy biết, nếu cô xảy ra chuyện gì, anh cô và Hàn Thành Nghiêu nhất định sẽ không để yên, tôi sợ phiền toái, cho nên xin cô phối hợp với tôi."

Tần Tích và Cổ Lâm chung sống ba năm, biết anh ta nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, nở nụ cười: "Cám ơn anh, Cổ Lâm."

Dáng vẻ Cổ Lâm một bộ không chịu được: "Đừng, đây chỉ là giao dịch mà thôi, ai bảo anh cô và Hàn Thành Nghiêu đầu tư một khoản tiền lớn cho tôi làm nghiên cứu y học, hơn nữa, cô vốn chính là một nghiên cứu y học của tôi, tôi là bác sĩ đương nhiên là muốn chú ý đến tình hình bệnh nhân của tôi, không hơn, không nên suy nghĩ quá nhiều, cô cũng không cần cám ơn tôi."

Rời bệnh viện, Cổ Lâm giống như không có xương ngồi tựa vào sau xe, cả người lười biếng: "Phượng Thành thật là nóng chết đi được, thật không biết cô chạy tới nơi xa như vậy làm gì."

Tần Tích nhún nhún vai: "Vẫn muốn tới Trung Quốc xem một chút, cho nên mới đến."

Trở lại khách sạn, Tần Tích dùng thẻ mở cửa phòng, Tần Mộ Tây bọn họ đã quay trở về, Cổ Lâm vừa nhìn thấy Tần Mộ Tây nói: "Một chút không thấy, làm sao con mập giống như quả cầu vậy."

"Chú cũng giống như quỷ vậy đó." Tần Mộ Tây cảm thấy người đàn ông này da nên đen một chút mới đẹp trai, nhưng Cổ Lâm lại thích thoa nhãn mô, chỉ sợ nắng làm đen, còn bảo dưỡng hơn người phụ nữ nữa.

Đối với cách chào hỏi của hai người bọn họ, Tần Tích đã thành thói quen, mỗi lần gặp mặt đều muốn nhạo báng đối phương một cái mới đã nghiền.

Trần Tâm vừa nhìn thấy Cổ Lâm, lập tức bật thốt lên: "Chị gái thật là xinh đẹp."

"Ai yêu, cục cưng bé nhỏ thật biết nói chuyện." Cổ Lâm khom lưng véo gương mặt của Trần Tâm, trên mặt rất vui mừng.

Tần Mộ Tây trợn trắng cả mắt, rõ ràng là đàn ông, lại thích người khác nói mình xinh đẹp, nhất định là thai ngược rồi.

Đây cũng là lần đầu tiên Trần Thần thấy người xinh đẹp như vậy, quả thật giống như tiên nữ vậy, không nhịn được nữa chăm chú nhìn thêm, Cổ Lâm thấy mắt bọn họ chuyên tâm nhìn mình, rất cao hứng, tâm tình thoải mái ngồi trên ghế sa lon: "Tiểu Mộ Tây, rót cho chú ly nước."

"Chính mình tự đi." Tần Mộ Tây không nghe lời anh ta.

"Con thật là không đáng yêu chút nào." Cổ Lâm còn chưa đứng dậy, Trần Tâm đã chạy chậm lấy ra chai nước suối: "Chị gái, cho chị nước."

"Ai yêu, cục cưng bé nhỏ thật sự đáng yêu, chú ôm nào." Cổ Lâm kéo Trần Tâm vào trong ngực: "Con đáng yêu hơn tiểu quỷ trước mặt này nhiều đó nha."

Đoàn người từ khách sạn rời đi và chuyển vào trong biệt thự Tần Mộ Tây đã mua, Cổ Lâm quan sát một vòng: "Ánh mắt không tệ, chú thích."

"Chú cũng chỉ có thể thích." Hai tay Tần Mộ Tây ôm ngực, nói.

"Chú quyết định, chú muốn ở nơi này." Tâm trạng Cổ Lâm hơi tệ, sau đó lựa chọn một phòng rồi tuyên bố với mọi người: "Sau này căn phòng này chính phòng ngủ dành riêng cho chú, các con không thể đi vào, nếu không cẩn thận chú để rắn cắn các con đó."

Tần Mộ Tây đầu đầy vạch đen: "Chú có thể khách sáo một chút không."

"Khách sáo là cái gì? Chú không hiểu." Cổ Lâm vuốt vuốt hai tay.

Tần Mộ Tây mãnh liệt trợn trắng cả mắt, sau đó xoay người rời đi.

Cố Mộ Nghiêm đi tới khách sạn, dùng thẻ mở cửa phòng, mở cửa lại phát hiện mở không ra, đi trước đài vừa hỏi mới biết được cô đã trả phòng nửa tiếng trước rồi, trong lòng anh hoảng hốt, cô không phải chuẩn bị rời đi Phượng Thành đấy chứ, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần Mộ Tây, khi anh nghe bé nói bọn họ chỉ là dọn vào biệt thự mới mua, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Không phải rời đi là tốt rồi.

Hỏi địa chỉ, Cố Mộ Nghiêm lái xe đi, lúc trên đường, anh đang nghĩ, nếu Tần Tích không muốn ở trong nhà họ Cố, như vậy anh theo bọn họ ở cùng với nhau, chủ ý này hay nha.

Nhưng sau khi anh xuống xe, thấy Tần Tích đứng bên một người đàn ông xinh đẹp kỳ cục thì anh cảm thấy địa bàn của mình như có con mồi xâm nhập vào vậy, trong nháy mắt khơi dậy chiến đấu nhân tử, người đàn ông này là ai?

Vẻ mặt Cố Mộ Nghiêm âm trầm đi vào, trực tiếp chen vào giữa Tần Tích và Cổ Lâm, Tần Tích nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, hơi kinh ngạc: "Làm sao anh biết nơi này?"

Nói xong, Tần Tích phản ứng kịp, nhất định là tiểu phản đồ Tần Mộ Tây cáo mật rồi.

Cố Mộ Nghiêm nhìn Cổ Lâm một cái, bất mãn nói với Tần Tích: "Anh mới rời khỏi một lát, thế nào bên cạnh của em lại xuất hiện một người kì lạ rồi."

Cổ Lâm nhìn Cố Mộ Nghiêm, nhíu mày sáng tỏ, anh đứng dậy đi tới bên cạnh Tần Tích, cầm tay Tần Tích nói với Cố Mộ Nghiêm: "Tôi không phải là người không được thích.”

Tần Tích nhìn chằm chằm Cổ Lâm, liều mạng muốn rút tay trở về, nhưng Cổ Lâm lại nắm rất chặt, dáng vẻ ân ái sâu đậm.

Đáng chết, anh thả tay ra cho tôi.

Cố Mộ Nghiêm vừa nhìn hành động của Cổ Lâm, vung lên tay áo muốn đánh một quyền, đáng chết, lại dám động tay động chân với người phụ nữ của anh, không muốn sống có phải hay không.

Tần Tích đạp Cổ Lâm một cái, cuối cùng rút tay trở về, thấy Cố Mộ Nghiêm nóng nảy, cô vội vã ngăn lại: "Anh đừng kích động."

"Em buông anh ra, hôm nay anh không thể không ném anh ta đi ra ngoài."

Tần Tích ôm hông của anh, giải thích với anh: "Anh ấy là Cổ Lâm, là bạn của tôi, tôi và anh ấy không phải như anh nghĩ, anh tỉnh táo một chút!"

Cổ Lâm giống như sợ không đủ ầm ĩ vậy, còn đi lên đổ dầu vào: "Cô ấy lừa gạt anh đó, thật ra cô ấy léng phéng với tôi, lúc chúng tôi ở Luân Đôn rất ân ái, ăn cơm đều là anh một miếng em một miếng đấy."

"Cổ Lâm!" Tần Tích hận không đạp chết cái miệng tiện này: "Anh nói bậy nữa, tôi sẽ đuổi anh ra ngoài đó."

Cô không sợ bọn họ đả thương, mà lúc này mới mua phòng ở mới, nếu thật sự đánh nhau, nhà của cô khẳng định sẽ bị phá hủy mất thôi.

Cố Mộ Nghiêm ôm eo của Tần Tích: "Em và anh ta thật sự không có gì?"

"Thật sự mà." Tần Tích tức giận trả lời, người đàn ông này thường ngày xem ra rất lý trí, làm sao bây giờ lại không nhìn ra được là Cổ Lâm trêu cợt chứ, ngốc nghếch hết biết mà.

"Anh tin em."Cố Mộ Nghiêm ôm Tần Tích ngồi trên ghế sa lon, nhưng lại ngồi ở vị trí cách xa Cổ Lâm nhất, sau đó cúi đầu hỏi thăm người phụ nữ trong ngực: "Anh ta muốn ở chỗ này bao lâu."

"Không biết anh ta muốn ở bao lâu nữa."Sun520 – DĐLQĐ

Cố Mộ Nghiêm vừa nghe sinh ra cảm giác nguy cơ, không được, anh nhất định phải chuyển đến đây, luôn luôn coi chừng cô, thật sự là quá nguy hiểm, bây giờ Tần Tích quên mất bọn họ ân ái, còn có một chút bài xích với anh, cho nên bây giờ anh không có một chút ưu thế nào cả.

#Sun520 – DĐLQĐ#