Editor:
D Ẹ O
Sở Hướng Thiên tiến đến, dùng mũi chân đá đá con lợn rừng trên đất, “Quà tốt như này, sao ta chưa bao giờ thấy mình được hoan nghênh như vậy nhỉ?”
Phó Điềm nhìn theo bóng lưng bác gái đang hốt hoảng đi mau, rồi lại nhìn nam nhân ‘vô số tội’ bên cạnh, chắp tay sau lưng hếch hếch cằm, “Ai bảo anh cứ suốt ngày trưng cái bản mặt hù người.”
Sở Hướng Thiên nhướng mày, ngón tay nhéo nhéo sau gáy tiểu thiếu gia, mặt dí sát lại gần, “Mặt ta rất đáng sợ?”
Phó Điềm nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, nét mặt ôn hòa, sự sắc bén thường thấy được thay thế bằng sự dịu dàng, quả thực hắn không hề đáng sợ, trái lại còn là một cảnh đẹp ý vui.
Đương nhiên, đây chỉ là khi đối mặt với cậu mà nói, còn đổi thành người khác thì chưa chắc.
“Ừ, không đáng sợ.” Phó Điềm đưa tay bẹo má hắn, bắt đầu tạo phản, “Là do các bác ấy nhát gan.”
Sở Hướng Thiên thấp giọng cười khẽ, bàn tay vuốt ve sau gáy cậu, “Càng ngày càng nghịch ngợm.”
Phó Điềm kéo tay hắn xuống, đan vào tay mình, hai người nhìn nhau nở nụ cười, sóng vai cùng đi, trò chuyện khi có khi không.
“Lương thảo chắc cũng sắp tới rồi chứ?”
“Ừ, ngày mai hẳn sẽ đến, bên đó đã cho người đến báo tin.”
“…”
Hai người vừa nói vừa đi xa, bơ sạch Chu Truyện Thanh như không hề hay biết gì: “…”
***
Tin Sở Hướng Thiên trở về vẫn chưa bị truyền ra ngoài, ngoại tộc nghỉ ngơi nửa ngày, chiều hôm sau chúng bắt đầu tấn công.
Quân tiên phong khiêng một khúc gỗ lớn va vào cổng thành, khiến cổng thành phát ra tiếng cọt kẹt nặng nề vì bị va đập.
Trên tường thành cao ngất, binh lính ngoại tộc leo thang công thành bất chấp đá lăn và dầu sôi, người trước ngã xuống, người sau vẫn tiếp tục leo lên.
Mura Kadir dẫn đại quân đứng dưới cổng thành, nở nụ cười đắc thắng.
Chỉ cần phá được cổng thành, gã sẽ dẫn quân chém gϊếŧ mà vào, cướp lương thực giúp bộ lạc qua mùa đông này, thậm chí, gã còn có thể chiếm đóng thành trì, dùng Sơn Dự quan làm bàn đạp, từng bước xâm lược lãnh thổ của Đại Sở.
Tiếng khúc gỗ ầm ầm va đập vào cửa thành, Mura Kadir giơ cao loan đao, mắt lập lòe ánh sáng, vung tay hô to, “Gϊếŧ!”
Binh lính ngoại tộc phía sau ông ta đồng thanh hô to, “Gϊếŧ!”
Ngựa hí vang, tiếng vó ngựa dồn dập, làm rung chuyển cả mặt đất.
Chu Truyện Thanh mặc giáp cứng đứng trên tường thành, vẫn không khác gì mọi hôm trước, nhưng khi Mura Kadir không để ý, y nở một nụ cười chuẩn bị xem kịch vui.
Mà trong thành, Sở Hướng Thiên mặc chiến giáp, tay cầm trường thương ngồi trên chiến mã, mũi giáo sắc bén phản quang ánh sáng lạnh lẽo. Lương thảo và binh khí đều đã được giao đến, trận chiến này họ ở thế thượng phong.
Cửa thành bật mở trong tiếng thét vang dội của hắn, những binh lính ngoại tộc bất ngờ không kịp chuẩn bị, lảo đảo ngã oạch.
Sở Hướng Thiên nheo mắt, như chim ưng theo dõi con mồi, vững vàng khóa chặt trên người Mura Kadir, binh lính sau lưng hô hào rung trời, Sở Hướng Thiên giơ trường thương lên, thúc vào bụng ngựa đi tiên phong xông thẳng về phía trước, không để ngoại tộc kịp bò dậy, hàng ngàn hàng vạn móng ngựa dẫm đạp lên, để lại một bãi máu mở màn cho cuộc chiến bắt đầu, nhằm thẳng về phía Mura Kadir.
Khi thấy cổng thành bật mở, nụ cười trên mặt Mura Kadir tắt ngắm, ông ta vẫn chưa hề hay tin gì về việc Sở Hướng Thiên đã trở lại, mà bọn Sở thủ thành thì không dám ứng chiến, nên mới khiến ông ta lầm tưởng rằng Sở Hướng Thiên chắc chắn vẫn còn đang bị nhốt trong núi, hoặc đã sớm chết không toàn thây rồi cũng không chừng. Nào ngờ mạng hắn lại dai đến thế, còn lặng yên không tiếng động mà về.
Sự hùng hồn của binh lính ngoại tộc đã biến mất, thậm chí chúng còn nảy sinh một nỗi sợ hãi mơ hồ. Danh Sát thần của Sở Hướng Thiên không phải tự dưng mà có, nó được tạo thành trên những hài cốt chất chồng của binh lính ngoại tộc, hắn ở trên chiến trường này, là Tu La bước lên từ địa ngục, phàm những ai cản đường hắn, đều phải chết không tha.
Sở Hướng Thiên vừa xuất hiện, tuy còn chưa giao phong, nhưng sĩ khí quân địch đã vơi đi đáng kể, binh lính Đại Sở thì ngược lại, họ không hoang mang như những ngày trước, cực kỳ dũng mãnh, theo sát Sở Hướng Thiên xông vào chiến trường nghênh địch.
Hai phe chém gϊếŧ, người chém gϊếŧ người, mã chọi với mã, đao thương va chạm nhau, tiếng chan chát của kim loại cứ vang lên liên tục, chói tai đến đau cả màng nhĩ.
Sở Hướng Thiên đề thương thẳng đến chỗ Mura Kadir, hắn nắm chặt chuôi giáo, đâm nhanh như tia chớp.
Mura Kadir đã mất cánh tay trái, thực lực vốn không còn như xưa, khó khăn tránh né, tay phải giương đao nghênh chiến.
Đao thương va chạm, ma sát ra những đốm lửa nhỏ.
Sở Hướng Thiên nhếch mép, trường thương thu nhanh đâm nghiêng sang bên, xiên thẳng về phía cánh trái, Mura Kadir mất đi cánh tay trái nên rất khó giữ thăng bằng, trở tay không kịp, chẳng mấy chốc ông ta đã trở nên chật vật.
Cố tình là dường như Sở Hướng Thiên đã phát hiện ra điểm yếu của ông ta, hắn như mèo vờn chuột, nhiều lần công kích phía cánh trái của Mura Kadir, Mura Kadir không chống đỡ không nổi nữa, ánh mắt thoắt lên sự xảo quyệt, giả vờ hoảng loạn thét to chuẩn bị rút lui.
Một tướng lĩnh ngoại tộc xông đến, hòng giúp ông ta cản chân Sở Hướng Thiên để tranh thủ thời gian. Sở Hướng Thiên nheo mắt, trường thương đâm vụt, vυ't qua tướng lĩnh ngoại tộc, đâm thẳng về phía Mura Kadir, nhắm ngay tại vị trí trái tim.
Cơ thể Mura Kadir sượng đơ, cứng ngắc rớt khỏi ngựa, tướng lĩnh ngoại tộc bi phẫn thét dài, định cầm quân báo thù, Sở Hướng Thiên ghìm cương ngựa, thân ngựa dựng đứng tránh thoát một đòn. Không đợi ngoại tộc kịp ra đòn, xông thẳng về phía trước, tránh thoát đao thương hỗn loạn, gọn gàng cúi người quét ngang trường thương, binh lính ngoại tộc sợ hãi tránh lui, không kẻ nào dám xông ra chặn đường.
Sở Hướng Thiên cười khẩy, thuận thế chặt đầu Mura Kadir xuống, cắm tại mũi giáo, hắn lao nhanh, phá tan dòng người, trở lại dưới cổng thành, giơ cao thủ cấp của Mura Kadir, “Mura Kadir đã chết! Gϊếŧ!”
Binh lính Đại Sở đồng thanh hưởng ứng, dùng khí thế nghiền ép ngoại tộc.
Ngoại tộc đã mất đi thủ lĩnh, mất hết sĩ khí, quân lính tan rã, thủ lĩnh các bộ lạc nhỏ lẻ thấy tình thế bất lợi, vội rút quân chạy trối chết.
Giặc cùng đường không truy, binh lính Đại Sở cũng lui về, cùng tiếng hò hét rung trời.
Trên chiến trường còn chất đầy xác đồng đội và thi thể của kẻ thù, áo giáp đẫm máu, trường thương và lưỡi đao, trận chiến kéo dài ròng rã mấy tháng trời, cuối cùng cũng kết thúc.
Thủ cấp của Mura Kadir bị treo lên tường thành, các binh sĩ bắt đầu dọn dẹp chiến trường, gom nhặt thi thể của đồng đội về an táng, còn lại xác của ngoại tộc, thì dùng đuốc hỏa thiêu.
Ánh lửa cháy thật to, xua tan đi bóng tối bị chiến tranh bao trùm của Sơn Dự quan.
Bây giờ đã hơn nửa đêm, nhưng người dân và chiến sĩ đều không ai ngủ được, trong thành đèn đuốc sáng choang, dân chúng vui sướиɠ treo l*иg đèn đỏ, phố lớn ngõ nhỏ reo vui ăn mừng.
Sở Hướng Thiên và Phó Điềm cùng đứng trên tường thành, chiến tranh kết thúc, giao thừa sắp đến, ngay cả các thủ vệ cũng bị kéo đi uống rượu mừng, chỉ chừa lại một tốp binh lính nhỏ để canh phòng.
Hai người vai sóng vai, tay nắm tay, Phó Điềm cảm nhận nhiệt độ từ đôi bàn tay đan chặt, nhìn các bách tính đang hoan hô reo hò, ngẫm lại chỉ thấy đời trước tựa khói sương, hiện tại cho cậu sự chân thực nhất.
“Chúng ta sẽ trải qua giao thừa năm nay tại đây.” Sở Hướng Thiên ôm lấy cậu từ đằng sau, cằm đặt trên bả vai cậu, má hai người dán vào nhau.
Phó Điềm cọ cọ trong vô thức, khóe môi tạo thành một độ cong nhẹ, “Vâng, có anh ở đây là đủ rồi.”
Gò má, đôi môi hai người dán vào nhau, cả hai không hôn sâu, chỉ khẽ hôn, chốc chốc lại thế, họ không ngại phiền, như muốn xác nhận sự tồn tại của đối phương.
“Đợi khi chúng ta trở về rồi thành hôn được không?”
“Được.”
“Mặc kệ mấy lão già tôn thất, nếu còn dám phiền phiền nhiễu nhiễu, ta sẽ tự đi hỏi tổ tiên, xem còn ai dám bất mãn.” Sở Hướng Thiên giận.
Phó Điềm nín cười, “Được.”
Đêm đông gió buốt, dù chỉ ở bên nhau cũng thấy ấm.
***
Chiến tranh đã kết thúc, nhưng vẫn còn những hậu quả kéo theo sau, bách tính Sơn Dự quan cần thời gian để thích ứng, những gia đình có tướng sĩ chết trận cần được an ủi, cùng với việc tướng lĩnh trông coi Sơn Dự quan cần phải được lựa chọn lại,….
Mấy tháng chiến tranh, tàn dư không hề nhỏ, Sở Hướng Thiên bận rộn hơn, những tướng sĩ có công sẽ được xem xét việc ban thưởng, hắn quan sát mấy ngày, âm thầm ghi nhớ những tướng sĩ trẻ có biểu hiện xuất chúng.
Trong đó có cả người bạn cũ đã lâu không gặp của Phó Điềm, Hạ Hiền Lương. Dựa trên ký ức đời trước, Hạ Hiền Lương sẽ bộc lộ tài năng vượt bậc của mình trong cuộc bình định phản quân do Nhị vương cầm đầu, nhưng đời này Nhị vương đã chết từ lâu, Hạ Hiền Lương không có cơ hội bỏ nhà đi tòng quân, song hắn đã nhận được một cơ hội khác, được Sở Hướng Thiên thu về dưới trướng đào tạo.
Thực vậy, hắn là một hạt giống võ học xuất sắc, được cả huấn luyện viên tán thưởng, trong cuộc chiến loạn lần này, hắn cũng có mặt.
Mấy tháng chém gϊếŧ trên sa trường, hắn lập được không ít chiến công, luận công ban thưởng, vẫn được phong danh Việt Kỵ giáo úy.
Tuy quá trình đã khác, nhưng kết quả lại giống nhau.
Sở Hướng Thiên vẫn nhớ cậu thanh niên này, dự định ngày sau sẽ tự mình đào tạo, tuy nói bảo vệ tổ quốc trông coi bờ cõi việc nghĩa chẳng từ, nhưng nếu thêm được một thuộc hạ sẽ đỡ cho hắn được phần nào, cớ sao lại không làm.
Đại quân thắng trận về đô đã là chuyện của hai tháng sau, trinh sát quay về báo tin, Mura Kadir đã chết, ngoại tộc trốn đến thảo nguyên xa, nảy lên xung đột vì tranh đoạt lương thực khiến các bộ lạc tan rã, chém gϊếŧ lẫn nhau, mùa đông qua đi, nhân số chết quá nửa, các bộ lạc ôm nợ máu thù hằn nhau, đoán chừng trong vài chục năm tới đây chúng sẽ không hợp lại được nữa.
Nguy cơ được giải quyết triệt để, Sơn Dự quan tạm giao cho phó tướng trước kia tiếp quản, Sở Hướng Thiên dẫn đại quân chiến thắng trở về.
Dân chúng trong thành lũ lượt ra tiễn đưa, mãi tận khi đoàn quân đã khuất bóng mới trở về nhà.
Khánh Dương thành cũng rộn ràng không khí vui mừng, xua tan sự âu sầu lo sợ do chiến tranh mang lại, khắp thành treo đèn kết hoa, ngày mà đại quân trở về, Sở Phượng Nguyên dẫn quần thần ra khỏi thành nghênh đón.