Editor:
D Ẹ O
Xe ngựa chậm rãi lái vào Trường Lưu quận, trừ binh lính thủ thành, trên đường vắng lặng không một bóng người, chỉ có mấy con châu chấu nhảy nhót lung tung.
Phó Điềm xốc nhẹ màn xe để hở một khe nhỏ, nhìn con đường tiêu điều, tuy không đến nỗi che kín cả bầu trời, nhưng nhìn chúng bay tán loạn vẫn rất rợn người, xe ngựa ngang qua cũng không ai dám giở màn xe lên.
Tình hình trong thành đỡ hơn ngoài thành một chút, có lẽ là do trong đó chẳng còn gì để ăn. Phu xe đội nón rộng vàng che kín mặt, đánh xe ngựa đến cửa hàng gạo Phó gia.
Phu xe xuống gõ cửa, một lát sau, một nam nhân cũng mang nón rộng vành mở khe cửa he hé.
Ông cảnh giác hỏi, “Ai?”
“Là cậu chủ tới.” Phu xe nghiêng người chỉ về phía xe ngựa, Phó Điềm vén rèm xe, để lộ mặt.
Người mở cửa chính là Vương quản sự, ông đã từng gặp Phó Điềm, thấy người liền vội mở cửa phụ, để xe ngựa vào.
Xe ngựa lái vào trong sân, ba người Phó Điềm bước xuống.
Trong sân vốn cũng trồng hoa cỏ, mà giờ lại trọc lóc, ngay cả một phiến lá cũng không còn.
Vương quản sự cầm năm cái nón rộng vành đưa cho bọn họ, nói: “Mọi người mau đội vào đi, những con chấu chấu kia không sợ người, rất dễ bị bám vào.”
Phó Điềm nhận nón, tiện thể dò hỏi tình hình Trường Lưu quận hiện nay.
“Sao ở đây châu chấu lại nhiều dữ vậy? Ngay cả trong thành cũng có, quan viên không quản sao?”
Theo lý, nếu có thiên tai, quan phủ phải đứng ra khắc phục kịp thời mới phải, sao lại để nghiêm trọng đến độ ra ngoài còn phải che mặt đội nón.
“Sao lại không!” Khi nhắc đến chuyện này, quản sự vừa tức lại vừa gấp, “Ban đầu quận trưởng cũng có cho sai dịch đi bắt châu chấu, nhưng chúng quá đông, bọn họ sao mà bắt cho hết? Đại nhân dán thông cáo, kêu gọi mọi người cùng chung sức, nhưng ngờ đâu lại xuất hiện nhóm ma tăng tung lời gièm pha, bảo đây là nghiệp trời phạt…”
Nói tới đây, giọng quản sự nhỏ đi hẳn, ông dáo dác nhìn hai phía, hạ giọng tiếp tục nói: “Chúng bảo đây là do trời phạt, buộc thánh thượng nhận lỗi với trời cao, thì mới mong dẹp được loạn…”
Ông nói rồi cũng tự thấy chột dạ, nhìn mọi người, giải thích: “Ta không tin những lời vô căn cứ kia, từ khi đăng cơ tới nay thánh thượng luôn vì dân vì nước, tại sao có thể để trời phạt được… Nhưng mà nạn dân ở đây đa phần đều đã bị đám ma tăng đầu độc, tin tưởng vô điều kiện.”
Thậm chí cũng bởi vì lời đồn, bọn họ còn sinh lòng thù địch với cả quan phủ, về đêm bọn họ thường lẻn đến giội các thứ dơ bẩn vào nha môn. Cũng may có quận trưởng nhân từ, thương hại bọn họ bị yêu tăng lừa gạt, lệnh quan binh đừng ra ngoài tránh vạ lây, cố không để xảy ra xung đột, chờ người từ Khánh Dương đến trợ giúp.
Vậy nên nạn châu chấu mới kéo dài tới tình trạnh bây giờ.
Tần Lại mở miệng nói: “Trước tiên chúng ta nên tìm một cơ hội để gặp quận trưởng.”
Phó Điềm gật đầu, “Đám tăng nhân kia ở đâu?”
“Tại thành đông, bên đó có tụ tập không ít nạn dân, bọn chúng khai đàn giảng kinh, bố thí cháo cơm ở đấy.”
“Vậy chúng ta nên qua đó xem thử.” Sắc mặt Vệ Ưởng rất khó coi, “Diện kiến các vị ‘cao tăng’ đức độ một lần cho biết.”
Quản sự do dự, “Bọn yêu tăng ấy đã tạo được một lượng tín đồ đông đảo, lập một chùa tên ‘Phổ Độ’, các vị đừng nên mạo hiếm.”
Phó Điềm lắc đầu, “Ngươi hãy tìm người kiếm cho bọn ta vài bộ thường phục, đợi chúng ta thay đồ rồi sẽ qua đó.”
Bây giờ trời còn sớm, xe ngựa đã vào thành, không lý nào lại không có ai phát hiện.
Nếu đã giấu không được, chi bằng sớm xuất đầu lộ diện, chiếm trước tiên cơ.
Quản sự thấy không ngăn được họ, chỉ có thể nơm nớp lo sợ gọi tiểu nhị, tìm cho họ ba bộ đồ bình thường, ngụy trang thành thương nhân, rồi cùng hướng về thành đông.
Như quản sự đã nói, thành đông đúng thực có tụ tập không ít nạn dân, có những người là từ nơi khác đến, không có nhà để về, liền trốn ở thành đông tị nạn, cũng có những người là dân bản địa, vì thiên tai thuế thóc mà táng gia bại sản.
Nạn châu chấu bạo phát, giá gạo của Trường Lưu quận tăng cao, người bình thường không mua nổi, trong nhà hết lương thực, bách tính chỉ còn cách bán nốt căn nhà của mình đi, nhưng vào tình thế hiện tại, đất đai nhà cửa cũng chẳng còn đáng bao nhiêu tiền, bán đi chỉ đổi được chút gạo, chẳng mấy chốc lại hết.
Hậu quả là họ đều lưu lạc đến thành đông.
Phó Điềm nhìn những nạn dân hoặc ngồi hoặc nằm vật vờ ở chân tường, trên mặt họ đều là vẻ tuyệt vọng, lúc ba người Phó Điềm xuất hiện, họ đưa mắt nhìn sang, rồi lại thất vọng dời đi.
Thời điểm này là lúc sắp bắt đầu giảng kinh, bọn họ vừa đến, bỗng vang lên tiếng chiêng gõ, các nạn dân uể oải đều trở nên kích động, mắt bọn họ tỏa sáng, cùng chạy về một hướng.
Ba người theo sau bọn họ, dừng trước một tòa kiến trúc cũ nát, trên cửa treo một tấm biển mới, đề ba chữ “Chùa Phổ Độ”.
Nơi đây vốn là nhà của một gia đình bình thường, bị mấy tăng nhân này biến thành ngôi chùa miếu dở dở ương ương, lại thêm cảnh các nạn dân đua nhau quỳ trước cửa, trông thật buồn cười lại vừa châm chọc.
Khi đại môn bật mở, hai tăng nhân mặc y áo màu xám vái chào, “Xin mời Phổ Độ đại sư.”
Nạn dân chắp hai tay trước ngực, cùng niệm, “Xin mời Phổ Độ đại sư.”
Phổ Độ đại sư chậm rãi hiện thân.
Lão ta mặc áo cà sa, tay trái vân vê một chuỗi phật châu, từ mi thiện mục, quả có mấy phần giống cao tăng đắc đạo.
Nếu bọn Phó Điềm mà không hay biết những lời gièm pha ngoài kia xuất phát từ đây, có lẽ cũng sẽ tin.
Phổ Độ đại sư liếc nhanh qua chỗ bọn họ, mỉm cười gật đầu, rồi khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu giảng kinh.
Đám hòa thượng giả mạo này diễn cũng ra trò, nhưng đáng tiếc vừa mở miệng đã bại lộ.
Thứ mà Phổ Độ đại sư gọi là giảng kinh, không phải giảng về kinh Phật, cùng lắm chỉ là lặp lại hai ba câu: “Trời cao có đức hiếu sinh.” “Tất sẽ không giáng tội dân.” “Oan có đầu nợ có chủ.”.
Phó Điềm tổng kết được, đại khái ý lão ta là, trời cao muốn giáng tội trừng phạt hoàng thượng bất nhân, nhưng bách tính là vô tội, bởi vậy xin trời cao đừng giận chó đánh mèo.
Ba người chẳng biết nên khóc hay nên cười, nhưng những nạn dân này lại cực kỳ tin tưởng, họ vẫn quỳ trên mặt đất, thành kính chắp hai tay trước ngực, như chỉ cần có vậy họ sẽ được thoát khỏi cơn ác mộng này.
Chờ khi kết thúc, những nạn nhân đều như vừa hoàn thành một chuyện hết sức trọng đại, vẻ tuyệt vọng cũng phai đi.
Phổ Độ đại sư vẫn chưa đi, lão ta chậm rãi bước đến chỗ ba người, “A Di Đà Phật, ba vị thí chủ cũng tới nghe lão nạp giảng kinh?”
Vệ Ưởng cười cười, đáp, “Ba người chúng ta nghe nói ở Trường Lưu quận có một vị đại sư đến phổ độ chúng sinh, nên mới chạy tới đây xem thử.”
Phổ Độ đại sư mỉm cười, nhưng trong mắt lại có vẻ lưỡng lự, “Mấy vị cảm thấy thế nào?”
“Trăm nghe không bằng mắt thấy, Phổ Độ đại sư quả danh bất hư truyền.” Phó Điềm nói mà mặt không hề biến sắc.
Quả nhiên Phổ Độ đại sư nghe vậy sắc mặt cũng dễ coi hơn, “Thí chủ quá khen, lão nạp chỉ muốn giúp chút gì đó nằm trong khả năng của mình.”
Vệ Ưởng giả vờ ngạc nhiên, “Ba người chúng ta đến, cũng vì muốn giúp các nạn dân của Trường Lưu quận, không ngờ lại cùng chung ý tưởng với đại sư đây.”
“Đúng vậy.” Phó Điềm tiếp lời: “Ba người chúng ta thường cũng hay thờ cúng Phật Tổ, vừa nghe đại sư ở đây, liền muốn đến giúp đỡ.”
Bọn họ một xướng một họa khiến Phổ Độ đại sư cũng hoang mang, nụ cười trên mặt cứng lại, “Không biết thí chủ định cứu trợ chúng dân thế nào?”
Phó Điềm chần chừ, “Chúng ta đều là người phàm tục, vốn định chuẩn bị chút bạc quyên tặng cho nạn dân…”
Phổ Độ đại sư nở một nụ cười tươi rói, lại chợt nghe cậu nói tiếp: “Nhưng sau khi nghe đại sư giảng kinh, lại cảm thấy thứ nạn dân cần không phải bạc, mà là giúp bọn họ đi ra khỏi bóng tối, lấy lại được hy vọng.”
Phổ Độ đại sư sượng mặt, “Ý này cũng không tồi, nhưng với thời thế hiện tại, kiếm cái mà ăn cũng đã là vấn đề…”
Vệ Ưởng kinh ngạc hỏi: “Không phải đại sư mỗi ngày đều có bố thí cơm cháo cho mọi người sao?”
Nụ cười của Phổ Độ đại sư nhạt đi, âm thầm nghĩ lý do thoái thác.
Mới đầu là lừa gạt để chiếm được niềm tin, nên bọn chúng mới chọn cách bố thí cơm cháo, càng về sau thì càng ít.
Mặt ngoài lại tuyên bố rằng lương thực của chùa Phổ Độ đã hết, hòng lừa các nạn dân quyên góp chút tiền vào.
Mà giờ xuất hiện ba kẻ ngoại dân, từ cốt cách ăn mặc đều mang khí độ của kẻ có tiền, lão không nỡ tha cho ba con dê béo này, liền giả mù sa mưa thở dài: “Nói ra cũng thật xấu hổ, lương thực trong chùa giờ đã hết, lâu rồi chưa có phát cơm cháo.”
Lão cho rằng nếu ba người nghe vậy chắc chắn sẽ chịu nhả chút tiền ra, không ngờ Phó Điềm chỉ thở dài nói: “Thiên tai đến, cũng khổ cho đại sư, thôi thì từ nay việc phát cơm cháo cứ giao cho ba huynh đệ chúng ta là được rồi.”
Phó Điềm nói rất chân thành, hàm chứa vẻ lo âu vô cùng, khiến Phổ Độ đại sư nghẹn lời.
Lão ta khựng lại, một hồi sau mới nói: “Lão nạp thay mặt muôn dân đa tạ tấm lòng nhân từ của ba vị thí chủ.”
Phó Điềm cười cười xua tay, nói đây là việc nên làm. Bọn họ nói một hồi, sau đó dùng lý do sắc trời đã tối, ngày mai sẽ quay lại nghe đại sư giảng kinh rồi rời đi.
Trở về cửa hàng gạo, Vệ Ưởng hỏi: “Các ngươi thấy sao?”
Phó Điềm nói: “Có vẻ như bọn chúng là kẻ lừa đảo.”
Tần Lại cũng tán thành, “Lời đồn chắc chắn cũng từ đây mà ra.”
Vệ Ưởng nói: “Đám hòa thượng giả mạo này tuy chỉ là những kẻ lừa đảo, nhưng bây giờ bọn chúng đã thu được không ít các tín đồ nguyện tử trung, các ngươi có thấy ánh mắt của những nạn dân ấy không?”
Hai người gật đầu, những nạn nhân kia khi được nghe giảng kinh đều rất cuồng nhiệt, nếu bọn họ dám lỗ mãng vạch trần, e là sẽ phản tác dụng.
Vệ Ưởng nói: “Tình thế hiện giờ vẫn đỡ hơn những gì chúng ta nghĩ, nếu chỉ là kẻ lừa đảo thì dễ xử lý hơn nhiều.” Điều bọn họ sợ nhất là có kẻ mưu đồ chiếm đoạt giang sơn Đại Sở, mượn thiên tai để đầu độc bách tính.
“Vậy là ngày mai chúng ta lại đến đó?”
Phó Điềm nói: “Đã nói là phải làm, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu phát cơm cháo cho nạn dân, mượn cơ hội này để tiếp cận họ cũng tốt.”
Vệ Ưởng cũng nghĩ giống cậu, y quay đầu hỏi Tần Lại, “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Tần Lại gật đầu, “Ý kiến hay.”
Khi đã thống nhất với nhau, Phó Điềm gọi quản sự đến, để ông chuẩn bị gạo dùng cho ngày mai.