Người Hầu Của 4 Hoàng Tử

Chương 22

Dưới ánh nắng hè, trên bãi biển, có hai bóng người đổ dài trên cát, họ đứng im lặng, không ai nói lời nào, cũng không nhúc nhích.

Nguyên Nhược nhìn không chớp mắt vào Nam, Nam cũng nhìn lại cô với ánh mắt ấm áp.

Lát sau, Nguyên Nhược gục đầu xuống, môi cười gượng gạo, lẩm bẩm:

_ Đùa…

Đột nhiên, cô ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn Kỷ Nam:

_ Cậu ăn nói ngày càng tùy tiện rồi đấy! Cậu…

Kỷ Nam cũng không chịu thua, ngắt lời cô:

_ Giờ tôi không còn là Death, và em cũng không phải Dragon! Tôi là Kỷ Nam và em là Nguyên Nhược!

Nguyên Nhược khuôn mặt cứng lại, ngây ngô lẩm bẩm:

_ Cậu…đùa chẳng vui chút nào…

Kỷ Nam gắt lên, lấy tay cô đặt trên ngực trái của mình:

_ Tôi không đùa! Nghe thấy không?! Em nghe thấy tiếng trái tim tôi đập loạn nhịp vì em không?! Trả lời đi!! Em nói tôi nghe xem!!! – càng nói, đôi mắt anh càng đỏ, giọng nghẹn ngào.

Nguyên Nhược ngây ngốc, không biết làm thế nào, càng không suy nghĩ được nên làm sao. Rốt cuộc, sau cùng, cô hét lên:

_ Không!! Tôi không biết, không nghe thấy gì hết!!!

Bỏ chạy…

Nhìn bóng cô xa dần, Kỷ Nam nở nụ cười buồn:

_ Trái tim tôi, có vẻ như đã đặt nhầm người rồi…

***Nguyên Nhược sau một hồi chạy lòng vòng khắp bãi cát thì cũng phải trở về xe. Kỷ Nam liếc qua gương chiếu hậu thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô mà môi khẽ nhướn lên không tự chủ được:

_ Cô ngốc, chúng ta đến khách sạn ‘My World’ kia nhé?

Nguyên Nhược không để ý mấy đến lời của anh, chỉ ừm hữm trong họng. Đột nhiên cô ngẩng phắt đầu lên:

_ Cái gì cơ? Sao lại vào khách sạn?

_ Sao lại không thể vào khách sạn? – Kỷ Nam hỏi vặn lại.

_ Anh! Thật! Không! Có! Liêm! Sỉ! – Nguyên Nhược nhấn từng chữ.

_ Cảm ơn lời khen. – Anh nhàn nhạt trả lời.

_ Anh không phải là bị tôi từ chối nên muốn cướp đời Xử Nữ của tôi đó chứ? – Nguyên Nhược đưa ra chiêu bài cuối cùng.

_ Cô còn là Xử Nữ cơ à? – Kỷ Nam châm chọc – Tôi tưởng cái đấy đã mất từ cái hôm cô ở trong khách sạn cùng tên đó rồi chứ?

Nguyên Nhược nghe thế đỏ bừng mặt, cúi thấp đầu lẩm bẩm:

_ Nhưng…vẫn là không được…

Kỷ Nam nhìn dáng bộ cô như thế trong lòng bỗng trào lên sự tức giậ xen lẫn chua xót. Anh chỉ nói như vậy chứ đâu có ngờ cô đã cùng hắn…thật đâu?

Cố nén tiếng thở dài, anh nói:

_ Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi vài ngày thôi, cô cũng cần bình tĩnh lại chứ không nên vì buồn mà lao vào công việc như thế. Lát nữa tôi sẽ gọi cho Ghost sau, cứ yên tâm ở lại đây tầm 1 tuần.

_ Tôi có cần nghỉ ngơi gì đâu chứ… - Nguyên Nhược vẫn mạnh miệng cãi.

Dù nói thế nhưng Nguyên Nhược vẫn yên lặng đi sau Kỷ Nam vào ‘My World’, đương nhiên là mỗi người một phòng rồi.

Vừa vào đến phòng mình, Nguyên Nhược lấy một bộ quần áo trong cả đống mà Kỷ Nam vứt cho rồi chui ngay vào phòng tắm. Làn nước mát lạnh làm cô sảng khoái cả người. Tắm xong, Nguyên Nhược lại leo lên giường đánh một giấc đến tận sáng hôm sau.

***“Để có thể rời khỏi anh, em nên dập tắt hy vọng của cả hai ta, dù biết, điều này sẽ làm em đau đến nhường nào.

Vết thương trong tim anh chỉ đau một lần rồi thôi, nhưng còn em sẽ đau âm ỉ, vết thương này sẽ chẳng thể nào lành lại được. Nhưng em nguyện nhận lấy cái đau dai dẳng để đổi lấy cho anh vết thương lành…”

_________________

Nguyên Nhược vừa ngáp dài vừa bước ra khỏi phòng sau khi sửa soạn, cô đang định đi tìm Kỷ Nam để bắt cậu chàng đưa đi ăn sáng. Mắt nhắm mắt mở, cô lờ mờ nhìn thấy bóng một chàng trai mặc áo vest đen chỉnh tề đi cạnh một đoàn người rầm rộ khác. Cô cũng bước về phía người con trai đó. Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên:

_ Nguyên Nhược…? Sao em lại ở đây? – giọng nói trầm trầm vẻ ngạc nhiên, và cả vui mừng.

Nguyên Nhược quên cả buồn ngủ, mở bừng hai mắt nhìn người con trai trước mặt – Đình Phong, người mà khiến cô yêu đến đau đớn khi phải rời xa.

Nguyên Nhược vội quay đầu chạy thật nhanh. Đình Phong cũng thế, anh bỏ mặc đoàn người đang ngơ ngác kia mà chạy theo cô.

Cả hai người một chạy một đuổi rượt nhau khắp hành lang khách sạn, người ngoài nhìn vào không hiểu chuyện chắc sẽ nghĩ đây là một đôi tình nhân ngọt ngào đang trêu đùa nhau.

Cuối cùng, Đình Phong cũng nắm được lấy cánh tay cô mà kéo giật lại, Nguyên Nhược muốn vùng vẫy nhưng không được, cô nói như hét:

_ Anh muốn gì đây?? Tôi không quen anh!!!

Sau câu nói đó của cô, cả người Đình Phong trở nên cứng ngắc. Nguyên Nhược thấy rõ nỗi tuyệt vọng trong ánh mắt của người con trai ngay trước mặt cô này. Nguyên Nhược cắn môi, kìm nén ước muốn được ôm lấy anh mà xin lỗi, cô giật mạnh tay ra, quay đầu bước đi thật nhanh bỏ lại anh đang đứng cứng đờ người ở đó.